Doanh Thừa Phong hơi giật mình, dở khóc dở cười nói:
- Khí Linh huynh, ngươi cảm thấy có khả năng đó sao?
Đan Lô Khí Linh đưa tay xoa đầu, suy nghĩ nghiêm túc rồi nói:
- Rất có thể là vậy.
Doanh Thừa Phong trố mắt lên, nhưng trong lòng hắn bỗng trột dạ, nói:
- Ngươi đã từng chứng kiến sự việc tương tự?
- Đương nhiêu rồi.
Đan Lô Khí Linh tỏ ra rất khẳng định, nói:
- Những thứ ta biết còn nhiều lắm. Đừng nói là quỷ binh phản bội, ngay cả Linh thú và hình nộm phản bội cũng không phải là việc hiếm gặp.
Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, quỷ binh, linh thú, đều là những sinh vật kỳ dị, đặc biệt là quỷ binh và linh thú cao cấp, chúng đều có trí tuệ bất phàm, nếu như chủ nhân đối đãi với chúng không tốt, quả thực khả năng phản bội của chúng cũng không phải là không có. Nhưng, hình nộm thì không giống vậy, vì nó là thứ không có sinh mệnh, làm sao lại có thể phản bội.
Doanh Thừa Phong đưa mắt liếc nhìn Đan Lô Khí Linh với vẻ bán tín bán nghi, hắn nói:
- Đừng nói nhảm nữa, trước tiên giúp ta sửa lại bộ bảo giáp này.
- Được.
Đan Lô Khí Linh nói dứt lời liền khua tay một cái, Linh giáp và một số vật liệu quý hiếm trên đất lập tức bay vào trong Đan Lô.
Nhìn phía dưới những luồng hào quang sáng rực của ngọn lửa, Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu.
Đan Lô Khí Linh có sức kiên trì cực lớn, và rất tài năng, bộ linh giáp này tuy đã bị vỡ vụn, nhưng chỉ cần có đủ nguyên liệu, nó nhất định có thể sửa lại một cách hoàn chỉnh.
Chầm chậm ngồi khoanh chân lại, Doanh Thừa Phong cầm lấy Lang Vương Thuẫn.
Hắn không đưa bảo vật này cho Đan Lô Khí Linh, mà dự định tự tay tu phục.
Bản thân hắn là một người thợ đúc rèn, tuy hắn không thể xử lý được linh khí cấp Tử Kim Cảnh, nhưng để sửa lại một Lang Vương Thuẫn cấp tối đỉnh của Bạch Ngân Cảnh thì không có vấn đề gì đối với hắn.
Ý niệm tinh thần truyền vào trong lá chắn Lang Vương, kiểm tra kỹ lưỡng mỗi đường Linh văn.
Trí Linh cũng hoạt động với tốc độ cao, bắt đầu tính toán mức độ tổn hại.
Trong ba Linh khí siêu phẩm, Bá Vương Thương dường như đã có một năng lực đặc biệt nào đó, chỉ cần cung cấp cho nó đầy đủ máu, nó sẽ có thể tự khôi phục, thậm chí còn nâng cao thêm phẩm cấp.
Nhưng còn Hàn Băng trường kiếm và Lang Vương Thuẫn thì không được, nếu chúng bị tổn thương nghiêm trọng đến mức khó có thể tự lành, thì phải cần Doanh Thừa Phong tu sửa mới được.
Lúc này, hắn càng kiểm tra kỹ lưỡng, trong lòng càm cảm thấy kinh hãi.
Lúc cơn bão tinh thần vừa mới bắt đầu, Bá Vương Thương là vật đã chịu đựng đợt sóng đầu tiên. Tiếp sau mới là Lang Vương Thuẫn, những cho dù như vậy, khí linh giỏi về phòng ngự này cũng bị thương tổn cực kỳ nghiêm trọng, trên mặt lá chắn xuất hiện nhiều vết nứt, hơn nữa còn đang mở rộng ra.
Từ đó có thể thấy, cơn bão tinh thần kia có sức mạnh tàn phá tới mức nào.
Cũng may mắn là có hai linh khí này chắn giúp, nếu không thì Doanh Thừa Phong đã sớm bị cơn bão tinh thần đánh cho tan xương nát thịt rồi, chứ đừng nói là có cơ hội chui vào thế giới huyễn cảnh.
Khẽ than nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong và Trí Linh đang thì thầm thảo luận, nhanh chóng nhất trí phương án tu sửa.
Chỉ có điều, muốn tu sửa nó một cách hoàn thiện. Đầu tiên cần phải luyện hóa thép tinh chất, điều này một mình Doanh Thừa Phong không thể làm được, duy chỉ có đợi sau khi Đan Lô Khí Linh tu sửa hoàn chỉnh linh giáp Tử Kim Cảnh, hắn mới mượn lò luyện để hoàn thành việc này.
Chậm rãi mở đôi mắt, hắn không khỏi nghiêm sắc mặt.
Trước mặt hắn, không ngờ Đan Lô Khí Linh đã hiện ra, nó đang dùng đôi mắt to tướng nhìm chằm chằm vào mình, chỉ là không dám quấy rầy hắn cho nên đã không lên tiếng.
Cái gã này trong lúc luyện đan chế khí, đều tàng ẩn vào trong bản thể, sao bây giờ lại có biểu hiện lạ lùng vậy.
Trong lòng hắn chợt cảm thấy trầm xuống, nói:
- Khí Linh huynh, bộ linh giáp Tử Kim Cảnh này không có cách nào sửa chữa nữa sao?
Đan Lô Khí Linh thấy Doanh Thừa Phong mở to đôi mắt, không khỏi mỉm cười vui vẻ, vội nói:
- Không phải vậy, bộ linh giáp này tuy có một số chỗ bị hư hỏng, nhưng đã có đủ nguyên liệu, cho nên việc tu sửa nó không có gì khó.
Doanh Thừa Phong cười sảng khoái, trong lòng thầm trách kẻ tự cao tự đại.
Linh giáp này là cấp Tử Kim Cảnh, cho dù là Linh sư đúc tạo Tử Kim Cảnh cũng không dám tự xưng mình nhất định có thể sửa được, nhưng cái gã này lại nói một cánh nhẹ như không, thật là khiến người ta ngưỡng mộ và đố kỵ.
Chỉ là, trong lòng đố kỵ nhưng vẻ mặt vẫn nở nụ cười, nói:
- Nếu đã như vậy, Khính Linh huynh ra đây là vì việc gì khác?
Đan Lô Khí Linh vội nói:
- Ta muốn biết quá trình bị thương của nó.
Nhìn vẻ mạt kích động của Đan Lô Khí Linh, Doanh Thừa Phong khẽ nhướn chân mày, hai con ngươi đảo quanh một vòng, nói:
- Bộ Linh giáp này bị một luồng sức mạnh tấn công, cho nên mới bị tổn thương tới mức độ này.
- Sức mạnh tinh thần, luồng sức mạnh đó có phải là sức mạnh tinh thần!
Đan Lô Khí Linh thốt lên đầy vẻ hưng phấn.
- Đúng vậy.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói.
- Tốt quá rồi, mau đưa ta đi.
Đan Lô Khí Linh kêu lên đầy xúc động.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mìn, nói:
- Đi đâu?
- Đương nhiên là đến nơi sảy ra cơn bão tinh thần đó.
Đan Lô Khí Linh nói với vẻ ngơ ngác:
- Ngoài nơi đó ra, còn có nơi nào nữa?
Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, nói:
- Khí Linh huynh, ngươi đừng lãm phí tâm sức nữa. Cơn bão tinh thần ở nơi đó chẳng qua là do một viên Linh thạch biến dị phóng thích ra mà thôi, mà loại Linh thạch đó là vật phòng thần cuối cùng của một vị cường giả Tử Kim Cảnh, cho nên cho dù ngươi muốn đào bới cả cái khu di tích này cũng đừng hòng mong tìm lại được viên Linh thạch biến dị thứ hai.
Đan Lô Khí Linh liên tục xua tay, nói:
Ta không hề muốn tìm Linh thạch biến dị gì đó, ta chỉ muốn biết, có phải thời gian nổ ra cơn bão tinh thần đó vượt quá ba ngày không?
Doanh Thừa Phong nghĩ một lát rồi nó:
- Chỉ có một ngày thôi.
- Tốt, vậy thì vẫn còn kịp, chúng ta mau đi thôi.
Đôi mắt của Đan Lô Khí Linh chớp chớp, giọng nói của nó có một chút ý vị cầu khẩn.
Doanh Thừa Phong khẽ thổn thức trong lòng, phải chăng ở nơi đó còn có vật gì hữu dụng cho Đan Lô Khí Linh còn sót lại đó.
Khẽ gật đầu, Doanh Thừa Phong thu lại Lang Vương Thuẫn, nhưng nhìn vào Đan Lô đang lửa cháy bùng bùng, hắn không khỏi cau mày, nói:
- Khí Linh huynh, ngươi đang tu sửa Linh khí, có thể đi được không?
Tu sửa Linh khí Tử Kim Cảnh là một công trình vô cùng gian khổ và dài hạn, trong thời khắc này, càng phải cần có Linh sư toàn tâm chú ý, không được quấy nhiễu, càng không được động vào Đan Lô.
Nhưng, Đan Lô Khí Linh lại một mực nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhìn ta đây.
Cánh tay nhỏ bé của nó khẽ khua lên, luồng lân hỏa trong lò đột nhiên phát ra một luồng hào quang, luồng hào quang này giống như sao băng quấn quanh lấy Đan Lô. Liền sau đó, trong ánh mắt khó tin của Doanh Thừa Phong, Đan Lô dường như không có trọng lượng bay lên bồng bềnh.
Cơ mặt của Doanh Thừa Phong khẽ giật lên từng cơn, hắn lập tức trấn tĩnh, dẫn đường đi trước.
Trong cái di tích này còn có rất nhiều quỷ binh cấp Thanh Đồng Cảnh và Hắc Thiết Cảnh, bọn chúng vẫn luôn có lòng tham đối với sinh mệnh máu thịt.
Lần này Doanh Thừa Phong di chuyển trong khu di tích một cách tự do tự tại không chút che dấu, đương nhiên đã gây sự chú ý đối với lũ quỷ binh.
Nhưng, lúc này xung quanh hắn, lại có hơn trăm con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh hộ tống, những con quỷ binh hùng mạnh này toát ra một áp lực rất lớn.
Dù là xuất phát từ bản năng, thì những con quỷ binh cấp thấp kia cũng khống giám áp sát.
Phải biết rằng, tuy số lượng của lũ quỷ binh kia rất đông, nhưng đều là những tên hành động dựa vào bản năng.
Trừ phi được Trí Linh thổi phép trí tuệ, nếu không bọn chúng căn bản không dám công kích quỷ binh cấp cao.
Dựa vào đôi quân quỷ binh này mở đường, Doanh Thừa Phong thẳng một mạch đến nơi đại đường giao chiến với Tề Thiên Lão Tổ.
Đan Lô Khí Linh vừa mới đặt chân tới đây, đột nhiên thốt lên một cách hưng phấn.
- Cơn bão tinh thần, sức mạnh tinh thần thuần khiết quá.
Doanh Thừa Phong trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, hắn khẽ gật đầu, tuy nhiên việc này đã qua rồi, nhưng trong lòng hắn thì vẫn mãi lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Đan Lô Khí Linh lại đánh mạnh vào hắn.
Nó lắc đầu liên hồi, nói:
- Đáng tiếc là luồng sức mạnh này vẫn chưa đủ mạnh, ài
Doanh Thừa Phong cố gắng kiềm chế không trợn mắt với hắn, nói:
Bây giờ cơn bão tinh thần đã qua đi rồi, sức mạnh tàn dư đương nhiên là không đủ mạnh rồi, nếu ngươi xuất hiện vào thời khắc nổ ra cơn bão tinh thần, thì sẽ biết uy lực của nó.
Đan Lô Khí Linh lắc đầu lia lịa, nói:
- Ta không nói hiện tại, mà nói lúc xảy ra cơn bão tinh thần.
Doanh Thừa Phong lắc đầu lè lưỡi, dùng cái ánh mắt khó tin nhìn thẳng vào Đan Lô Khí Linh, xuýt chút nữa đã cất miệng chửi ầm lên.
Sức mạnh tàn phá mà Tề Thiên lão tổ phóng thích ra, có thể nói là trên đời này không gì sánh nổi.
Trên người mặc Linh giáp Tử Kim Cảnh, ở trong Âm Phong Quỷ Vực có sức sống mãnh liệt gần như vô cùng tận như Quỷ Vương Song Đầu, vậy mà cũng bị đập cho hôn mê bất tỉnh, không biết đến bao giờ mới tỉnh lại.
Về phần hắn, trong tay có tới hai Linh khí siêu phẩm cũng bị trọng thương khó mà chữa lành được, hình nộm thế mạng trong người hắn cũng bị tiêu hủy triệt để.
Nhưng, Đan Lô Khí Linh lại còn nói là cơn bão tinh thần này chưa đủ mạnh.
Chỉ cần cơn bão tinh thần đó mạnh hơn một chút nữa thôi, vậy thì lúc này liệu hắn có còn bảo toàn tính mạng nữa hay không.
- Hừ.
Doanh Thừa Phong nói với vẻ bất mãn:
- Ngươi muốn tìm sức mạnh tinh thần để làm gì?
Đương nhiên là để hấp thu rồi.
Đan Lô Khí Linh khua tay một cái, luồng hào quang do lân hỏa hóa thành hạ nó xuống đất. Liền sau đó, trong miệng nó lẩm bẩm vài từ, đôi bàn tay nhỏ bắt đầu múa lên thành những đường kỳ dị trên hư không.
Rất nhanh, xung quanh bắt đầu nhưng tụ những đốm sáng nhỏ li ti, những đốm sáng tỏa ra một thứ ánh sáng mỹ lệ mê hồn người.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn bốn phía, không biết vì sao, trong lòng hắn lại hiện lên nỗi sợ hãi.
Những đốm sáng này tuy vô cùng nhỏ bé, nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc.
Đan Lô Khí Linh quả là có năng lực thần thông, không ngờ nó lại có khả năng quy tụ những hạt sức mạnh tinh thần đến từ Huyễn cảnh.
Thực ra, khi ở một địa điểm nào đó bổ ra một luồng sức mạnh, thì ở cái khu vực đó sẽ còn tàn dư một lượng sức mạnh tương tự.
Cũng giống như các vụ nổ khí ga, khí xăng, cần có thời gian mới có thể tiêu trừ hết ảnh hưởng.
Chỉ có điều, sức mạnh tinh thần vô hình vô thanh, hơn nữa tốc độ tiêu tán nhanh hơn các loại khí thông thường và các loại năng lượng khác rất nhiều.
Cho nên, sau một ngày một đêm, nơi đây chẳng khác gì khu vực bình thường khác.
Nhưng dưới sự dẫn dắt của Đan Lô Khí Linh, sức mạnh tinh thần tàn lưu nơi đây lại một lần nữa hiện lên, và được ngưng tụ lại thành những đốm sáng bay về phía Khí linh.
Đan Lô Khí Linh giống như một cái hố không đáy, nó ra sức hấp thu những đốm sáng, dường như đây là thứ đẹp nhất thế gian, trên khuôn mặt tràn đầy cảm xúc hưởng thụ.