-
Ha ha… Phong Huống buông tiếng cười dài, ánh mắt tràn đầy đắc ý nhìn Doanh Thừa
Phong.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Sư tổ, ông kéo đệ tử ra như vậy, chẳng phải là muốn cho người ta cười nhạo.
Phong Huống hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Cười cái rắm, con và ta một phía, trong tông môn còn có ai dám cười chứ.
Nhìn thấy lão tự tin như vậy, Doanh Thừa Phong cũng không nhịn được cười, hắn
nói:
- Sư tổ, bây giờ ông tin rồi chứ.
Phong Huống chậm rãi gật đầu một cái, nói:
- Đúng vậy, lão phu tin con quả thật có thực lực chế luyện ra Hoàng Kim Phá
Cảnh đan rồi.
Trên mặt Doanh Thừa Phong tràn đầy ý cười, nhưng trong lòng lại là quyết định,
trên Đan đạo sau này nhất định phải tu luyện thêm nhiều, tranh thủ mượn lực
lượng của mình chế luyện ra Hoàng Kim Phá Cảnh đan.
Đan Lô Khí Linh dù sao cũng không phải là vật phụ thuộc trong linh khí, có chút
nhẫn nại vẫn là tự mình nắm bắt tốt hơn.
Lấy bình ngọc từ trong ngực ra, Phong Huống nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng tràn
đầy kích động.
Hoàng Kim Cảnh, đây chính là cảnh giới mà lão tha thiết mơ ước. Nhưng trong cả
Khí Đạo Tông, cũng duy nhất có Phương Phù sư huynh may măn thăng tới cảnh giới
này.
Ngoại trừ Phương Phù ra, đám sư huynh đệ khác bất kể nổ lực thế nào, đều không
thể đột phá cảnh hạng đạt tới Hoàng Kim Cảnh.
Mà bây giờ nhìn đan dược trong tay, lòng của lão cuộn trào sôi sục, tựa hồ khó
có thể tự kiềm chế.
Doanh Thừa Phong sắc mặt khẽ biến, vội nói:
- Sư tổ, xin ông thu liễm tâm tình, hãy phục dùng đan dược đi.
Phong Huống ngẩn ra, lão hít sâu một hơi, hơi mang chút xấu hổ nói:
- Đúng vậy, ây, không ngờ lão phu lại còn để con nhắc nhở, thật là xấu hổ.
Doanh Thừa Phong lắc đầu nói:
- Sư tổ, lão nhân gia ông vì tâm nguyện nhiều năm sắp đạt thành, cho nên mới
kích động như vậy. Nếu đổi là đệ tử, sợ là sẽ trực tiếp nhảy dựng lên.
Phong Huống cười to mấy tiếng nói:
- Ranh con, lời nịnh bợ ngược lại nói dễ nghe, lão gật đầu, nói:
- Nhưng, lão phu thích.
Doanh Thừa Phong ha ha cười. Phong Huống đối với hắn chính là một lòng một dạ.
Hắn đối với lão này tất nhiên là không giống với mọi người.
- Sư tổ, chuyện không chậm trễ, chi bằng ông uống đan dược rồi thử xông kích
Hoàng Kim Cảnh đi. Doanh Thừa Phong rèn sắt khi còn nóng nói.
Phong Huống nặng nề gật đầu, lão mở hộp ra, đổ đan dược ra trước mặt Doanh Thừa
Phong.
Đây là một viên đan dược hiển động quang mang màu vàng nhạt. Xung quanh dược
hoàn đó càng có hoa văn thần bí giống như đám sương. Đương nhiên, đây cũng
không phải hoa văn thật sự, mà là sau khi lấy đan dược ra, linh lực thiên địa
xung quanh sản sinh ra một loại cộng hưởng nào đó tạo thành dị tượng.
Phá Cảnh đan.
Đây là một trong những đan dược thần kỳ nhất thế giới. Tuy nói Phá Cảnh đan cấp
Hoàng Kim trong mắt của Đan Lô Khí Linh xem ra không đáng là vật trân quý gì.
Nhưng đan này có thể nạp linh lực thiên địa cho mình dùng, cũng đã không phải
đan dược bình thường.
Nhìn viên đan dược này, Doanh Thừa Phong và Phong Huống đều có thất thần giây
lát. Thậm chí bọn họ có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái. Đó chính là trong
viên đan dược này tựa hồ có một loại sức mạnh sinh mệnh hùng mạnh nào đó, nó
giống như một cơ thể sống.
Doanh Thừa Phong hai hàng chân mày khẽ nhướng lên. Trong lòng của hắn đột nhiên
dâng lên một nỗi niềm không thể tin nổi.
Nếu đan này có thể không ngừng hấp thụ linh lực thiên địa, sẽ có một ngày nó sẽ
có ý thức thuộc về mình không?
Vừa nghĩ đến chủ dược của đan này, chính là một con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh,
trong lòng của Doanh Thừa Phong mơ hồ có chút rung động.
Nhưng Phong Huống lại không có nghĩ nhiều như vậy, cả lòng lão đều bị ba chữ
Hoàng Kim Cảnh này chiếm cứ.
Ngẩng đầu nuốt viên đan dược vào, sau đó lão khoanh chân ngồi xuống toàn bộ tâm
tình đều chìm lặng.
Doanh Thừa Phong chậm rãi mở cửa phòng ra, lui khỏi căn phòng, đồng thời lặng
lẽ kính tiếng đóng cửa lại.
Hắn cũng không có bỏ đi, mà đích thân canh giữ ở ngoài cửa.
Đột phá Hoàng Kim Cảnh cũng không phải chuyện đơn giản. Tuy Phong Huống là một
vị Linh sư đỉnh đỉnh Bạch Ngân Cảnh, nhưng muốn bước qua một bước, cũng tuyệt
không phải chuyện chốc lát.
Trong giai đoạn này kiêng kỵ nhất chính là bị người ta quấy rầy.
Cho nên Doanh Thừa Phong tự mình canh giữ ngoài cửa phòng, bất luận là ai đến
đều đừng mơ bước qua ải này của hắn.
Sau mấy canh giờ, sắc trời dần tối, mấy tâm phúc hạ nhân của Phong Huống lần
lượt tìm đến chỗ này. Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy Doanh Thừa Phong, nhất
thời ai nấy đều ngoan ngoãn chấp tay cung kính. Cho dù là trong lòng lo lắng
gấp bội, cũng không dám mở miệng hỏi.
Trước khi Doanh Thừa Phong chưa phát đạt, đã được Phong Huống phong làm thiếu
chủ nhân của Phong phủ.
Bây giờ Doanh Thừa Phong thân phận hơn xa trước kia. Trong tông môn cho dù là
Phong Huống và Đoàn Thụy Tín cũng phải kém thua không ít, mấy người họ tất
nhiên không dám có chút lỗ mãng.
Qua một lát, trong bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng phá không.
Một người đàn ông trung niên dưới dẫn dắt của một vị lão quản gia đi tới chỗ
này.
Người đàn ông trung niên này sau khi thấy Doanh Thừa Phong sắc mặt khẽ biến,
vội vàng tiến lên, khom người hành lễ:
- Gặp qua Doanh thái trưởng lão.
Doanh Thừa Phong khẽ bày thế hạ tay, liếc nhìn y, nói:
- Ngươi là môn hạ tông chủ, đến đây có việc gì. Hắn từng gặp qua người này
trong nội tường, hình như là đệ tử của Phương Phù.
Nếu trước kia, sau khi hắn gặp nhất định là hành lễ hỏi thăm, nhưng lúc này lại
tùy tiện hỏi.
- Dạ, đệ tử chính là môn hạ ân sư. Người đàn ông đó nói:
- Đệ tử phụng lệnh ân sư, mời Phong sư thúc đến một chuyến.
Doanh Thừa Phong nháy mắt một cái, nói:
- Phong sư tổ đang bế quan tịnh dưỡng, không tiện quấy rầy. Ngươi trở về bẩm rõ
tông chủ, xin ông ấy thông cảm cho.
Người đàn ông đó ngẩn ra, không khỏi mặt mang vẻ khó coi.
Phương Phù chính là chủ một môn Khí Đạo Tông, mệnh lệnh của lão trong cả tông
môn không có người dám làm trái.
Mà trước đây y cũng nhiều lần truyền đạt lệnh của tông chủ. Mỗi lần Phương
Huống thân phận tương đương lão đại tông môn nghe xong, đều lập tức vứt bỏ tất
cả, theo y yết kiến tông chủ.
Người như Doanh Thừa Phong lại dám thay mặt Phong Huống đầy miệng từ chối,
tuyệt không có người thứ hai.
Mấy vị lão quản sự của Phong phủ đó ai nấy đều sắc mặt thảm đạm. Bọn họ đều
thầm mắng trong lòng, Doanh thiếu gia à, sao có thể đối đãi với đệ tử tông chủ
như vậy chứ.
Người đàn ông trung niên đó do dự một chút, nói:
- Doanh trưởng lão, lệnh của tông chủ, đệ tử không dám làm trái, vẫn kính xin
Phong sư thúc theo đệ tử đi một chuyến.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong trầm xuống, hắn không cần nghĩ ngợi nói:
- Không được, lúc này sư tổ không được làm phiền. Nếu ngươi muốn xông vào, chớ
trách bổn tọa trở mặt không nhận người.
Dường như cảm nhận được lửa giận của hắn, cự lang bên cạnh nhất thời đứng ên,
nhe răng trợn mắt với người đàn ông trung niên. Trên người càng dâng lên một
mùi cực kỳ nguy hiểm.
Lang Vương Thuẫn từ sau khi rời khỏi cái thuẫn, thì không chịu quay lại. Nó thà
quanh quẫn xung quanh Doanh Thuần Phong cũng không muốn về lại trong linh khí
không chút cựa nguậy đó.
Nhưng có nó nên cạnh cũng rất tiện lợi, đắc biệt có lúc gầm rống hai tiếng, sức
uy hiếp mười phần này sẽ giảm bớt đi cho Doanh Thừa Phong rất nhiều phiền phức.
Quả nhiên người đàn ông trung niên nhìn thấy cự lang phát giận nhất thời đại
biến
Con cự lang này chính là cường giả Hoàng Kim Cảnh. Ngay cả khi so với Phương
Phù cũng không chút thua kém. Hơn nữa linh thú tuy thông minh, nhưng suy cho
cùng là một con súc sinh, nếu bị linh thú cắn chết, y không tin sẽ có người chủ
trì công đạo cho y.
Cúi đầu, y sợ hãi nói:
- Tại hạ không dám, vậy thì trở về bẩm rõ ân sư.
Sau khi thấy y dè dặt khúm núm lui, Doanh Thừa Phong buông tiếng điều giọng
nói:
- Ngươi hồi bẩm tông chủ, Phong sư tồ đang ngưng thần xông ải, cho nên không
tiện quấy rầy. Bất luận có chuyện gì đều đợi sư tổ xuất quan hãy nói.
- Xông ải?
Mấy giọng nói gần như đồng thời vang lên. Không chỉ người đàn ông trung niên đó
đầy mặt ngạc nhiên, mấy quản sự trọng yếu trong Phong phủ càng là kinh hỉ đan
xen.
Bọn họ ở Phong phủ nhiều năm, tất nhiên biết xông ải này là nghĩa gì.
Nếu Phong Huống xông ải thành công, vậy chính là vị cường giả Hoàng Kim Cảnh
thứ hai trong tông môn. Từ nay về sau địa vị của Phong phủ như thuyền gặp gió,
trở thành danh phủ thật thụ dưới một người trên vạn người.
Trong nhất thời mấy người bọn họ liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn ra vẻ vui mừng
không thể che dấu trong mắt của đối phương.
Còn trong lòng của người đàn ông trung niên đó lại không còn oán hận nữa. Y
cũng xem là hiểu tại sao Doanh Thừa Phong lại khẩn trương và không nói lý lẽ
như vậy.
Khom người thật sâu với Doanh Thừa Phong, y nghiêm nghị nói:
- Xin hỏi Doanh thái thượng trưởng lão, Phong sư thúc có mấy phần nắm chắc?
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Ta cũng không biết, nhưng nếu Phong sư tổ đã căn dặn, nghĩ chắc chính là có
mấy phần nắm chắc.
Lão cũng là lần đầu tiên sử dụng Phá Cảnh đan Hoàng Kim, căn bản không thể cam
đoan.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, lại thi lễ thật sâu, xoay người bỏ đi.
Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng. Hắn tuy không muốn làm người cái gì cũng
biết, nhưng lúc này cho dù muốn thấp điệu cũng không thể.
Nhìn mọi người, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Các ngươi đóng chặc cửa phủ, tạm thời không tiếp khách.
- Dạ, những quản sự của Phong phủ lúc này đều phục tùng nghe theo lời của Doanh
Thừa Phong, không dám có chút làm trái.
Nhưng một vị lão quản sự vẫn cố lấy dũng khí, nói:
- Doanh thiếu gia, nếu có pháp chỉ tông chủ, hoặc là vị thái trượng trưởng lão
nào đó đến, bọn ta làm thế nào?
Phong phủ đóng cửa, người bình thường tất nhiên không dám làm càng xông vào.
Nhưng nếu đặc sứ tông chủ hoặc là thái thượng trưởng lão khác, vậy những người
này không có gan lượng ngăn cản.
Doanh Thừa Phong hơi chau mày nói:
- Nếu những người này đến, thì dẫn tới chỗ này, tất nhiên có ta tiếp đãi. Ánh
mắt của hắn nhìn về phía con cự lang, giống như đang thì thầm nói:
- Cho dù ta không tiếp đãi nổi, tên này chẳng lẽ ngồi yên được sao.
Mấy quản sự ngước nhìn con cự lang đang ngạo nghễ, nhất thời yên tâm.
Một lát sau, cổng lớn Phong phủ ầm ầm đóng chặc, tất nhiên là gây nên sự tò mò
của vô số người. Nhưng chân chính hiểu được nguyên cớ, lại không có mấy người.
Chốc lát trong viên Phong phủ bóng người lóe động, mấy người kết bạn kéo đến.
Người dẫn đầu rõ ràng là Phương Phù chủ của Khí Đạo Tông.
Doanh Thừa Phong nao nao, ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ rằng, Phương Phù lại
sẽ hàng quý hu tôn đại giá quang lâm.
Phía sau lưng Phương Phù, các thái thượng trưởng lão như Đoàn Thụy Tín, Bành
Hành Nghị ở lại trong tông môn hầu như đều tề tụ đông đủ. Trên mặt bọn họ đều
có vẻ kinh hỉ khó có thể hình dung.
- Thừa Phong, Phong sư đệ bế quan đã bao lâu? Phương Phù khai môn kiến sơn hỏi.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, nói:
- Có nữa ngày rồi
Phương Phù chậm giọng nói:
- Hy vọng thế nào?
Đám người sau lưng lão lập tức ngưng thần nhìn về phía bên phải
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, sắc mặt lại đột nhiên
thay đổi.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, ngước nhìn căn phòng phía sau, trên mặt dâng lên nét
mừng rỡ tận đáy lòng.
Và cùng lúc này, đám người Đoàn Thụy Tín, Bành Hành Nghị vẫn ném ánh mắt về
phía đó. Nhãn thần của mỗi một người đều phức tạp như vậy.