Nhát kiếm này, tỏa ánh hào quang xa tới vạn trượng.
Nhát kiếm này, khí thế hừng hực.
Nhát kiếm này, cái thế vo song.
Phảng phất một mặt trời nhỏ đột nhiên dâng lên từ phía trước, khí tức do cái mặt trời này phát ra nóng rực, nhưng lại tràn đầy hàn khí lạnh cóng.
Trên người Tề Thiên lão tổ đột nhiên bị một lớp băng mỏng đông kết, ngay cả trên tóc của lão cũng có những hạt băng nhơ nhỏ ánh lên long lanh.
- Á.
Sắc mặt của Tề Thiên lão tổ đại biến, lão bỗng kêu rống lên một tiếng to, trường kiếm trong tay chuyển ngược nhanh như bay, từng đợt kiếm khí phá không bay ra, dậy lên từng vòng dao động năng lượng.
Nhưng mà, cái mặt trời băng tuyết kia lại đột nhiên vỡ vụ. Từ trong luồng hào quang này, một đường ánh sáng với tốc độ không gì sánh bằng xuyên thấu không gian, xuyên thấu tất cả mọi thứ, hung hãn đâm thẳng vào nguồn năng lượng kiếm quang của Tề Thiên lão tổ.
Lúc này, quanh người Tề Thiên lão tổ tràn ngập dư sóng kiếm khí, loại dư sóng này có thể khiến lão ta chống chịu được luồng sức mạnh khổng lồ. Nếu như song quyền oanh kích lên người lão, chắc chắn lực lượng sẽ bị phân tán đều ra ngoài.
Nhưng điều đáng tiếc là, lúc này vật đâm trúng người Tề Thiên lão tổ lại không phải là hai nắm đấm, mà là một thanh kiếm, thanh trường kiếm hung bạo vô cùng.
- Đinh...
Một âm chói tai vang lên, Tề Thiên lão tổ kêu lên một tiếng, lảo đảo lùi về phía sau.
Trên ngực lão, xuất hiện một lỗ thủng to lớn, máu tươi ào ào men theo Linh giáp trước ngực tuôn chảy xuống dưới.
Sắc mặt lão biến thành một màu xám, nhát kiếm này không chỉ chặt đứt đường lui của lão, cũng cắt đứt sức sống trong cơ thể lão.
- Oành...
Cơ thể lão va mạnh vào một con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, khiến cho nó bị bắn lên không trung. Nhưng, càng nhiều quỷ binh nhất loạt xông lên, chúng gào thét, cắn xé, đua nhau xông tới bao vây kín Tề Thiên lão tổ vào trong vòng vây.
Nằm trong vòng vây kín mít của quỷ binh, miệng Tề Thiên lão tổ đang chảy ra máu, từ nơi khóe mắt lão đã nhìn thấy một bóng người có phần quen thuộc.
Thế là đôi mắt lão trợn tròn lên.
Doanh Thừa Phong. Người thanh niên đang đứng một bên nhìn cheo trên miệng một nụ cường châm biến, không ngờ vẫn bị chết dưới sự công kích của cơn bão tinh thần, mà lại xuất hiện nơi đây với thần thái uy phong như long hổ.
Trên tay hắn, còn có một thanh trường kiếm tỏa ra những ánh hàn quang sắc bén.
Trên thân kiếm không ngừng tuôn chảy từng luồng hào quang, giống như một con linh xà đang uốn lượn, trên đầu linh xà lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn, khóa chặt lấy thân ảnh của lão.
Sau đó, cảnh sắc trong con mắt lão đã bị hình ảnh của những con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh lấp đầy rồi, không còn chỗ trống để nhìn thấy bất cứ thứ gì khác nữa.
Doanh Thừa Phong tay cầm Hàn Băng trường kiếm, trên mặt hắn hiện lên một tia vui mừng phát ra từ nội tâm.
Cái bí pháp Đoạn Tầng Điệp Gia này, quả nhiên là cần phải có một nguồn sức mạnh tinh thần thâm hậu và to lớn mới có thể không ngừng nâng cao và thi triển.
Khi mà sức mạnh tinh thần của hắn chỉ ở cấp độ Bạch Ngân Cảnh, nhiều nhất hắn cũng chỉ thi triển bí pháp này đến cấp 4. Nhưng lúc này, hắn lại có thể dễ dàng thi triển nó đến cấp 5 rồi, cộng thêm sự trợ giúp của khí linh Hàn Băng trường kiếm, không ngờ bí pháp này lại được hắn thi triển tới cấp 6.
Có tới bảy luồng sức mạnh tinh thần quấn quanh thân trường kiếm, khiến cho tốc độ và uy năng của nó đều phát huy đến cực hạn chỉ trong nháy mắt.
Đây đã là một loại kỹ năng có thể vượt cấp khiêu chiến siêu cấp, dù cho ngày thường gặp phải Tề Thiên lão tổ, cũng có thể dựa vào kỹ năng này mà đối đầu ngang cơ.
Mà lúc này, sau khi Tề Thiên lão tổ đã trải qua một ngày một đêm không ngừng nghỉ khổ chiến với lũ quỷ binh, đã đến mức sức cùng lực kiệt rồi. Vào lúc sắp sửa thoát thân, lại bị một đòn lôi đình này dập tắt hy vọng, chìm vào trong vòng vây của lũ quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, từ đó không còn có cơ hội thoát thân.
Những tiếng kêu rú của bầy quỷ binh đinh tai nhức óc, mà khí tức cảu Tề Thiên lão tổ bị bao vây bên trong lại càng lúc càng suy yếu, cho đến lúc tiêu biến triệt để.
Doanh Thừa Phong than thở một hơi, hắn khua nhẹ tay, quỷ binh Hoàng Kim Cảnh đột nhiên phân tán ra.
Cúi đầu nhìn, đôi chân mày của Doanh Thừa Phong không khỏi nhíu lại.
Tuy rằng số người chết dưới tay hắn không phải là ít. Nhưng cái chết của Tề Thiên lão tổ lại là quá bi thảm.
Thân thể của lão đã bị lũ quỷ binh xé thành những mảnh vụn, dù cho thần tiên đến cũng chưa chắc có thể ghép lại các mảnh vụn thành một cơ thể hoàn chỉnh.
Một vị cường giả Tử Kim Cảnh không ngờ lại bỏ mạng nơi này, hơn nữa còn bị chết bởi cái phương thức thê thảm như vậy, quả thực là khiến người ta không khỏi cảm thán.
Thực ra, lão A Nhĩ Pháp Đặc cũng bị chết ở trong tay số đông quỷ binh. Nhưng số lượng quỷ binh lúc đó còn thua xa hiện giờ, Doanh Thừa Phong lại càng không ngừng chú ý từng giây phút, cho nên mới giữ nguyên cho lão được toàn thây.
Nhưng Tề Thiên lão tổ lại không như vậy, vị cường giả Tử Kim Cảnh này sử dụng Linh thạch biến dị, đã đem đến tổn thất rất lớn cho hắn.
Tuy nói hắn may mắn đột phá cực hạn, khiến cho sức mạnh tinh thân tấn thăng lên Hoàng Kim Cảnh. Nhưng hễ nghĩ đến tổn hại của cơn bão tinh thần gây nên, là khiến cho Doanh Thừa Phong cảm thấy từng cơn đau lòng.
Bước chậm rãi lên phía trước, hắn lắc đầu tỏ ra ảo não.
Tuy lũ quỷ binh Hoàng Kim Cảnh này có sở hữu trí tuệ, nhưng trí thông minh của chúng lại không được cao. Trong trận chiến với Tề Thiên lão tổ, tuy đều phát huy toàn bộ thực lực, nhưng cũng chỉ vì thế, sau khi Tề Thiên lão tổ chết đi, chúng cũng phá hoại sạch sành sanh mọi thứ đồ trên người lão.
Đừng nói những linh khí trên người lão như Linh giáp, bao cổ tay, mà ngay cả thanh trường kiếm đã đạt đến cấp độ Tử Kim Cảnh kia cũng gẫy vụn thành nhiều mảnh dưới sự oanh kích toàn lực của lũ quỷ binh.
Tuy Doanh Thừa Phong là một bậc thầy kiệt xuất trong rèn đúc linh khí, nhưng cũng nghĩ rằng mình có thể tu sửa được những linh khí hư hỏng này.
Hoặc có thể nói, nếu như phải hao phí tâm sức để khôi phục chúng, không bằng đem chúng bỏ vào nồi nấu lại rồi làm mới còn đỡ tốn công sức hơn nhiều.
Tuy nhiên, có một thứ chưa bị lũ quỷ binh phá hủy, đó là một chiếc nhẫn nhìn có vẻ rất bình thường, trên chiếc nhẫn phảng phất một tia sóng linh lực mờ nhạt.
Nếu như chỉ bằng cái nhìn đầu tiên, Doanh Thừa Phong có thể sẽ cho rằng đây chỉ là một thứ đồ trang sức bình thường mà thôi.
Nhưng, Linh khí này có thể vào lúc này vẫn giữ được nguyên vẹn, không hề đơn giản chút nào.
Hắn đưa tay vẫy, chiếc nhẫn kia đột nhiên bay vào tay hắn.
Ý niệm tinh thần phóng thích ra, thầm lặng cảm ứng một chút, Doanh Thừa Phong kinh ngạc kêu lên, hắn cuối cùng đã hiểu rõ vì sao vật này vẫn giữ được nguyên vẹn dưới sự phá hoại điên loạn của lũ quỷ binh.
Đó là bởi vì chiếc nhẫn này là một vật phẩm không gian.
Thực ra vật phẩm không gian có thể tồn tại với các loại hình thức khác nhau, không chỉ là túi không gian, còn có nhẫn, vòng tay, thắt lưng không gian.
Nhưng, túi không gian là vật phẩm không gian dễ có được nhất trong thế giới Linh Đạo, còn những thiết bị không gian khác, Doanh Thừa Phong cũng chỉ được đọc trong sách vở mà thôi.
Ánh mắt dị thường liếc nhìn mặt đất hỗn độn, trong lòng Doanh Thừa Phong thầm kinh ngạc.
Không ngờ gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc không có được một bảo vật nào, nhưng lại để cho Tề Thiên lão tổ giành được. Nghĩ lại về viên Linh thạch biến dị trong tay lão, và viên đá định vị mà lão A Nhĩ Pháp Đặc cướp đoạt từ tay lão ta, Doanh Thừa Phong lại càng mong đợi cái Vô Biên Huyễn Cảnh kia.
Hoặc giả, sau khi hắn xông vào huyễn cảnh, có thể giành được đồ vật tốt hơn nữa không chừng.
Đột nhiên, sức mạnh tinh thần của Doanh Thừa Phong thâm nhập vào bên trong chiếc nhẫn.
Hắn ngẩn người một lát, trong lòng lóe lên một nghi vấn.
Tề Thiên lão tổ là một võ giả hùng mạnh, lão ta chưa từng tu luyện lực lượng tinh thần. Vậy thì lão làm thế nào để sử dụng thiết bị không gian?
Hơn nữa, sức mạnh tinh thần của mình trong khi thăm dò thiết bị không gian, không ngờ có thể tiến thẳng vào nội bộ không gian, không hề giữa đường không hề bắt gặp dấu ấn tinh thần nào, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhìn vết máu loang lổ trên đất, Tề Thiên lão tổ tuyệt đối không thể cải tử hoàn sinh để trả lời những nghi vấn của hắn.
Có điều, thiết bị không gian phát hiện được từ trên người lão khiến Doanh Thừa Phong cũng nghĩ ra một khả năng.
Liệu có phải sau khi chân khí của một võ giả đạt đến Tử Kim Cảnh, nguồn chân khí khổng lồ đó đã có một năng lực nào đó mà chỉ có duy nhất sức mạnh tinh thần mới có được.
Lắc lắc cái đầu, Doanh Thừa Phong bình tâm lại, bắt đầu thăm dò mọi thứ bên trong chiếc nhẫn không gian.
Nhưng, chỉ một lát sau, hắn đã thất vọng bỏ cuộc.
Bởi vì bên trong chiếc nhẫn không gian này, không có nhiều đồ vật. Ngoài một số lọ thuốc trị thương ra, cơ bản là không còn gì khác.
Nếu so sánh với túi không gian của lão A Nhĩ Pháp Đặc, thứ này quá nghèo nàn không xứng đáng xuất hiện trên tay của một vị cường giả Tử Kim Cảnh.
Nhưng mà, Doanh Thừa Phong lại không hề hay biết, võ giả và linh giả có những khác biệt rất lớn.
Đúng như hắn đã nghĩ, một khi võ gải tấn thăng lên Tử Kim Cảnh, chân khí sẽ có được một loại năng lực đặc biệt nào đó. Một trong những năng lực đó là có thể sử dụng thiết bị không gian.
Nhưng, võ giả phải dùng chân khí để mở cánh cửa của thiết bị không gian.
Vật này dùng để chiến đấu quả thực là điều bất lợi, nhưng nếu dùng để mở cửa thiết bị không gian, vậy thì tác dụng của nó là vô cùng to lớn.
Tề Thiên lão tổ sau khi có được nhẫn không gian, cũng chỉ dùng để chứa đựng một số đan dược dưỡng thương và tẩm bổ chân khí mà thôi, nhiều nhất thì cũng dùng thể cất giấu một số Linh khí là đủ rồi.
Nếu như giống với lão A Nhĩ Pháp Đặc, toàn bộ gia tài của lão đều cất giấu trong đó, vậy thì đợi đến khi chân khí của lão cạn kiệt, cũng đừng hòng mong muốn chứa toàn bộ những thứ này vào bên trong.
Tuy Doanh Thừa Phong không biết rõ sự tình, hơn nữa còn cảm thấy thất vọng. Nhưng, có thể giành được một chiếc nhẫn không gian, cũng coi là một việc vui lớn rồi.
Hắn cẩn thận cất giữ chiếc nhẫn.
Vật này khá bắt mắt, nó không phải là vật phẩm dùng cho một Linh sư Bạch Ngân Cảnh, hắn không muốn gây nên phiền toán không cần thiết cho bản thân.
Quay đầu nhìn lại những con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, Doanh Thừa Phong không khỏi có chút đau buồn.
Hơn 300 con quỷ binh, hiện giờ chỉ còn lại khoảng 150 con, hơn nửa đã bị hủy hoại trong cơn bão tinh thần.
Mối liên hệ trong đầu hắn với đám quỷ binh đó đã mất hẳn, điều này chứng tỏ bọn chúng thật sự đã bị tiêu biến khỏi thế giới này.
Ngoài ra, hình nộm thế thân và linh khí Cử Mệnh Mão cũng bị tổn thương trong giai đoạn này. Và còn có hai trong ba Linh khí siêu phẩm bị tổn thương, Binh Vương Song Đầu lại bị trọng thương chìm trong giấc ngủ sâu.
Nó bị trọng thương trong về mặt tinh thần, cho nên cho dù ở trong Âm Phong Quỷ Vực, cũng không giúp ích nhiều đối với thương thế của nó, chỉ có thể từ từ đợi cho tinh thần của nó dần hồi phục.
Thở dài bất lực, Doanh Thừa Phong cầm lấy Hắc Chướng Kỳ, thả Song Đầu ra ngoài.
Nó vẫn chìm vào giấc ngủ say, chỉ có điều hơi thở của nó đã trở lại ổn định hơn rất nhiều, cũng khiến cho Doanh Thừa Phong yên tâm hơn.
Đưa tay khẽ vỗ lên người nó, bộ Linh giáp lập tức rơi vào trong tay hắn.
Liền sau đó, Doanh Thừa Phong lấy ra Đan Lô Khí Linh, gọi Khí Linh ra ngoài.
Khí Linh do một lớp sương mỏng ngưng tụ mà thành, vừa gặp Linh giáp rạn nứt và Lang Vương Thuẫn, đột nhiên trợn tròn mắt, kêu lớn:
- Chuyện gì xảy ra vậy, ngươi và quỷ binh do ngươi nuôi dưỡng trở mặt với nhau rồi sao?