Tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về một phía.

Trong đám người, một thân ảnh cao lớn chậm rãi đi ra, khẽ khom người thi lễ với những cường nhân Tử Kim Cảnh, nói: - Điền tiền bối, vãn bối có một vật, không biết là có ích hay không?

Lão già mặt đỏ nhìn hắn, đột nhiên nói: - Bảo vật trên người tiểu tử nhà ngươi không ít đó.

Nếu như là những người khác thì lão nhân gia ông ta chưa chắc sẽ cho sắc mặt tốt. Nhưng tiểu tử này vừa ra, hắn liền nhận ra người này chính là tên tiểu tử đã trao đổi Ngưng Thần đan với mình.

Với tu vi Bạch Ngân Cảnh của người này thì Ngưng Thần đan tuyệt đối không thể do hắn luyện chế ra, rất có thể là do trưởng bối ban tặng. Nhưng không biết vì sao, hắn chỉ vì một tí dược liệu liền đưa ra.

Mà giờ khắc này, không ngờ hắn lại nói mình có vật phẩm thích hợp khiến lão già mặt đỏ có chút kinh ngạc.

Những cường nhân Tử Kim Cảnh khác liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt mang theo một tia nghi ngờ.

Bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra tiểu tử này chẳng qua chỉ là Bạch Ngân Cảnh mà thôi. Nhưng chẳng lẽ trong tay người này lại có được cực phẩm bí văn Linh Binh Hoàng Kim cấp sao? Đây thật sự là chuyện vô cùng rợn người.

Đi ra từ trong đám người chính là Doanh Thừa Phong.

Lúc hắn nghe thấy yêu cầu do vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh đề xuất, và phía dưới không có người lên tiếng trả lời liền có chút cảm giác.

Vì thế hắn ẩn núp phía sau cùng trong đám người, vụng trộm mở túi không gian ra, mang nhuyễn kiếm cướp đoạt được tử trong tay A Nhĩ Pháp Đặc ra.

Tuy rằng người ở nơi này đông nhưng mục tiêu chú ý của mọi người cũng là hai vị ở trên đài cao kia. So sánh lại thì động tác lén lén lút lút nhỏ của Doanh Thừa Phong lại không ai có thể bắt gặp.

Lúc này hắn cầm lấy nhuyễn kiếm tiến lên mấy bước, cung kính đưa cho lão già mặt đỏ.

Vị lão nhân này nhận lấy nhuyễn kiếm, chân khí khẽ chấn động, trên thân kiếm lập tức phát ra âm thanh run rẩy.

Sau đó, từng sợi sức lực màu đen giống như mực lập tức phóng từ trong nhuyễn kiếm ra ngoài.

- Kiếm tốt. Ánh mắt lão già mặt đỏ khẽ sáng ngời, hắn tu luyện không phải là hệ hắc ám, như vậy sức lực cấp bậc như thế này phóng ra cũng chỉ có thể là Linh Binh có lực bí văn mà thôi.

Kiến thức của ông ta rộng rãi, vừa thấy hơi thở màu đen dày đặc liền biết giá trị đại khái của Linh Binh này như thế nào.

Kiếm này đúng là cực phẩm bí văn Linh Binh Hoàng Kim cấp hệ hắc ám, hơn nữa lực bí trên ở mặt trên không hề nhỏ, có thể phóng thích ra hàng nghìn hàng vạn luồng màu đen, từng luồng đều mang theo uy năng vô cùng lớn có thể giết người.

Sau khi cảm nhận được thuộc tính dũng mãnh của thanh kiếm này, ngay cả bản thân hắn cũng không tự chủ được mà nổi lên một tia tham niệm muốn trộm vật này làm của riêng.

Tuy nhiên, ý nghĩ này chủ là chợt lóe lên mà thôi.

Nếu như là ở nơi không người, hắn đương nhiên sẽ không ngại làm ra loại chuyện đen ăn đen thế này. Nhưng ở nơi này, hắn lại không có lá gan lớn nhu vậy.

Cổ tay run lên, lão già mặt đỏ đưa nhuyễn kiếm cho cường nhân Hoàng Kim Cảnh kia, nói: - Ngươi xem thử vật này có làm ngươi hài lòng không? Sắc mặt của lão hơi trầm xuống: - Lão phu đã kiểm tra qua, vất đó chính là tinh phẩm. Nếu như ngươi vẫn còn bất mãn thì, ha ha, đó chính là cố ý làm khó rồi.

Trong lời nói của hắn tràn ngập hương vị uy hiếp, bởi vậy có thể thấy được hắn vô cùng để ý đến dược liệu ở trong tay người này.

Cường nhân Hoàng Kim Cảnh cẩn thận kiểm tra một phen, mặc dù hắn không thể tự mình thi triển ra uy năng của liếm này, nhưng đối với một vũ giả tu luyện công pháp hệ hắc ám thì tất nhiên hắn tự có cách phân biệt được Linh Binh tốt hay xấu của hệ hắc ám.

Một lát sau, hắn gật đầu thật mạnh nói: - Nếu như vãn bối có thể đạt được kiếm này thì vãn bối cam tâm tình nguyện dâng thuốc này lên cho tiền bối.

Lão già mặt đỏ chậm rãi gật đầu một cái, sau đó quay lại nhìn Doanh Thừa Phong, nói: - Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói ra.

Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói: - Lúc trước vãn bối đã từng nói ra một ít dược liệu, không biết tiền bối có còn nhớ rõ không?

Lão già mặt đỏ hơi do dự một chút, nói: - Lão phu nhớ rõ, nhưng thành thật nói cho ngươi biết, nhưng dược liệu này đều là tinh phẩm, lão phu nhiều nhất cũng chỉ có thể ban thưởng cho hai ngươi hai dược liệu khác mà thôi.

Doanh Thừa Phong lắc đầu, nói: - Tiền bối, ngài nghĩ giá trị của hai dược liệu này có thể so với kiếm được sao?

Sắc mặt lão già mặt đỏ lập tức trở nên khó coi, hắn lạnh lùng nói: - Nói như thế tức là ngươi không chịu trao đổi phải không?

Trong lòng của hắn đã hạ quyết tâm, chỉ cần tiểu tử này cự tuyệt, hắn sẽ sử dụng các mối quan hệ, nhất định phải thăm dò ra lai lịch của người này, sau đó cho hắn biết hậu quả của việc đắc tội với cường nhân Tử Kim Cảnh là thế nào?

Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, hắn khẽ cảm ứng được địch ý dày đặc trên người lão.

Nếu hắn thật sự là một vị cường nhân Bạch Ngân Cảnh bình thường thì dưới tình huống thế này có lẽ sẽ sinh lòng sợ hãi. Nhưng hắn đã gặp không ít cường nhân Tử Kim Cảnh, bất kể là Võ lão hay là chân nhân Linh Tháp bí hiểm kia, uy năng khí thế của nó hơn xa so với lão già mặt đỏ này.

Cho nên, hô hấp của hắn chỉ khẽ cứng lại liền khôi phục lại bình thường.

Nhẹ thở ra một hơi, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: - Tiền bối, nếu là hai dược liệu mới khác thì vãn bối thật sự khó có thể nhận, trừ phi.

Mặt lão già mặt đỏ trầm như nước, nói:

- Trừ phi cái gì?

Hai hàng lông mày của Doanh Thừa Phong khẽ nhếch, nói: - Tiền bối vừa mới lấy được một linh khí vô cùng hùng mạnh, chẳng biết ngài có nguyện ý bỏ những thứ mình yêu thích được không?

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt nhóm cường nhân Tử Kim Cảnh lại sáng quắc, có nhiều người mang ánh mắt hứng thú, cũng có người mang theo ánh mắt bất mãn.

Một cường nhân Bạch Ngân Cảnh nho nhỏ mà cũng dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hơn nữa mục tiêu còn là một vị đan sư Tử Kim Cảnh, người này thật sự có thể nói là to gan lớn mật.

Trong đôi mặt lão già mặt đỏ chợt lóe hàn quang, hắn cười ha ha nói: - Được, lão phu đổi.

Dứt lời, hắn lấy ra một túi không gian, lấy ra hai dược liệu và mặt kính ở bên trong ra.

Bàn tay khẽ run lên, ba vật phẩm tốt thế này lập tức rơi vào trong tay Doanh Thừa Phong.

Doanh Thừa Phong cầm ba vật phẩm tốt này, vẻ mặt vui mừng nói: - Ngưng Thần đan của vãn bối là do một vị tiền bối ban tặng, vị tiền bối này thật sự là vô cùng quan tâm đến vãn bối, vãn bối vẫn lo lắng phải làm thế nào mới có thể báo đáp, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi.

Lão già mặt đỏ khẽ rùng mình, giờ mới hiểu được vì sao Doanh Thừa Phong lại kiên trì như thế, hóa ra là hắn muốn mang mặt kính này đi hiếu kính với một vị bề trên.

Ngưng Thần đan, ngoại trù mấy Thánh Vật ở ngoài thì hình như chưa từng nghe nói qua có chỗ nào có thể luyện chế.

Mà có thể lấy được Ngưng Thần đan từ những chỗ kia đều là những người rất giỏi trên thế giới. Hoặc có thể nói mấy người này là người của Thánh Vực.

Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt lão già mặt đỏ lập tức hòa hoãn.

Mặc dù hắn là một gã cường nhân Tử Kim Cảnh hùng mạnh, hơn nữa còn là một vị đan sư hiếm thấy. Nhưng hắn lại biết rõ trên thế giới này cũng có một số người hắn không dám trêu chọc.

Nếu kẻ này thật sự là từ trong mấy Thánh Vực đi ra tham gia thí luyện thì hắn chỉ sợ là trốn tránh không kịp, làm sao còn có thể tranh chấp được chứ.

Cười ha ha, trên mặt lão già mặt đỏ toát ra nụ cười hài lòng, nói: - Đúng vậy, thật là có hiếu tâm, vô cùng tốt. Tay áo vung lên, hắn lập tức rời khỏi đài cao.

Doanh Thừa Phong và vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh chiếm được Linh Binh mình mong ước cùng liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhảy xuống đài cao. Hơn nữa, không ngờ bọn họ lại không hề chờ đợi giao dịch chấm dứt mà cùng rời khỏi đây.

Sau khi về tới gian phòng của mình, Doanh Thừa Phong tháo nón tre xuống, lấy những thứ dược liệu và vật phẩm mà mình đã trai đổi được ra, trong lòng âm thầm cảm thán.

Sau đó, hắn lấy lò luyện đan ra đặt ở trong thư phòng.

Sau khi hắn lấy ra đủ dược liệu và để vào lò luyện đan, khí linh lập tức hiện lên, nó hóa thành ảo ảnh xoay một vòng vòng quanh lò luyện đan, cười ha ha nói: - Cuối cùng thì ngươi đã bắt đầu luyện đan rồi.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, đột nhiên nói: - Khí linh, ta còn một vấn đề muốn hỏi.

- Ngươi nói đi.

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Ta thấy ngươi có chút hướng về luyện đan và chế khí, đây là sao vậy?

Khi linh do dự một chút, nói: - Ta có một loại cảm giác, chỉ cần không ngừng luyện đan và chế khí thì sức lực của ta sẽ từ từ đề cao. Có lẽ có một ngày ta cũng có thể đột phá thì sao.

Doanh Thừa Phong sửng sốt nửa ngày, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.

Hắn biết rõ chuyện khí linh có thể tự mình tiến hóa, tuy nhiên loại tiến hóa này cần chủ nhân của khí linh không ngừng thu thập thiên tài địa bảo hữu dụng với bản thể của chúng, và không ngừng dung hợp.

Nhưng, Đan Lô Khí Linh này lại đi một con đường khác.

Không ngờ nó lại thông qua luyện đan và chế khí để tự tiến hóa, hành động như vậy khác cách làm của nhân loại nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ.

Giờ phút này, trong lòng của hắn đột nhiên dâng lên cảm xúc bùi ngùi mãnh liệt.

Thật không biết vị tiền bối lúc trước rèn tạo nên Đan Lô Khí Linh kinh khủng đến thế nào.. Người có thể làm được việc này, thật sự là không thể tin nổi.

Khẽ vung tay một chút, Đan Lô Khí Linh lập tức hóa thành một luồng quang sương quanh quẩn ở phía trên lò luyện đan.

Mà không gian xung quanh lò luyện đan cũng nổi lên một trận dao động kỳ dị, một luồng hơi hỏa từ đáy lò luyện phóng ra, ở trong ngọn lửa này không có bất kỳ nhiên liệu nào nhưng lại càng lúc càng lớn, mà trong không gian lại mãnh liệt tuôn ra linh lực vô tận thiên địa.

Không ngờ một luồng hơi hỏa này lại lấy toàn bộ linh lực của thiên hạ đến làm nguyên liệu để mình luyện đan.

Doanh Thừa Phong nhìn thấy liền cảm thấy kỳ lạ, ngày đó ở trong di tích, Đan Lô Khí Linh lấy âm hàn làm nhiên liệu nên trong ánh lửa trong lò giống như lân quang. Ngày hôm nay, sau khi cách xa di tích âm hàn, ánh lửa trong lò liềng phảng phất như lửa cháy.

Xem ra khí linh này quả thật có thể lấy tất cả các loại linh lực khác nhau trong thiên hạ để dùng.

Đúng lúc hắn dốc lòng quan sát thì cửa đột nhiên truyền đến một tiếng đập cửa rất nhọ, thanh âm của Dư Tuệ Lượng tràn vào.

- Doanh huynh có ở trong không?

Doanh Thừa Phong quay đầu, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười.

Tuy rằng hắn đã sớm biết sẽ có người tới gõ cửa, nhưng không ngờ Dư Tuệ Lượng lại là người thứ nhất, hơn nữa còn đến nhanh như vậy.

Xoay người đi ra, khép cửa phòng lại.

Nhà gỗ nơi này tuy đơn sơ, nhưng được đại sư phù trận nên tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì,

Hơn nữa, cũng không ai dám làm càn trong nhà trọn nên Doanh Thừa Phong mới có thể an tâm luyện đan.

Mở cửa, vẻ mặt Dư Tuệ Lượng mỉm cười, chỉ có điều trong nụ cười này lại ẩn chứa vẻ sầu lo. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play