- Ồ, yêu cầu này cũng không quá đáng lắm. Sắc mặt lão già mặt đỏ hơi nguội, nói: - Trên người lão phu mang theo không nhiều lắm, chính là có một chút hai vị ở chỗ này, ngươi xem có đủ không?
Khi hắn nói chuyện đã lấy ra túi không gian, và lấy ra hai vị dược thảo trong đó.
Doanh Thừa Phong nhận lấy, cẩn thận quan sát, đồng thời, Trí Linh trong đầu cũng nhanh chóng vận chuyển.
Khí Linh Đan Lô từng đưa cho hắn rất nhiều phương thuốc, ở bên trong mỗi một phương thuốc, không chỉ nói rõ tên dược liệu mà còn có các loại phương pháp để phân biệt.
Ở bên trong các phương thuốc kia có rất nhiều dược liệu đều là kỳ dược chưa bao giờ nghe thấy. Dược hiệu của những kỳ dược này đối với đan dược rất mạnh mẽ. Doanh Thừa Phong chỉ là người xuyên qua, bởi vì hắn tự biết rõ mình căn bản là không thể kiếm đủ nguyên liệu của những đan dược này.
Nhưng hắn lại cực kỳ để ý đối với vài loại kỳ dược của ít phương thuốc.
Lúc này chiếm được hai vị nguyên liệu khiến hắn vô cùng vui mừng, nếu như lại thu được hai loại khác nữa thì hắn đã có đủ nguyên liệu của một phương thuốc rồi.
Cúi người thật sâu hướng về lão già mặt đỏ, Doanh Thừa Phong lui xuống dưới.
Tuy nhiên hắn cũng không rời đi mà đứng hầu ở dưới đài cao, lẳng lặng quan sát.
Thật ra, sau khi những người này lên đài đưa ra bảo vật cũng có thể tự do lựa chọn đi hay không đi. Mà ngoại trừ cái vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh lúc ban đầu, những người còn lại đều ở lại không đi.
Nơi này là cuộc hội họp lớn có các cường nhân Tử Kim Cảnh tham dự, có lẽ đây sẽ là cơ hội duy nhất cả đời bọn họ, tự nhiên là muốn ở lâu một chút rồi.
Người chủ trì tiếp tục mời gọi, từng người một đều lên đài, rất nhanh đã đến một người cuối cùng.
Người này là một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh, khó tức trên thân hắn hung mạnh linh hoạt, sắc bén nhưng lại có chút tràn ra ngoài và không ôn đinh. Doanh Thừa Phong nhíu mày, xuyên thấu qua đồ trang sức quan sát, hắn càng có thể phát giác ra được điểm này.
Người này hắn là một vũ giả mới thẳng lên Hoàng Kim Cảnh không lâu, cho nên mới không thể kiềm chế hơi thở của toàn thân.
Nhân vật như vậy, không ở phủ đệ tĩnh tu mà chạy tới chiến trường cổ xem náo nhiệt gì thế không biết.
Người nọ lên đài cao, đột nhiên liền thi lễ thật thấp với lão già mặt đỏ họ Điền, nói: - Điền tiền bối, vãn bối mạo muội, xin mời ngài lên đài.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, người chủ trì lại bị dọa đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ngồi dưới lôi đài đều là cường nhân Tử Kim Cảnh hùng mạnh. Mà người nọ mặc dù là một vị vũ giả vừa thăng lên Hoàng Kim Cảnh, nhưng ở trong mắt cường nhân Tử Kim Cảnh lại cũng bình thường mà thôi.
Thế nhưng không ngờ người này lại chỉ mặt gọi tên một vị cường nhân Tử Kim Cảnh lên đài, đây đúng là hành vi tự tìm đường chết mà.
Trong măt lão già mặt đỏ chợt lóe ánh sao. Hắn cười ha ha, thân hình nhoáng cái đã đi lên lôi đài, chỉ có điều, trong đôi mắt của hắn đã chớp động một tia sát khí lăng liệt.
Người chủ trì kia lui về phía sau một bước, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía người này.
Nếu người này bị lão già mặt đỏ nổi giận đánh chết, mà có lẽ ngay cả mấy vị sáng lập ra nhà trọ này cũng sẽ không báo thù cho hắn đâu.
Kẻ yếu dám khiêu khích tôn nghiêm của cường nhân nên bị trừng phạt nghiêm khắc nhất, cho dù là mất đi tính mạng thì không ai có thể nói gì cả.
Nhưng vào lúc này, người nọ cũng nhanh như thiểm điện lấy từ trong lòng ra một vậy, cung kính đẩy tới, nói: - Mời tiền bối đánh giá.
Lão già mặt đỏ hơi sửng sốt, lửa giận trong lồng ngực lập tức tiêu tan.
Hắn cười ha ha nói: - Hóa ra là mời lão phu đánh giá dược liệu. Tại sao ngươi không nói sớm chứ?
Người này luyện đan thành si, vừa thấy đan dược liền ném hết mọi thứ ra sau đầu. Vị vũ giả mới thăng lên Hoàng Kim Cảnh này rõ ràng chính là biết được tính cách này của hắn nên mới dám nói như thế.
Nhận lấy đồ do đối phương đưa tới, lão già mặt đỏ cẩn thận kiểm tra một lần, sắc mặt hơi đổi, trầm giọng nói: - Ngươi muốn cái gì?
Mấy người dưới đài lắc đầu cười khổ. Một người trong đó cất cao giọng nói: - Điền huynh, đây là vật gì nữa vậy, ngươi mau nói ra đi.
Lão già mặt đỏ giật mí mắt, nói: - Vật này tuy rằng quý báu nhưng chỉ có tác dụng cho luyện đan. Các ngươi không biết vật ấy, rơi vào trong tay các ngươi cũng là lãng phí mà thôi. Không bằng tặng cho lão phu luyện chế đan dược còn hơn.
Nghe hắn nói như vậy, các cường nhân Tử Kim Cảnh các thật đúng là ngại ngùng khi mở miệng tranh đoạt.
Tử Kim Cảnh, đó là nhân vật đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp. Bọn họ đều gặp nhau vài lần, hoặc là cũng có chút giao tình nhỏ.
Nếu ở trong này không có đan sư thứ hai thì trên phương diện dược thảo, không ai có thể cứng rắn tranh đoạt cùng hắn
Cường nhân Hoàng Kim Cảnh kia vội vàng nói: - Điền tiền bối, vãn bối vừa mới thăng lên Hoàng Kim Cảnh, muốn cầu một cực phẩm bí văn Linh Binh Hòang Kim cấp phù hợp với thuộc tính công pháp của tại hạ.
Lão già mặt đỏ mở hai mắt, yên lặng đánh giá hắn. Một lát sau, trên mặt hiện lên một tia bị làm khó, nói: - Không ngờ công pháp ngươi tu luyện lại là hệ hắc ám, vậy thì khá là phiền toái.
Doanh Thừa Phong âm thầm kinh hãi, bất quá điều khiến hắn kinh ngạc cũng không phải là công pháp người này tu luyện, mà là ánh mắt của lão già mặt đỏ kia lại lợi hại đến mức gần như không thể tin nổi như thế.
Nhưng đối phương lại là một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh, nhân vật như vậy mà lão già mặt đỏ vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu, thậm chí còn có thể nói ra thuộc tính công pháp mà đối phương tu luyện.
Cho dù Doanh Thừa Phong có sự tương trợ của đồ trang sức cũng cảm thấy mặc cảm.
Cường nhân Hoàng Kim Cảnh kia khom người, thành khẩn mà nói: - Vãn bối biết Linh Binh hệ hắc ám thật là khó cầu, nếu không có như thế cũng sẽ không xin ngài giúp đỡ rồi. Tuy nhiên, với thân phận địa vị của ngài, chỉ cần đồng ý ra mặt liền có thể giúp vãn bối hoàn thành được tâm nguyện rồi.
Lão già mặt đỏ cười ha ha, nói: - Nói có đạo lý, nếu như ngay cả lão phu cũng không thể hoàn thành tâm nguyện thì khó có ai có thể làm được.
Hắn là một đan sư Tử Kim Cảnh, thân phận đặc thì, người cần hắn nhiều vô số kể. Rất nhiều người nguyện ý cho hắn ân tình, có đôi khi ân tình này còn có thể là một bảo vật vô giá.
Trầm ngâm một chút, lão già mặt đỏ xoay người, cất cao giọng nói:
- Các vị đồng đạo, dược liệu do hắn cấp là vật lão phu rất cần, không biết các vị đồng đạo có ai có cực phẩm bí văn Linh Binh Hoàng Kim cấp không, nếu như đồng ý bỏ những thứ yêu thích đó tặng cho lão phu thì lão phu sẽ vô cùng cảm kích.
Những lời này của hắn rõ ràng là nói với nhóm cường nhân Tử Kim Cảnh, bởi vì chỉ có cường nhân bực này mới có thể có được loại Linh Binh này.
Chỉ có điều, hờn mười vị cuồng nhân Tử Kim Cảnh phía dưới hoặc là khẽ lắc đầu, hoặc là bất động thanh sắc, nhưng lại không ai đáp lại.
Lão già mặt đỏ có chút nóng nảy, hắn hừ nhẹ một tiếng, nói: - Tuy rằng lão phu bất tài, nhưng dù gì cũng là một vị đan sư, trong tay có không ít đan dược. Nếu các vị cần gì thì không ngại nói thẳng, chỉ cần lão phu có sẽ không để các ngươi thất vọng.
Khuôn mặt của tất cả mọi người có chút động, có thể khiến hắn nói ra lời này thì hiển nhiên là dược liệu kia vô cùng trọng yếu đối với hắn.
Một vị cường nhân Tử Kim Cảnh khẽ thở dài: - Điền huynh, không phải chúng ta không muốn giúp ngươi. Linh khí Hoàng Kim cấp vỗn dĩ đã là vật hiếm thấy, nhưng người này không những yêu cầu Linh Binh cực phẩm, hơn nữa còn muốn cầu có được lực bí văn hệ hắc ám. Ha ha, phần dược liệu này thật sự hiếm thấy, đáng giá như thế sao?
Mọi người đều gật đầu, còn có một số ít mang theo ánh mắt không tốt.
Dược liệu quý báu chẳng qua cũng chỉ có thể sử dụng được một lần mà thôi. Nhưng, Linh Binh Hoàng Kim cấp thì lại khác, vật ấy là thứ có thể sử dụng vĩnh viễn. Huống chi, Linh Binh Hoàng Kim cấp có được lực bí văn trân quý đến mức nào, cho dù những người này có nghĩ thế nào cũng đoán không ra là vật liệu của thuốc gì có thể làm cho lão già mặt đỏ động tâm như thế.
Than nhẹ một tiếng, lão già mặt đỏ bất đắc dĩ nói: - Các vị có điều không biết, từ mười năm trước lão phu đã bắt đầu chuẩn bị một lò đan dược, hiện giờ toàn bộ dược liệu đều đầy đủ, cũng chỉ thiếu một loại cuối cùng này thôi. Hắn lắc đầu nói: - Nếu không có vật đó thì cũng thôi, nhưng nếu đã gặp được mà khiến lão phu phải buông tha thì thật là
Tuy rằng hắn không nói tiếp nhưng bộ dáng tuyệt không cam lòng đều khiến tất cả mọi người đều biết rõ ý tứ của hắn.
Tuy rằng mọi người cũng hiểu rõ ý tứ của hắn, đối với một đan sư một lòng một dạ lao vào đan đạo thì gặp tình huống này, cho dù biết rõ sẽ chịu thiệt cũng sẽ không chút lựa chọn mà tiến hành trao đổi.
Một vị cường nhân Tử Kim Cảnh chậm rãi gật đầu nói: - Điền huynh, nếu ngươi có thể thuyết phục vị bằng hữu kia dừng lại thêm một tháng, lão phu cam đoan sẽ cho ngươi một Linh Binh như thế.
Mọi người đều gật đầu, tuy rằng xuất thân của bọn họ to, cũng đều có được túi không gian. Nhưng không phải ai cũng có thể mang hết tất cả gia sản ở trên người, huống chi của cải trong nhà bọn họ chưa chắc sẽ có bảo vật như vậy. Nhưng, năng lượng của bọn họ vô cùng hùng mạnh, nếu cho bọn họ thêm thời gian thì nhất định có thể tìm được vật đó.
Nhưng mà vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh kia lại liên tục lắc đầu, nói: - Xin tiền bối thứ lỗi, thuốc này nếu như đã lấy ra ngoài ánh sáng thì vãn bối không thể tiếp tục ngưng lại ở trong này nữa, nếu không sợ là sẽ gặp phải họa rất lớn, kính xin các vị tiền bối thứ lỗi.
Sắc mặt lão già mặt đỏ âm trầm, nhưng lại biết băn khoăn của người này rất đúng.
Nếu hắn thật sự ngưng lại một tháng, như vậy thì cho dù ngày sau như nguyện ý đổi được vật thì chỉ sợ rất khó còn sống mà rời khỏi.
Người chủ trì thấy cục diện dần lâm vào bế tắc, con ngươi hắn đảo một vòng, ho nhẹ một tiếng, nói: - Nếu các vị tiền bối quả thật tạm thời không thể thỏa mãn yêu cầu của vị nhân huynh này thì cũng có thể để người khác thử một lần xem sao.
Lão già mặt đỏ ngẩn ra, nói: - Khách điếm cũng muốn tham gia hội giao dịch sao?
Người chủ trì vội vàng lắc đầu giống như giã tỏi, nói: - Tiền bối nói đùa, lúc khác điếm được thành lập đã có giáo huấn rất nghiêm, đệ tử môn hạ tuyệt đối không thể tham dự trong đó, nếu không chắc chắn sẽ bị hủy bỏ tu vi và bị trục xuất.
Lão già mặt đỏ nhíu mày, ánh mắt đột nhiên liếc về trên những người đã lấy ra bảo vật nhưng vẫn chưa rời đi, lắc đầu nói: - Chỉ bằng bọn họ mà cũng muốn có Linh Binh sao, ngươi khôn cần nghĩ kế vớ vẩn.
Người chủ trì xấu hổ gật gật đầu, trong lòng lại mắng thầm, nếu lão phu không phải là người có trách nhiệm ở chỗ này thì sẽ không cần nghĩ kế cho những tên kiêu ngạo, ngông cuồng như các ngươi đâu.
Chỉ có điều, cho dù trong lòng của hắn mắng mỏ rất nhiều nhưng trên mặt vẫn là nụ cười có chút lấy lòng giống như cũ.
Nhưng mà vào lúc này, trong đám người lại có người nhẹ giọng kêu lên: - Tiền bối, vãn bối có một vật, không biết là có thể dùng được hay không?