Trong
đại sảnh thoáng rộng, lửa than hồng còn chưa tắt, phát ra nhiệt năng nóng ran,
chốc chốc truyền đến tiếng nổ “chát chát”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên hộp ngọc nho nhỏ đó.
Trong cái hộp này, chứa đầy bốn mươi chín viên đan dược. Mỗi một viên đan dược
đều tròn trĩnh sáng bóng, rực rỡ chói rọi.
Bành Hành Nghị ngẩng đầu lên nhìn đôi nhãn thần có chút mong chờ của Phong
Huống, lão cười khổ một tiếng, nói:
- Phong sư huynh, Doanh trưởng lão chế luyện quả thật là Định Thần đan.
Hơn nữa… lão do dự một chút, nói:
- Hơn nữa còn không phải Định Thần đan bình thường.
Phong Huống hơi ngẩn ra, nói:
- Có gì không giống.
Bành Hành Nghị than nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu là tiểu đệ không có nhìn nhầm, những Định Thần đan này đều là cực phẩm.
- Cực phẩm Định Thần đan?
Phong Huống và Đoàn Thụy Tín liếc nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ kinh hãi trong mắt
của đối phương.
Chế luyện đan dược cũng không dễ, đặc biệt là chế luyện linh đan cấp cao, khó
càng thêm khó. Và làm tất cả các Đan sư đau đầu nhất chính là làm sao sử dụng
nguyên liệu giống nhau chế luyện ra đan dược càng nhiều càng cao cấp.
Bởi vì đan dược càng cao cấp, thì hiệu quả khác càng lớn. Trong đan dược cùng
cấp, giá trị của một viên đan dược cực phẩm thường đắt hơn hạ phẩm gấp trăm
lần.
Đây là vì hiệu quả của đan dược cực phẩm cực tốt. Đặc biệt là trong mắt của
những cường giả đó, một viên đan dược cực phẩm có lúc đáng giá chính là một
mạng người, càng được săn đón của mọi người.
Ví dụ như Định Thần đan.
Loại đan dược này phần lớn đều là linh đang phục dùng lúc tu luyện công pháp
quan trọng, hoặc tẩu hỏa nhập ma bất trắc.
Lúc trước, người tu luyện nhất định là thân ở dưới tình huống vô cùng nguy
hiểm, phục dùng Định Thần đan, có tác dụng dùng để cứu người.
Hạ phẩm và cực phẩm, tuy đều là Định Thần đan nhưng kẻ ngốc cũng biết loại nào
hữu dụng hơn.
Cho nên sau khi được biết những đan dược này đều trân quý hơn thượng phẩm, cả
Phong Huống và Đoàn Thụy Tín đều không tránh khỏi cũng có chút động tâm.
Bành Hành Nghị nhìn Doanh Thừa Phong, tận đáy lòng nói:
- Doanh trưởng lão thiên phú dị bẩm, chính cả lão phu bình sinh hiếm thấy. Sử
dụng vật liệu thông thường lại có thể chế luyện ra đan dược siêu phẩm, khâm
phục, khâm phục.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Sư thúc tổ quá khen, đệ tử chỉ là may mắn mà thôi.
- May mắn….
Bành Hành Nghị lặng lẽ cười, nói:
- Bất luận là may mắn hay không may mắn đều có thể chứng minh Doanh trưởng lão
có duyên với Đan đạo
lão dừng lại một chút, nói:
- Doanh trưởng lão, lão phu có một đề nghị, không biết Doanh trưởng lão nghĩ
thế nào.
- Sư thúc tổ mời nói.
Doanh Thừa Phong khách khí nói
Sắc mặt của Bành Hành Nghị chợt tắt, nói:
- Lão phu thấy Doanh trưởng lão thiên phú hiếm có, chi bằng từ nay về sau
chuyên tu Đan đạo vậy.
Lão giơ tay nặng nề vỗ vào ngực, son sắt thề:
- Chỉ cần Doanh trưởng lão chịu tu luyện Đan đạo, lão phu nhất định dốc toàn
lực tương thụ tuyệt không giấu diếm.
- Không được.
Còn chưa đợi Doanh Thừa Phong mở miệng nói, Phong Huống đã mí mắt lật ngược, cả
giận nói:
- Thừa Phong thân có sát khí, chính là người duy nhất thích hợp để chế luyện
linh binh, sao lại có thể theo sư đệ tu luyện Đan đạo.
Sắc mặt của Bành Hành Nghị đỏ lên. Nếu là bình thường, lão còn chưa chắc dám
mạnh mẽ chống lại Phong Huống. Nhưng sau khi thấy biểu hiện của Doanh Thừa
Phong, trong lòng lão giống như có một đám lửa hừng hực cháy, làm tinh thần của
lão trở nên cực kỳ phấn khởi. Lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy mà cao giọng
nói:
- Sư huynh, tiểu đệ biết Doanh trưởng lão là thiên tài Khí đạo. Nhưng thiên phú
trên Đan đạo mới là thiên hạ vô song thật sự.
Nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt của lão mơ hồ phát sáng, nói:
- Dược liệu lão phu chuẩn bị tuy đều là thượng phẩm, nhưng cũng không phải tổ
hợp dược liệu tốt nhất chế luyện ra Định Thần đan, vì trong đó còn thiếu hai vị
thảo dược.
Trong mắt của Doanh Thừa Phong lóe lên vẻ chợt hiểu. Sau khi Trí Linh nhận ra
dược vật trong khay cũng từng đưa ra suy đoán. Nhận định Bành Hành Nghị muốn
chế luyện Định Thần đan, nhưng nó cũng đưa ra những chỗ thiếu sót. Vậy chính
là, nếu thêm hai vị thảo dược nữa, nhất định có thể phát huy ra hiệu quả tốt
hơn.
Ban đầu còn cho rằng Bành Hành Nghị cũng không biết phương thuốc này, nhưng lúc
này lại biết hắn chính là hiểu sai rồi.
Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong, nói:
- Bành sư thúc tổ, nếu ông đã biết, tại sao không chuẩn bị hết thảy?
Theo hắn biết, hai vị đan dược này tuy cực kỳ quý báu, nhưng chưa tới mức trân
hiếm chí bảo. Với tài lực của Khí Đạo Tông, muốn thu thập một chút, kỳ thật vẫn
có thể.
Bành Hành Nghị cười khổ một tiếng, nói:
- Doanh trưởng lão có điều không biết, hai vị dược liệu này sử dụng rất phổ
biến, càng là vật liệu cần thiết cho mấy loại đan dược đặc thù. Ây, nếu so
sánh, chúng tuy có thể làm tăng chất phẩm của Định Thần đan, nhưng lại cũng
không phải loại vật không thể thiếu.
Doanh Thừa Phong lập tức hiểu ra, hắn khẽ gật đầu, nói:
- Thì ra là vậy, đa tạ chỉ điểm.
Hắn thầm nhủ, thì ra nhà của Khí Đạo Tông còn túng quẫn hơn trong tưởng tượng
của hắn một chút. Cả vị người đứng đầu Đan đạo, Bành Hành Nghị này, lúc luyện
đan cũng tính toán tỉ mỉ, không nỡ sử dụng vật liệu quá tốt.
Bành Hành Nghị lắc đầu, nói:
- Hai vị sư huynh, cho dù là tiểu đệ dốc toàn lực… không. Cho dù là toàn bộ đại
sư Đan đạo mà tiểu đệ biết cộng lại cũng chỉ có thể chế luyện ra Định Thần đan
thượng phẩm mà thôi. Nhưng Doanh trưởng lão xuất thủ bất phàm, không ngờ sử
dụng những vật liệu này chế ra Định Thần đan cực phẩm…
Đôi mắt của lão mơ hồ phát ra ánh sáng dị dạng, nói:
- Thiên phú bậc này, nếu không phải tu luyện Đan đạo, chính là chịu ngũ lôi
đánh, là phải bị trời phạt.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong nhất thời trở nên khó coi. Vị đại sư Đan đạo này
uống lộn thuốc hay là động đất, sao cả thiên khiển cũng xuất hiện rồi.
Phong Huống và Đoàn Thụy Tín nhìn nhau không nói, lúc này bọn họ mới hiểu tại
sao Bành Hành Nghị lại cố chấp như vậy.
Dược liệu sử dụng nhiều nhất có thể chế luyện ra đan dược thượng phẩm, lại chế
luyện ra đan dược cực phẩm. Loại chuyện này cho dù là đồn đại ra ngoài, chỉ sợ
cũng không có bao nhiêu người chịu tin.
Nhưng trong môn bọn họ lại thật sự xuất hiện thiên tài như vậy.
Nếu là trường hợp bình thường, bọn họ đổi là Bành Hành Nghị, cũng quả quyết sẽ
không bỏ qua nhân vật thiên tài như vậy.
Lúc này Phong Huống dũ phát có chút hối hận, nhưng lúc này hối hận trong lòng
lại là hoàn toàn không giống trước kia.
Lúc trước lão hối hận không nên để Doanh Thừa Phong đến xấu mặt, nhưng bây giờ
lại hối hận không nên để Doanh Thừa Phong đại xuất phong đầu. Nếu tiểu tử này
đầu óc phát mê thật sự chuyên tu Đan đạo, lão mới thật là khóc không ra nước
mắt.
- Khụ,
Đoàn Thụy Tín đột nhiên nặng nề ho khan một tiếng, để ánh mắt của mọi người chú
ý lên người lão, nói:
- Thừa Phong, con có thể chế luyện ra đan dược cực phẩm, phải chăng có liên
quan với những thủ thế sau cùng của con?
Ánh mắt của Phong Huống và Bành Hành Nghị đồng thời sáng lên. Bọn họ cũng là
nhân vật kiến thức rộng rãi, lúc này vừa nghĩ tới dị dạng vừa nãy, nhất thời
sinh lòng hoài nghi.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Đệ tử ở Cổ Chiến Trường từng đi vào một khu di tích. Ở đó có chút thu hoạch,
học được bộ pháp thu đan. Về phần chất lượng đan dược cao có có liên quan với
bộ thủ pháp này không, vậy thì không dám khẳng định.
Đám người Phong Huống liếc nhìn nhau, tất nhiên có thể nhìn ra sự miễn cưỡng
của hắn. Bành Hành Nghị càng la há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng vẫn đè nén
dục vọng trong lòng.
Cho dù lão muốn học được bộ thủ pháp này đi nữa, cũng không dám có ý đồ với
Doanh Thừa Phong.
Đừng nói Doanh Thừa Phong là một vị Linh Vũ giả vô địch đồng cấp. Chỉ dựa vào
con Lang Vương Hoàng Kim Cảnh bên cạnh hắn, cũng không phải là đối thủ lão có
thể đối kháng.
Đoàn Thụy Tín chậm rãi gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Đáng tiếc cái gì?
- Bộ thủ phát đó hỗn nhiên thiên thành, ngay cả lão phu cũng nhìn không ra ảo
diệu trong đó. Nhưng đáng tiếc là, linh lực thiên địa mà bộ thủ pháp này gây cả
hình như quá cường đại. Ngay cả lò luyện đan này cũng không thể chịu được. Ha
ha, ta thấy giữa thiên hạ chỉ sợ không có lò luyện đan nào có thể hoàn toàn
chịu được toàn bộ uy năng của bộ thủ pháp này đâu.
Phong Huống và Bành Hành Nghị sửng sốt nữa ngày, đều là có chút tiếc nuối lắc
đầu.
Bọn họ cũng biết, cái lò này chính là cái lò luyện đan mạnh nhất trong Khí Đạo
Tông. Vì để được bảo vật này, trước kia tông môn bỏ ra cái giá cực lớn.
Nhưng chính cả bảo vật này cũng không thể dung nạp toàn bộ uy năng do bộ thủ
pháp này dẫn động. Vậy bọn họ thật sự nghĩ không ra còn có lò luyện đan nào có
thể chịu được uy lực này.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Kỳ thật bộ thủ pháp này đệ tử cũng chưa từng học hết, có lò luyện đan này, đủ
rồi.
Hắn trên miệng rất tiêu sái, trong lòng lại thầm nghĩ. Chính là lò luyện đan
siêu phẩm tốt, bất luận linh lực thiên địa to lớn cỡ nào nó đều có thể không bỏ
sót nuốt hết vào bụng.
Chỉ là bảo vật này nhất định không thể để lộ trước mặt người khắc, bằng không
nhất định sẽ gây lên dòm ngó của vô số người. Cho dù là hắn cũng không có lòng
tin tuyệt đối có thể bảo quản được vật này.
Bành Hành Nghị cúi đầu, chăm chú suy nghĩ một lát, nói:
- Đoàn sư huynh, kỳ thật giữa thiên hạ còn có hai nơi, có thể có lò luyện đan
cường đại.
Đoàn Thụy Tín kinh ngạc nói:
- Ở đâu?
Bành Hành Nghị nghiêm nghị nói:
- Linh Dược cốc và Linh Đạo Thánh Đường.
Đoàn Thụy Tín “a” một tiếng, sắc mặt nhất thời trở nên ngưng trọng.
Linh Dược cốc là môn phái Đan đạo lớn nhất trong linh vực, lò luyện đan chúng
sở hữu tất nhiên cũng là tốt nhất.
Mà Linh Đạo Thánh Đương là thần bí khó lường, không có bất cứ ai dám nói biết
nội tình của Linh Đạo Thánh Đường thâm sâu thế nào. Nếu ở đây phát hiện lò
luyện đan thích hợp, tuyệt đối không có người nào sẽ cảm thấy kỳ lạ.
- Ha ha, Bành sư đệ, nếu Doanh Thừa Phong đã luyện đan xong, vậy chúng ta cáo
từ. Phong Huống đột nhiên bật cười ha ha, kéo Doanh Thừa Phong xoay người bỏ
đi.
- Suy huynh… a, sư huynh đợi một chút.
Bành Hành Nghị hơi sửng sốt, đột nhiên nhớ ra Doanh Thừa Phong cũng bị lão kéo
đi, không khỏi lớn tiếng quát lên.
- Ngao…
Đột nhiên, phía sau lão vang dội tiếng tru của con cự lang.
Cơ thể của Bành Hành Nghị đột nhiên cứng đờ, cũng không dám hành động thiếu suy
nghĩ nữa.
Linh thú Hoàng Kinh Cảnh tuyệt không phải Bạch Ngân Cảnh Đan đạo như lão có thể
chống cự.
Hắc quang chợt lóe, cự lang đã chạy mất dưới mi mắt của lão. Bành Hành Nghị
ngậm miệng, hung hăng đạp một chân, nói:
- Thôi được, đợi ta tìm được tông chủ sư huynh làm chủ, hừ, ta không tin, nếu
Doanh trưởng lão có thiên phú như vậy, sư huynh sẽ không quan tâm đến đại cục.
Vung tay áo lên, lão hóa thành một cái bóng đen bay mất.
Khóe miệng của Đoàn Thụy Tín hơi co quắp mấy cái, trong mắt lão có thần tình
cực kỳ phức tạp.
Thiên phú và năng lực của Doanh Thừa Phong biểu hiện ra càng ngày càng nhiều,
lão có chút lo lắng.
Khí Đạo Tông, rốt cuộc có thể dung nạp được tuyệt đại thiên tài này không?