Sắc núi như phẩm xanh đen, che phủ một khu rừng, tản phát ra hơi thở của các loại thực vật. Nhìn phía xa xa, rừng rậm xanh um như biến xung quanh thành hải dương xanh thẳm.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn lên thung lũng trước mặt, mỗi một lần tiến vào sơn môn phía trước, hắn đều có một loại cảm xúc khác nhau.
Đó cũng không phải vì hắn đa sầu đa cảm, mà bởi vì mỗi lần trở về, thực lực của bản thân đều sẽ có đột phá. Cho nên khi hắn đi vào sơn môn phía trước, mới có các loại cảm thán như vậy.
Khí Đạo Tông, đồng dạng là một nơi hội tụ vô số cường nhân. Nếu muốn đạt được đầy đủ tôn trọng và quyền nói chuyện ở đây, vậy thì nhất định phải có được thực lực cường đại tương xứng.
Doanh Thừa Phong hiểu rõ đạo lý này, cho nên mới phải liều mạng tu luyện, thành tựu hắn đạt được cũng chưa bao giờ phụ lòng cố gắng của hắn.
Nhẹ nhàng vung roi ngựa, hắn thúc ngựa xông về phía trước.
Một luồng lực tinh thần tràn đầy uy nghiêm từ trên trời giáng xuống, bao phủ về phía hắn, đây là lực tinh thần Linh Sư phóng thích trấn thủ trước sơn môn.
Nếu là lúc trước, Doanh Thừa Phong cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, mặc cho luồng lực lượng này quét động mà qua. Nhưng hiện tại thì khác, thực lực của hắn đã được nâng cao trên diện rộng, đặc biệt lực tinh thần dũng mãnh đã đạt đến Bạch Ngân Cảnh cường nhân, nếu cứ uất ức chịu đựng như vậy, ngược lại sẽ bị người ta xem nhẹ.
Tâm niệm khẽ chuyển động, lực tinh thần trong đầu lập tức kích phát ra, tạo thành một vòng bảo hộ vô hình trên người.
Lực tinh thần của Bạch Ngân Cảnh cường nhân là cực kỳ hùng mạnh, ngay cả trong Khí Đạo Tông, Linh Sư có cấp bậc này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Vị Linh Sư trấn thủ phía trước sơn môn chẳng qua chỉ là một Hắc Thiết Cảnh Linh Sư bình thường mà thôi, độ tinh thuần của lực tinh thần này so sánh với Doanh Thừa Phong hiện giờ, không khác gì là kiến gặp voi.
Lực lượng song phương thoáng vừa chạm nhau, sóng động tinh thần của người kia lập tức tán loạn toàn bộ.
Đây là Doanh Thừa Phong không chủ động ra tay, nếu không người đó sẽ lập tức miệng phun máu tươi, bản thân bị trọng thương rồi.
Kinh sợ ồ lên một tiếng, một thanh âm từ bên trên vang lên.
- Không biết vị tiền bối nào đại giá quang lâm, môn hạ Vương Quân Bằng của Khí Đạo Tông cung kính nghênh tiếp.
Doanh Thừa Phong ghìm cương ngựa, ngẩng đầu nhìn lên, cười dài nói:
- Vương sư huynh, không ngờ lại gặp nhau ở đây, đã lâu không gặp.
Nếu là Linh Sư khác trong môn, hắn đương nhiên không cần để ý tới nhiều, sau khi xưng tên liền có thể tiến vào tông môn. Nhưng Vương Quân Bằng thì khác, bọn họ cùng tham gia khảo hạch Linh Sư của Linh Đạo Thánh Đường, và cùng nhau qua cửa.
Có duyên phận như vậy, hắn đương nhiên phải kính trọng vài phần rồi.
- Doanh sư đệ, không ngờ ngươi đã trở lại.
Thanh âm hưng phấn của Vương Quân Bằng truyền tới, hắn mừng rỡ nói:
- Bên cạnh ngươi là vị tiền bối nào vậy, có phải là Võ lão không?
Dù thế nào hắn cũng không thể tin rằng người bắn ngược lực tinh thần của mình trở về chính là Doanh Thừa Phong, đương nhiên liền nghĩ đến vị Võ lão có thực lực sâu không lường được kia.
Doanh Thừa Phong bất giác mỉm cười, cất cao giọng nói:
- Vương sư huynh, bên cạnh tiểu đệ không có ai cả.
- Cái gì?
Một tiếng kinh hô vang lên, sau đó bên trên vách đá cạnh khe sâu lóe ra một đạo nhân ảnh, hắn kéo từ trong chỗ tối ra một sợi dây thừng, mượn lực tuột xuống.
Nhìn động tác của hắn tương đối quen thuộc, giống như một con mã hâu tuột xuống vách đá vậy, như vậy cũng biết đây không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy.
Doanh Thừa Phong nheo mắt, thế mới biết chỗ ẩn thân của Linh Sư tông môn.
Sau một lát Vương Quân Bằng đã tuột xuống, hai tay hắn buông lỏng, rơi xuống mặt đất. Sau khi liếc nhìn Doanh Thừa Phong, cặp mắt kia lập tức tuần tra xung quanh. Hơn nữa, trong tay hắn còn cầm một cái ống dẫn dài màu đen.
Thoáng liếc nhìn, Doanh Thừa Phong lập tức nhận ra lai lịch của vật này. Đây là vật cảnh báo do tông môn đặc chế, chỉ cần ném lên bầu trời, là có thể phát ra tiếng gào chát chúa, trong nháy mắt sẽ truyền khắp tông môn.
Khi đó tự nhiên có cao thủ chân chính tìm đến đây, xử lý chuyện xảy ra.
Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười nói:
- Vương sư huynh, ngươi đang làm gì vậy.
Vương Quân Bằng nghiêm nghị nói:
- Sư đệ, ngu huynh vừa rồi sử dụng lực tinh thần tra xét, nhưng không ngờ lại bị một luồng sức mạnh mãnh liệt bắn ngược trở về. Nếu ngu huynh đoán không sai, lực tinh thần của người này hẳn là đạt tới Bạc Ngân chi cảnh rồi.
Nhìn vẻ mặt thần thần bí bí của hắn, Doanh Thừa Phong không nhịn được cười, nói:
- Vậy sao.
- Vậy sao?
Khuôn mặt Vương Quân Bằng đầy vẻ khó tin nhìn Doanh Thừa Phong nói:
- Sư đệ, bản lĩnh của ngươi quá kém. Ài, có một vị Linh Sư ít nhất là Bạch Ngân Cảnh cùng ngươi tiến vào tông môn, ngươi lại hoàn toàn không biết gì cả, chuyện này...
Hắn cố tình muốn oán giận mấy câu, nhưng nghĩ tới sau lưng Doanh Thừa Phong có Phong Huống, hơn nữa Doanh Thừa Phong lại vừa ở trong không gian tháp Truyền Thừa hơn bốn tháng mới trở về, vì thế những lời này bất kể như thế nào cũng không nói nên lời.
Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu, an ủi:
- Sư huynh, ngài không cần khẩn trương như vậy, vừa rồi chính là tiểu đệ ra tay, bắn ngược lực tinh thần của ngươi trở về.
- Cái gì
Vương Quân Bằng thoáng sửng sốt, sau đó khàn giọng kêu lên:
- Sư đệ, ngươi đừng nói giỡn.
Nếu Doanh Thừa Phong nói phía sau hắn có một vị bảo tiêu thần bí, Vương Quân Bằng còn sẽ tin tưởng một phần, nhưng nếu nói hắn tự mình ra tay, như vậy cho dù chém chết Vương Quân Bằng, hắn cũng quả quyết không tin.
Đập hai tay vào nhau, Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ trả lời:
- Tiểu đệ cũng không nói giỡn.
Vương Quân Bằng vẫn giữ vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn, thật sự muốn quát lớn, nhưng lại nghĩ đến thân phận không bình thường của Doanh Thừa Phong, dù thế nào cũng không dám.
Kỳ thật, các Linh Sư phần lớn là một đám cố chấp tới cực điểm. Một khi bọn họ nhận thức đúng sự tình, sẽ rất khó làm cho bọn họ thay đổi.
Vương Quân Bằng và Doanh Thừa Phong cùng tham gia khảo hạch Linh Sư, khi đó Doanh Thừa Phong chỉ vẹn vẹn có chân khí tu vi bậc Võ Sĩ, tuy nói lực tinh thần cũng cao hơn một bậc, nhưng khoảng cách tới Bạch Ngân Cảnh vẫn còn khá xa.
Hiện giờ từ không gian tháp Truyền Thừa trở về, tuy nói chân khí tu vi của Doanh Thừa Phong đã đạt được bước tiến rất lớn, tiến nhập bậc Võ Sư, nhưng nếu nói lực tinh thần của hắn đạt tới Bạch Ngân Cảnh thì đúng là chuyện làm người ta khó có thể tiếp nhận.
Doanh Thừa Phong lắc lắc đầu, nói:
- Vương sư huynh, nếu ngươi không tin, vậy thì thử xem.
Vương Quân Bằng lập tức gật đầu, nói:
- Vậy ta xin đắc tội.
Nếu hắn không nếm thử một chút, tuyệt đối sẽ không cam lòng.
Một luồng lực tinh thần khổng lồ lập tức phóng ra ngoài, phảng phất như búa tạ đập về phía Doanh Thừa Phong.
Lúc trước ra tay chỉ là thử, nhưng lần này Vương Quân Bằng cũng sử dụng thêm vài phần bản lĩnh thật sự. Tuy nhiên, hắn ra tay cũng có chừng mực, nếu Doanh Thừa Phong thật sự không thể chống đỡ, hắn sẽ lập tức thu tay.
Nhưng khi luồng sóng động tinh thần này tấn công đến trước người Doanh Thừa Phong, lại đột nhiên run lên, giống như gặp phải tường đồng vách sắt, không cách nào tiến thêm một bước.
Trong lòng Vương Quân Bằng thầm kinh hãi, lúc này hắn đứng trước mặt Doanh Thừa Phong, chứ không phải từ rất xa tra xét, cho nên có thể rõ ràng cảm ứng được, luồng lực tinh thần này quả thật tới từ Doanh Thừa Phong.
Chỉ có điều, phát hiện này khiến hắn kinh hãi không hiểu, khó có thể kiềm chế.
Doanh Thừa Phong thoáng mỉm cười, lực tinh thần lập tức bắt đầu phản kích, luồng lực lượng tinh thuần mà khổng lồ kia ầm ầm mà động, phảng phất như Thái Sơn áp đỉnh oanh kích tới.
Mặc dù lực tinh thần của Vương Quân Bằng không kém, nhưng làm thế nào có thể chống lại luồng cự lực này, khi Doanh Thừa Phong bất động, hắn còn có thể kiên trì, nhưng khi luồng lực lượng này phóng lên cao, tất cả ngăn cản trước mặt chỉ có thể sụp đổ.
Hừ nhẹ một tiếng, Vương Quân Bằng lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
Xuất thủ của Doanh Thừa Phong cực kỳ đúng mực, cũng không khiến hắn bị thương, chỉ có điều sau khi lực lượng tinh thần bị đánh tan, khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Hít một hơi thật dài, Vương Quân Bằng rốt cục thừa nhận, luồng lực tinh thần kinh khủng kia chính là Doanh Thừa Phong phát ra.
Hắn cười khổ một tiếng, hướng về phía Doanh Thừa Phong ôm quyền thi lễ, nói:
- Doanh sư đệ, khâm phục, khâm phục.
Hai câu khâm phục này của hắn cũng là thật tâm thậtc lòng, không có nửa điểm dối trá.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Thu hoạch lần này của tiểu đệ khiến sư huynh chê cười rồi.
Vương Quân Bằng lắc lắc đầu, hắn chần chờ một chút, rốt cục giảm thấp thanh âm, hỏi:
- Doanh sư đệ, lần này ngươi đến tháp Truyền Thừa, có phải đã lấy được kế thừa cuối cùng?
Doanh Thừa Phong trầm ngâm không nói, Vương Quân Bằng lập tức tỉnh ngộ, vội vàng vỗ trán, nói:
- Sư đệ đừng trách móc, ngu huynh chỉ tò mò mà thôi, không có tâm tư nào khác.
Doanh Thừa Phong cười nói:
- Tiểu đệ đương nhiên tin sư huynh rồi.
Hắn ôm quyền thi lễ, nói:
- Sư huynh, tiểu đệ còn phải về yết kiến Phong sư tổ, xin cáo từ.
Vương Quân Bằng liên tục gật đầu, nhìn theo Doanh Thừa Phong rời đi, hắn không khỏi thở dài.
Tuy nói khi bọn hắn cùng đạt được tư cách Linh Sư, hắn đã có cảm giác, thành tựu ngày sau của tên tiểu tử này sẽ hơn xa hắn. Nhưng hắn nghĩ, chuyện đó ít nhất cũng là chuyện mấy chục năm sau.
Nhưng lúc này mới mấy tháng ngắn ngủn, thực lực của hai bên không ngờ đã xảy ra biến hóa to lớn như thế.
Bạch Ngân Cảnh, đây chính là lực tinh thần của Bạch Ngân Cảnh.
Ngay cả trong Khí Đạo Tông, có mấy Linh Sư có năng lực Bạch Ngân Cảnh chứ?
Doanh Thừa Phong thật sự là một bước lên trời, sau này thân phận địa vị của hắn trong tông môn, còn lâu mình mới có thể so sánh.
Trong lòng hắn thầm tự nhủ, hôm nay còn có thể kêu mấy tiếng Doanh sư đệ, từ nay về sau, sợ là phải dùng kính ngữ.
- Vương sư huynh.
Đột nhiên, một giọng nói kéo hắn trở lại thực tại, một vị nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi cười nói:
- Ngươi không ở trên đấy trấn thủ, lại tự mình xuống đây, chẳng lẽ không sợ bị phạt.
Vương Quân Bằng tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi biết cái gì, Doanh sư đệ đã trở về.
- Doanh sư đệ? Chẳng lẽ là Doanh Thừa Phong sư đệ.
- Đúng vậy, ài, lần này trở về Doanh sư đệ có biến hóa quá lớn.
Vương Quân Bằng xúc động hồi lâu mới nói:
- Sau này nếu chúng ta gặp lại hắn, sợ là phải kêu một tiếng Thái Thượng trưởng lão rồi.
- Cái gì?
Người nọ sợ hãi nói:
- Sư huynh, đây là ý gì?
- Lực tinh thần của Doanh sư đệ đã đạt đến Bạch Ngân Cảnh, ha ha, còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, thật sự là quá giỏi.
- Bạch Ngân Cảnh? Ngươi nói lực tinh thần của Doanh sư đệ đạt đến Bạch Ngân Cảnh?
Người trẻ tuổi kia có vẻ không thể tin nổi.
- Đúng vậy, ngu huynh tuyệt đối không nhìn lầm, a, Trương sư đệ, ngươi muốn đi đâu, ngươi nên nhận ca rồi chứ.
Người trẻ tuổi không quay đầu lại nói:
- Tiểu đệ đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng, làm phiền sư huynh thế thân nửa ngày, tất có hậu báo.
Còn chưa dứt lời, hắn đã biến mất trong khe sâu, chỉ còn lại Vương Quân Bằng phẫn nộ, oán giận không ngừng!