Trong viện, chim khách líu ríu kêu hót, vô cùng náo nhiệt.
Phía dưới sân, mấy vị lão nhân ngồi đối diện nhau, trong mắt bọn họ đều hiện vẻ sầu lo.
Sau khi đám người vợ chồng Doanh Lợi Hâm, phụ tử Doanh Lợi Đức sống nhờ ở Phong phủ, tuy rằng đã phần nào an toàn, nhưng lo lắng trong lòng vẫn chưa bao giờ hết.
Doanh Thừa Phong đã là hy vọng cuối cùng của bọn họ.
Nhưng đáng tiếc là, đứa nhỏ này tính tình rất bướng bỉnh, không ngờ một mình đi tới Thái Hồ trả thù. Nếu sớm biết hắn có quyết định như vậy, bất kể như thế nào mọi người cũng sẽ không để hắn lên đường.
Cũng may hơn mười ngày trước, Phong Huống đã nhắn cho bọn họ, tiểu tử Doanh Thừa Phong vẫn chưa chết, ngược lại còn sống rất tốt, nếu không sợ rằng bọn họ càng thêm lo lắng.
Lúc này, Doanh Lợi Đức đang ngẩng đầu, nhìn con chim khách kêu trên cành liễu trước mặt, nói:
- Thực là một đám súc sinh đáng ghét.
Trương Xuân Hiểu liếc nhìn, nói:
- Sư phụ, nếu ngài không thích chúng, vậy để ta bắt chúng xuống, làm thịt uống rượu.
- Càn quấy.
Doanh Lợi Đức trừng mắt nhìn sang, nói:
- Tên ngu ngốc nhà ngươi, ngươi quên nơi này là nơi nào rồi sao? Hừ, nơi này chính là Phong phủ, ngươi không cần gây chuyện thị phi.
Trương Xuân Hiểu cúi đầu, không nói gì nữa.
Nhưng trong lòng hắn cũng có chút hoài niệm thôn Tam Hạp, nếu lúc này đang ở trong thôn, hắn muốn làm gì thì làm, làm gì phải chịu cảnh bó tay bó chân như vậy.
Doanh Lợi Hâm tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai huynh đệ nói:
- Nhị đệ, sáng sớm chim khách đã kêu không ngừng, có lẽ có việc mừng tới cửa, ngươi cũng đừng phập phồng không yên như vậy.
Doanh Lợi Đức cười khổ một tiếng, nói:
- Đại ca, bọn súc sinh này có ngày nào không cãi nhau, chọc người ta phiền lòng đâu. Ài...
Nhìn hắn bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng mọi người cũng không hơn gì.
Nhưng đúng lúc này, một tên tôi tớ cấp tốc chạy vào, vẻ mặt tràn đầy niềm vui, kêu lớn:
- Các vị lão gia, chúc mừng chúc mừng, Thừa Phong thiếu gia đã trở về.
Ở Phong phủ, chỉ có một lão gia, đó chính là Phong Huống. Tuy nhiên, từ khi Doanh Thừa Phong đến đây, có thêm một thiếu gia, hiện giờ lại có thêm một đám lão gia.
Đám người Doanh Lợi Hâm đầu tiên đều ngẩn người, sau đó gần như đồng thời đứng lên, cao giọng nói:
- Ngươi nói cái gì?
Tên người hầu sửng sốt, thiếu chút nữa bị khí thế dào dạt của mọi người hù chết.
Doanh Hải Đào tiến lên, túm ngực áo hắn, lạnh lùng nói:
- Thừa Phong đã trở về?
- Vâng, Thừa Phong thiếu gia đã trở về.
Doanh Hải Đào buông tay, quay đầu vui mừng nói:
- Đại bá, bá mẫu, cha, Thừa Phong thật sự đã trở về.
Doanh Lợi Đức cười ha ha, nói:
- Ta biết tên tiểu tử này làm việc chừng mực, không bao giờ làm việc không nắm chắc. Hảo, hảo, hảo."
Vợ chồng Doanh Lợi Hâm liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đồng thời đi về hướng tiền sản. Tuy nhiên, tốc độ của bọn họ cực nhanh, tựa như chạy trốn.
Trong nháy mắt, trong sân đã không còn một bóng người, tên tôi tớ kéo kéo vạt áo, trong lòng thầm kêu một tiếng xui.
Hắn vội vã chạy tới, vốn định báo cho mọi người tin tức cực tốt này, xem chừng ít nhiều cũng có thể mò được một ít tiền thưởng. Nhưng không ngờ tiền thưởng không có, mà bản thân còn bị dọa sợ chết khiếp.
Tuy nhiên, lúc này đã không ai còn bận tâm đến suy nghĩ của hắn.
Một lát sau, mọi người mừng rỡ như điên, chen chúc đi tới đại sảnh.
Mặc dù vợ chồng Doanh Lợi Hâm có thể chất yếu nhất, chưa bao giờ tu luyện qua vũ kỹ, nhưng lúc này mọi người không hẹn mà cùng vây quanh bọn họ.
Trong đại sảnh, Doanh Thừa Phong vẻ mặt mỉm cười đang ngồi khoan thai, bên cạnh là hai vị Linh Sư, Phong Huống và Trương Minh Vân cũng mặt mày rạng rỡ nhìn hắn.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Doanh Thừa Phong lập tức đứng lên, thân hình hắn nhoáng lên một cái, đã đi tới trước mặt vợ chồng Doanh Lợi Hâm, quỳ xuống.
Doanh Lợi Hâm đưa tay kéo hắn dậy, quan sát một hồi, một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Hay lắm, hay lắm.
Thôn Tam Hạp bị tai hoạ ngập đầu, mặc dù vợ chồng bọn họ vô cùng đau lòng, nhưng bọn họ vẫn lo lắng cho Doanh Thừa Phong hơn, chỉ cần đứa nhỏ này không việc gì, có thể bình an vượt qua mọi khổ ải, như vậy cho dù không đi báo thù, bọn họ cũng chấp nhận.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong thoáng ửng đỏ, hắn cảm nhận tình cảm tha thiết trên người cha mẹ mình, thấp giọng nói:
- Cha, mẹ, con đã làm cha mẹ lo lắng rồi.
Doanh Lợi Hâm lắc đầu, nói:
- Thừa Phong, lần sau không được kích động như thế nữa.
Từ Bội Hân cũng dặn dò:
- Đúng vậy, Thừa Phong, con làm cha mẹ lo lắng như vậy. Ài... Mối thù này, chúng ta hãy quên đi.
Doanh Lợi Đức trừng mắt nói:
- Ca, chị dâu, thù này không thể không báo.
Hắn quay người lại, nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Tuy nhiên, lúc này ngươi không thể đi báo, mà phải đợi. Mười năm, hai mươi năm, chúng ta cũng có thể đợi.
Hắn hung hăng nói:
- Chỉ cần ngươi có thể thăng tiến Hoàng Kim Cảnh, chúng ta nhất định có thể báo thù.
Đây là sự khác nhau giữa người luyện võ và người thường, người luyện võ tâm huyết cương liệt, có ân báo ân, có oán báo oán, ân oán rõ ràng, sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Cha, mẹ, các ngươi yên tâm, ta sẽ không đi báo thù.
Ba người lập tức thể hiện vẻ mặt khác nhau, vợ chồng Doanh Lợi Hâm giống như trút được gánh nặng, còn sắc mặt của Doanh Lợi Đức lại có chút khó coi.
Trên mặt lộ ra nụ cười mang theo lãnh ý mơ hồ, Doanh Thừa Phong tiếp tục nói:
- Nhị thúc, ngươi cũng đừng vội sầu, bởi vì sau này chúng ta không cần báo thù.
- Vì sao?
Doanh Lợi Đức hơi giật mình, kinh ngạc hỏi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
- Bởi vì ta đã báo thù.
Hắn vừa thốt ra những lời này, cả gian phòng lập tức hoàn toàn yên lặng, cho dù là Phong Huống và Trương Minh Vân cũng ngây người trong chốc lát.
Sau khi Doanh Thừa Phong trở lại trong phủ, tin tức này gần như lập tức truyền khắp toàn bộ Phong phủ, Phong Huống và Trương Minh Vân chẳng qua là tới sớm một bước mà thôi, cũng chưa nói chuyện với hắn quá nhiều, đương nhiên cũng không biết việc hắn đã trải qua.
Còn Doanh Thừa Phong mặc dù đã làm ra động tĩnh rất lớn ở Thái Hồ, nhưng vì thời gian ngắn ngủi, cho nên tin tức này chỉ mới lan truyền xung quanh Thái Hồ, chứ chưa tới địa bàn của Khí Đạo Tông, cho nên ngay cả Phong Huống cũng không biết rõ.
- Thừa Phong, ngươi nói cái gì?
Doanh Lợi Đức run rẩy nói:
- Ngươi đã báo thù?
- Vâng.
Doanh Thừa Phong nói như đinh đóng cột:
- Từ nay về sau, Thái Hồ không còn Hồ Gia, còn Hồ Chính Hấn cùng với đại lão dòng chính Hồ Gia cũng đã chết hết rồi.
- Cái gì?
Phong Huống và Trương Minh Vân liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của bọn họ đều hiện lên vẻ không thể tin được.
Ho nhẹ một tiếng, Phong Huống nói:
- Thừa Phong, vậy còn Hồ Quảng Thiên?
Hồ Quảng Thiên là một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh, mọi người ở đây chỉ cần là người hơi chút thông hiểu võ đạo, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện Doanh Thừa Phong có thể giết được người này.
Nếu ngay cả người này hắn cũng có thể giết chết, vậy thực sự là quá nghịch thiên.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Sư tổ, xin ngài yên tâm, người này đã chết trước mặt đệ tử, hóa thành tro tàn, tuyệt đối sẽ không trở thành uy hiếp của tông môn.
Hắn càng nói càng bình thản, nhưng trong lòng mọi người lại giống như có sóng to gió lớn, khó có thể điều khiển.
Hít sâu một hơi, Phong Huống trầm giọng nói:
- Thừa Phong, ngươi kể lại mọi việc xem.
Dừng lại một chút, hắn nghiêm túc nói:
- Không được giấu diếm bất cứ chuyện gì.
Doanh Thừa Phong gãi gãi da đầu, nói:
- Sư tổ, nếu đệ tử không nhớ lầm, bổn tông cũng bố trí tai mắt ở Thái Hồ, chẳng lẽ bọn họ không truyền lời về sao?
Phong Huống cười khổ một tiếng, nói:
- Từ sau khi ngươi đại náo Hồ Gia ở Thái Hồ, Tề Thiên Lão Tổ đích thân ra mặt cảnh cáo các phái, đừng nói là Khí Đạo Tông chúng ta, cho dù là các môn phái và thế gia khác cũng đều gọi mật thám ẩn mình ở Thái Hồ trở về. Cho nên chúng ta hoàn toàn không biết gì về chuyện ở Thái Hồ.
Trong lòng hắn cũng mơ hồ có chút hối hận, nếu sớm biết Doanh Thừa Phong trở về từ không gian tháp Truyền Thừa nhanh như vậy, hắn nhất định sẽ mời Đào lão nhi tiếp tục ở lại Thái Hồ.
Với linh vật trinh thám sở trường của Hồ lão nhi, cho dù là Tề Thiên Lão Tổ cũng không chắc có thể phát hiện.
Lúc này Doanh Thừa Phong mới chợt hiểu, hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái, kể lại câu chuyện mình đã trải qua ở Thái Hồ.
Đương nhiên, câu chuyện từ miệng hắn khẳng định có một ít cắt giảm, hơn nữa những chỗ nguy hiểm chỉ miêu tả sơ lược một vài câu. Nhưng cho dù như vậy, mọi người cũng nghe như say như dại.
Tên tiểu tử Doanh Thừa Phong này không ngờ chỉ dựa vào lực lượng của một người, cũng tới được Thái Hồ, cuối cùng bức ép Tề Thiên Lão Tổ, diệt sạch Hồ Gia, trở thành thượng khách linh đạo thế gia còn lại của Thái Hồ.
Những việc này mấy tháng trước, chắc chắn không có người nào dám tin, cho dù là lúc này, mọi người cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vân trầm giọng nói:
- Thừa Phong, vị cô nương từ tháp Truyền Thừa đi ra cùng ngươi là vị nào?
Doanh Thừa Phong do dự một chút, hắn cũng không muốn lừa gạt Trương Minh Vân, nhưng đồng dạng không thể bẩm báo tình hình thực tế.
Nếu có người không cẩn thận tùy tiện truyền đi tin tức của Văn Tinh, như vậy hắn sẽ rất nhức đầu.
Đảo mắt một vòng, thấy mọi người đều có vẻ mặt tò mò và chờ mong, hắn khẽ thở dài:
- Sư phụ, đệ tử đã hứa với cô nương đó, tuyệt đối sẽ không đề cập lai lịch của nàng với những người khác.
Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu, nói:
- Nàng là cường nhân trong tháp Truyền Thừa sao?
Doanh Thừa Phong lập lờ nước đôi nói:
- Đệ tử quen biết nàng trong tháp Truyền Thừa.
Phong Huống và đám người Trương Minh Vân chăm chú đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều không nghe ra ảo diệu trong những lời này, còn tưởng rằng Văn Tinh là tuyệt đại cường nhân trong tháp Truyền Thừa.
Điều này cũng không thể trách bọn họ vô tri, thật ra từ trước đến nay người có thể tiến vào không gian tháp Truyền Thừa, cũng chỉ có bậc võ sĩ mà thôi.
Doanh Thừa Phong là một ngoại lệ, nhưng trăm ngàn năm qua, cũng chỉ xuất hiện một ví dụ như vậy. Cho nên sau khi biết được có một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh từ không gian tháp Truyền Thừa đi ra, ý niệm đầu tiên của mọi người chính là, người này nhất định là cường nhân trong tháp.
Hai vị lão nhân vừa kinh ngạc, cũng vừa vui mừng trong lòng.
Doanh Thừa Phong có thể tìm được một chỗ dựa lớn như vậy, ngay cả Tề Thiên Lão Tổ cũng không đánh mà lui, như vậy từ nay về sau, còn có người nào dám trêu chọc hắn nữa.
Chỉ có điều, trong lòng Trương Minh Vân lại có một tia lo lắng mơ hồ.
Nghe khẩu khí của Doanh Thừa Phong, dường như có chút giao tình bất thường với vị nữ tử kia. May mắn nàng đã trở về, nếu không Ngọc Kỳ nghe được tin này, chắc chắn sẽ rất không vui.
Trong đôi mắt Phong Huống lấp lánh tinh mang, hắn bước qua bước lại trong đại sảnh, một hồi lâu, hắn kéo tay Doanh Thừa Phong, nói:
- Việc này không phải nhỏ, Thừa Phong, ngươi theo ta đi gặp tông chủ sư huynh.
Nhìn Phong Huống kéo Doanh Thừa Phong như gió rời đi, tất cả mọi người đều mỉm cười.
Nhìn thấy Doanh Thừa Phong bình an trở về, tảng đá lớn trong lòng bọn họ giống như được tháo bỏ, không còn một chút lo âu.