Đoàn xe lập tức giảm bớt tốc độ, bởi vì chỉ cần không phải ngu ngốc, là có thể nhìn ra những người này đang lao về phía bọn họ.
Tuy nói mọi người ở đây đều là môn hạ tinh anh của Khí Đạo Tông, hơn nữa trong xe ngựa lại có ba vị Bạch Ngân Cảnh cường nhân trấn thủ, tuyệt đối sẽ không sợ hãi đối phương, nhưng bất cứ ai cũng không muốn phát sinh xung đột vô ý với người khác.
Dẫn đầu đoàn người là hai vị trung niên, trên người mặc hoa phục, trên người có một loại khí thế hùng mạnh của kẻ bề trên, rõ ràng chính là người chỉ huy.
Khi cách đoàn xe khoảng 10 trượng, hai người kia lập tức dừng lại, khom người thật sâu nói:
- Đệ tử Phương Thốn Viễn, đệ tử Trương Tân Vũ, bái kiến tông chủ.
Thủ vệ đoàn xe ngựa của Khí Đạo Tông lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hoá ra đối phương không phải đến khiêu khích, mà là đến nghênh tiếp. Chỉ có điều, bọn họ phô trương hoan nghênh quá lớn.
Ho nhẹ một tiếng, một người thủ vệ trung niên xuống ngựa, ôm quyền thi lễ, nói:
- Hai vị sư huynh, tông chủ đang trấn thủ sơn môn, vẫn chưa xuất giá.
Phương Thốn Viễn và Trương Tân Vũ chính là người chủ trì của Phương gia và Trương gia ở Thiên Hạo Thành, trong đó Trương Tân Vũ là con thứ của lão tổ tông Trương gia Trương Vạn Niên, còn Phương Thốn Viễn là cháu ruột của Phương Phù.
Địa vị của bọn họ ở trong tông môn rất cao, cho nên mới biết đám mây phía trên đoàn xe đại biểu cho cái gì.
Đây chính là một trong những linh khí tùy thân mà tông chủ Khí Đạo Tông mang theo khi xuất hành, tuy nói không có uy lực gì, nhưng phần khí thế này cũng đủ làm cho người ta thay đổi cách nhìn.
Cho nên, sau khi biết tin ngoài thành đột nhiên xuất hiện Thủy Vân lồng, người chủ trì hai nhà lập tức gạt bỏ mọi việc, tiến đến đón chào. Nhưng bọn họ không ngờ lại nhận được một câu trả lời như vậy.
Liếc mắt nhìn nhau, ngay cả hai người có kiến thức rộng rãi như bọn họ, cũng có chút không hiểu thế này là thế nào.
Nếu không phải tông chủ xuất hành, vì sao còn dám sử dụng vật này, chẳng lẽ không biết quy củ hay sao.
Màn xe chậm rãi xốc lên, ba người Phong Huống chậm rãi bước xuống.
Phương Thốn Viễn và Trương Tân Vũ đều từng gặp Phong Huống và Đoàn Thụy Tín, lúc này liền vội vàng tiến lên, cung kính nói:
- Ra mắt hai vị sư thúc.
Phong Huống khoát tay chặn lại, nói:
- Thế nào, nhìn thấy hai lão già chúng ta, các ngươi mất hứng sao.
Phương Thốn Viễn và Trương Tân Vũ đều liên tục cười khổ, Phong sư thúc vẫn như cũ, không có biểu hiện cao ngạo của kẻ bề trên. Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Đoàn Thụy Tín, hai người bọn họ lập tức cúi thấp đầu, không dám nhìn nhau.
Tuy nói bọn họ cũng không làm chuyện gì phản bội tông môn, nhưng trong Khí Đạo Tông, người có gan đối diện với Đoàn Thụy Tín có thể đếm trong đầu ngón tay, đương nhien trong đó tuyệt đối không bao gồm bọn họ.
Phương Thốn Viễn hắng giọng, nói:
- Tiểu chất nhìn thấy Thủy Vân lồng, tưởng là tông chủ đích thân đến, không ngờ lại là hai vị sư thúc, kính xin hai vị thông cảm.
Những lời này của hắn nhìn như xin lỗi, nhưng ý tứ ẩn giấu bên trong chính là vì sao hai người bọn họ có thể đi quá giới hạn, sử dụng Thủy Vân lồng.
Phong Huống thì thôi, nhưng Đoàn Thụy Tín chính là người đứng đầu Chấp Pháp đường, chẳng lẽ hắn không biết môn quy, hơn nữa còn chủ động làm trái hay sao?
Phong Huống cười ha ha, nói:
- Tiểu tử thối, dám nghi ngờ lão phu.
Phương Thốn Viễn vội vàng xua tay, nói:
- Sư thúc hiểu lầm rồi, với thân phận của ngài, khi xuất hành, tông chủ thông cảm, cho mượn Thủy Vân lồng, cũng là chuyện đương nhiên, tiểu chất quyết không dám hoài nghi điều gì.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi bật cười, vị Phương Thốn Viễn này cũng là một người thú vị, không ngờ chỉ trong mấy câu ngắn ngủn, đã nghĩ ra một cái cớ cho Phong Huống.
Quả thật, với địa vị của Phong Huống trong tông môn, và thân phận thợ rèn Linh Binh đệ nhất của hắn, cho dù khi ra ngoài sử dụng Thủy Vân lồng, phỏng chừng trong tông môn cũng không có ai nhiều lời.
Ánh mắt Trương Tân Vũ đột nhiên rơi xuống trên người Doanh Thừa Phong, khi nhìn thấy hắn ngồi chung một xe với hai vị đại lão trong môn, hắn liền mơ hồ đoán được thân phận của tiểu tử này.
Lúc này khẽ mỉm cười, nói:
- Phong sư thúc, vị này có phải là Doanh Thừa Phong sư điệt.
Doanh Thừa Phong thoáng nhăn mày, hắn cũng không muốn tỏ ra thân thiết với Trương gia. Chỉ có điều vì thân phận trong tông môn, hắn lại không thể chủ động thất lễ. Liền đứng từ xa ôm quyền, nói:
- Doanh Thừa Phong ra mắt hai vị sư thúc.
- Hảo, hảo.
Phương Thốn Viễn sáng ngời đôi mắt, tán dương:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, khó lường.
Lần trước khi Doanh Thừa Phong đến Thiên Hạo Thành tham gia khảo hạch linh đạo, bởi vì không lộ thanh danh, cho nên cũng không được hai vị này coi trọng. Nhưng hôm nay thân phận và địa vị của hắn đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, thái độ của hai người kia đương nhiên cũng khác hẳn.
Ánh mắt Trương Tân Vũ hữu ý rơi xuống Thủy Vân lồng trên đỉnh đầu, lại nhìn vẻ mặt mỉm cười của Doanh Thừa Phong, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý niệm, sắc mặt không khỏi biến hóa.
Hắn do dự một lát, rồi mới nói:
- Phong sư thúc, món linh khí này là chưởng môn đem tặng?
Từ sau khi đám người Phong Huống đến đây, bất kể là Phương Thốn Viễn, hay là Trương Tân Vũ cũng chỉ nói chuyện với Phong Huống, tuyệt đối không dám hỏi Đoàn Thụy Tín.
Phong Huống đương nhiên hiểu được băn khoăn trong lòng hắn, bật cười ha ha, nói:
- Tông chủ sư huynh vốn muốn đích thân tới tham gia giao dịch hội, nhưng vì bận tu luyện linh đạo, thật sự không đi được, nên đưa một ít vật phẩm trong tông môn cho Thừa Phong, kêu hắn đến chủ trì giao dịch hội lần này. Về phần Thủy Vân lồng, chính là sư huynh không đành lòng để Thừa Phong đi đường vất vả, cho nên cố ý cấp cho hắn sử dụng.
Sắc mặt Phương Thốn Viễn và Trương Tân Vũ đều trở nên ngưng trọng.
Mặc dù Phong Huống chỉ miêu tả sơ lược, nhưng cũng đã tiết lộ ra một số tin tức.
Mặc dù hắn và Đoàn Thụy Tín đích thân đến đây, nhưng nhân vật chính của giao dịch hội lần này chính là Doanh Thừa Phong, hai người bọn họ chỉ hộ tống mà thôi.
Phương Phù đem linh khí xuất hành đại biểu của tông chủ cho hắn mượn, càng chứng minh việc này.
Một khi nghĩ đến quyết định này của Phương Phù, hai người bọn họ đều không khỏi biến sắc.
Trương Tân Vũ miễn cưỡng cố ra vẻ tươi cười, nói:
- Hai vị sư thúc, Doanh sư điệt, các ngươi đi đường mệt nhọc, kính xin vào thành nghỉ tạm.
Phong Huống thoải mái gật đầu, mọi người lại một lần nữa lên xe ngựa, từ cửa chính mà vào. Dọc theo đường đi vô số người chú ý quan sát, rất náo nhiệt.
Thủy Vân lồng mặc dù không có nhiều danh khí, nhưng thứ mà nó đại diện là không phải bình thường.
Rất nhanh, những người có chủ đích bên trong thành đều biết việc này, đồng thời thông qua đủ loại con đường, truyền tin tức này ra ngoài.
Sau khi đám người Doanh Thừa Phong tiến vào Thiên Hạo Thành, nhận lời mời của Phương Thốn Viễn, tiến vào tòa nhà của Phương phủ.
Tuy rằng Trương Tân Vũ cũng có lời mời, nhưng đó chỉ là phép xã giao, bởi vì ai cũng biết, Doanh Thừa Phong tuyệt đối sẽ không ở lại Trương gia.
Vừa mới an định lại Phương phủ, Phương Thốn Viễn đã mang vẻ mặt cổ quái bước tới.
Hắn trầm giọng nói:
- Hai vị sư thúc, Doanh sư điệt, Hứa phu nhân của Linh Đạo Thánh Đường đến đây.
- Là Hứa phu nhân?
Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, nói:
- Có những người khác không.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Phong Huống không khỏi khẽ vuốt râu, đắc ý mỉm cười.
Hứa phu nhân chính là thầy của Thẩm Ngọc Kỳ, bí thuật bản thân sâu không lường được, hiện giờ bọn họ vừa mới nghỉ chân, Hứa phu nhân liền đại giá quang lâm, nhất định là dẫn theo Thẩm Ngọc Kỳ đến gặp tình lang.
Nhưng Phương Thốn Viễn lại khẽ lắc đầu, nói:
- Hứa phu nhân đến một mình, hơn nữa nói chỉ muốn gặp một mình Doanh sư điệt.
Người thường cũng không biết Hứa phu nhân này là nhân vật bậc nào, nhưng Phương Thốn Viễn định cư lâu dài ở Thiên Hạo Thành, làm sao có thể không biết.
Đừng thấy Hứa phu nhân chỉ là một vị Bạch Ngân Cảnh Linh Sư, nhưng nghe nói có quan hệ mật thiết với một vị Tử Kim Cảnh cường nhân ẩn cư trong Linh Tháp, cho nên cho dù là Hoàng Kim Cảnh cường nhân thấy nàng, cũng phải cung kính vài phần.
Nhưng không ngờ nhân vật như vậy, lại đến tận đây gặp Doanh Thừa Phong, điều này làm cho hắn rất tò mò, kiêng kị đối với Doanh Thừa Phong cũng tăng lên rất nhiều.
Trên mặt đa hiên lên một tia thất vọng, Doanh Thừa Phong lập tức thu liễm tâm thần, nói:
- Sư tổ, đệ tử đi gặp bà ta một lát.
Dù sao Hứa phu nhân cũng là sư tôn của Thẩm Ngọc Kỳ, hắn cũng không muốn thất lễ.
Phong Huống chậm rãi gật đầu, lại có chút bất mãn nói:
- Tiểu cô nương này, bình thường khá hiểu lòng người, vì sao hôm nay lại không thông thái như vậy.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, theo Phương Thốn Viễn đi tới một ngôi nhà cao rộng.
Tuy rằng nơi này là địa bàn của Phương gia, nhưng Phương Thốn Viễn vừa đưa hắn tới đây, liền lập tức xoay người rời khỏi.
Hắn mơ hồ cảm thấy, chuyện hai vị này thương lượng không phải là nhỏ, nếu như không cần thiết, Phương gia không tham gia vào thì tốt hơn.
Tiến vào trong phòng, Doanh Thừa Phong liếc mắt liền thấy một vị nữ tử trung niên có khí chất vô cùng cao quý.
Hai hàng lông mày của hắn giương nhẹ, tiến lên một bước, khom người nói:
- Doanh Thừa Phong ra mắt Hứa phu nhân.
Trên mặt Hứa phu nhân hiện lên nụ cười thản nhiên, nàng rất nghiêm túc đánh giá Doanh Thừa Phong, sau một lát nói:
- Thật không hổ là người Võ lão để ý, ài, thiếp thân tự xưng là ánh mắt cao minh, nhưng còn xa mới cơ trí bằng Võ lão.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, nói:
- Hứa phu nhân, ngài biết tung tích của lão nhân gia sao?
Hứa phu nhân trầm ngâm một lát, nói:
- Ta không dám xác định, nhưng mười phần đến chín, lão nhân gia hắn đến chỗ Linh Bích.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, hắn nói:
- Võ lão phá tường rời đi sao?
Hứa phu nhân hơi giật mình, nói:
- Ngươi cũng biết Linh Bích?
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Có biết một phần.
Sắc mặt Hứa phu nhân có chút quái dị, chậm rãi nói:
- Xem ra ngươi quả thật biết được rất nhiều thứ trong không gian của tháp Truyền Thừa.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, hắn chuyển chủ đề, nói:
- Hứa phu nhân, xin hỏi Ngọc Kỳ vì sao chưa tới đây.
- Ngọc Kỳ đang tu luyện một môn bí pháp, trong ba tháng không thể phân thần.
Hứa phu nhân an ủi:
- Tuy nhiên ngươi yên tâm, ba tháng sau, ta sẽ trả lại ngươi một tiểu tình nhân vui vẻ.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi đỏ lên, nói:
- Đa tạ Hứa phu nhân tài bồi.
Hứa phu nhân khoát tay áo, đột nhiên nói:
- Doanh Thừa Phong, cẩn thận.
Doanh Thừa Phong thoáng giật mình, trong lòng đột nhiên cảnh giác, ánh mắt lập tức trở nên linh hoạt, sắc bén.
Một luồng khí tức cường đại từ trên người Hứa phu nhân đột nhiên sôi trào, khí tức hóa thành sóng dữ mãnh liệt, cuồn cuộn đánh về phía Doanh Thừa Phong.
Chỉ trong nháy mắt, luồng lực lượng này đã xâm nhập thế giới tinh thần của hắn.
Ngay sau đó, quang minh mãnh liệt, toàn bộ thế giới trở nên sáng sủa.
Thứ mà nàng phóng thích, không ngờ là quang minh lực thuần chính nhất...