Cổ tay nhẹ nhàng run lên, trước mắt bỗng vụt qua bóng của một cây thương màu đỏ
tươi. Là chương tiết mới nhất của Thánh đường.
Giống như một cây quạt màu đỏ khổng lồ, tùy ý rơi xuống phía trước, kẹp chặt
đuôi của hai con sói hung dữ đang chạy trốn thục mạng ở phía trước. Nhưng sự cố
gắng của bọn chúng cũng hóa thành vô dụng dưới mảnh sắc đỏ này.
Lúc mũi nhọn của ánh sáng đỏ xuyên qua thân thể của bọn chúng, trong miệng của
bọn chúng phát ra tiếng kêu bi thương cực kì thảm thiết. Sau đó, trên người của
bọn chúng xuất hiện hơn hai vết thương trí mạng đáng sợ. Máu tươi từ trên thân
thể của con sói ồ ạt tuôn ra, tiếp đó, sinh mạng của bọn chúng cũng bị mất đi.
Doanh Thuận Phong hít một hơi dài, hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng cái cảm
giác đặc thù được truyền tới từ thân chiếc thương kia.
Đó là một loại nhiệt lưu, từ thân thương truyền tới kinh mạch, rồi lập tức lan
tràn ra khắp nơi trên thân thể.
Không giống với việc hấp thu chân khí một cách đơn thuần trước kia ở chỗ cỗ nhiệt
lưu này nóng bỏng hơn rất nhiều, nó chạy dọc theo kinh mạch, chạy đến từng mạch
máu, làm cho mỗi tế bào đều bị chìm đắm trong cỗ nhiệt lưu đó.
Chúng tản mát ra một nhiệt lượng nóng bỏng, khiến cho Doanh Thuận Phong có cảm
giác thoái mái giống như đang ngâm mình trong một suối nước nóng.
Đôi mắt mơ hồ của hắn bỗng sáng lên, sức mạnh của sinh mệnh, đây chính là Bá
Vương thương được dung hợp từ sinh linh của đá để tạo nên một sức mạnh mới.
Loại sức mạnh này có thể hấp thu một lực sinh mệnh khổng lồ từ máu và thịt của
xác chết kẻ địch để chuyển đến cho chủ nhân của Bá Vương thương.
Lúc lực sinh mệnh to lớn đó truyền vào trong cơ thể Doanh Thuận Phong, lập tức
khiến cho cơ thể hắn bất giác trở nên tự tin hơn rất nhiều.
Hắn thậm chí còn có một loại cảm giác rằng, cho dù bản thân bị trọng thương,
nhưng nếu chiếm được loại lực sinh mệnh này để bổ sung đúng lúc, thì cũng có thể
được cứu sống.
Võ lão cho ta giọt dịch sinh mệnh cực kỳ quý giá của ông ấy, chỉ cần không bị
người khác đánh chết tại chỗ, như vậy thì sau khi nuốt một giọt, cũng có thể
khôi phục lại sức lực một cách nhanh chóng.
Mà hắn giờ phút này làm những chuyện như vậy, không ngờ lại có tác dụng giống
như nuốt được giọt dịch sinh mệnh vậy.
-Ngaoooo
Bỗng nhiên, tiếng sói tru liên tiếp cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Giờ phút này đối với Doanh Thuận Phong mà nói, bầy sói đã không còn được hắn để
trong mắt nữa rồi. Số lượng bầy sói càng nhiều thì có nghĩa là tốc độ thăng cấp
của hắn càng nhanh.
Cho nên, hắn căn bản là không thèm chú ý đến tình huống xung quanh.
Mà lúc này, khi hắn đảo mắt một vòng nhìn bốn phía xung quanh mới phát hiện, chẳng
biết từ lúc nào, chính mình đã lọt vào trong giữa vòng vây của bầy sói.
Xung quanh đều là bầy sói hung hãn, chúng há ngoác cái miệng dính đầy máu, cái
đầu lưỡi đỏ hồng kia thè ra ngậm vào liên tục, trong đôi mắt lại toát ra sự
khát máu tới cực điểm.
Doanh Thuận Phong khẽ mỉm cười, trong lòng có chút đắc ý.
Lúc hắn ở ngoài sơn cốc, đã đem khí tức hung thần tận tình phóng thích ra, kết
quả bầy sói ở ngoài sơn cốc sợ tới mức phải chạy trốn toán loạn. Sauk hi rút ra
được bài học kinh nghiệm này, hắn lập tức thay đổi sách lược, đem hơi thở thu
vào bên trong.
Kể từ đó, ngoại trừ mấy con sói hoang lúc đầu, sau khi ngửi được mùi của hắn là
liều mạng chạy trốn ra, những con sói còn lại tuyệt đối không thể tưởng tượng
được, trong cơ thể của một con người nhỏ bé như này, làm thế nào lại ẩn chứa một
cỗ năng lượng cường đại như vậy.
Quả nhiên, sau khi hắn tiến vào sơn cốc, lập tức liền bị bầy sói bao vây.
Tuy nhiên, trong đôi mắt những con sói hoang đó mang theo sự hung tàn và pha
chút ánh mắt hài hước. Dường như chúng cũng không muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt
sống kẻ to gan dám xâm nhập vào sơn cốc của loài sói này.
- Ngaoooo
Một tràng tiếng sói tru vang lên, mấy con sói hoang nhanh nhẹn đã bắt đầu di
chuyển xung quanh.
Chúng cũng không lập tức tấn công trực diện, mà là do mấy con sói hoang bên cạnh
dẫn đầu phát động công kích.
Thật ra thực lực của một con sói hoang cũng không quá đáng sợ, ở trong núi sâu
có rất nhiều dã thú có thể dễ dàng đánh bại chúng thậm chí là đánh chết chúng.
Nhưng, nếu bầy sói đạt đến một số lượng nhất định thì sức lực của chúng sẽ trở
nên đáng sợ gấp trăm lần.
Hơn nữa, trên người chúng cũng lộ ra chút kinh nghiệm khi đã giao chiến nhiều lần
với loài người. Cho nên, lúc gặp Doanh Thuận Phong, tuyệt đối sẽ không tấn công
trực diện trước mặt, mà là dựa vào ưu thế về số lượng mà tấn công từ phía sau
lưng và từ hai bên phải trái.
Hừ lạnh một tiếng, cổ tay Doanh Thuận Phong rung lên, trên mũi thương phóng ra
một dải ánh sáng màu hồng.
Dưới sự khống chế tận lực của hắn, uy năng của dải ánh sáng màu hồng đó cũng
không quá lớn, cách biệt một trời một vực với khí thế vô song tiễu trừ ngàn
quân trước kia.
Bởi vì hắn biết, bầy sói này vô cùng thông minh.
Nếu ngay từ đầu đã thi triển toàn bộ uy năng, làm cho chúng biết rằng căn bản
không thể thắng được mình, vậy thì chúng nó chắc chắn sẽ chạy trốn hết.
Doanh Thuận Phong tiến vào sơn cốc của bầy sói chính là vì muốn săn bắt thêm
nhiều sinh linh hơn nữa, hắn cũng không muốn từ từ từ thu thập sinh linh, như vậy
sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Cho nên, hắn đem uy lực của Bá Vương thương khống chế vừa đủ.
- Ầm
Một loạt tiếng nổ liên tiếp vang lên, thân thương quay cuồng như bay đã đá bay
mấy con sói hung hãn ra ngoài.
Tuy nhiên, chúng chỉ bị quay cuống trên mặt đất mấy vòng, một lúc sau lại đứng
lên được. Hơn nữa, thấy bộ dạng chạy trốn như bay của chúng, thì dường như căn
bản không bị chút thương tổn nào.
Lập tức, tất cả bầy sói đều trở nên to gan hơn, chúng nhe răng trợn mắt hướng về
phía Doanh Thuận Phong thị uy. Mùi tanh hôi của bầy sói khiến cho người ta ở
khoảng cách xa như thế cũng có thể ngửi được.
Khí tức trên người Doanh Thuận Phong được thu lại, tựa hồ như biểu hiện của một
người bị đàn sói hù dọa vậy.
- Ngaoooo
Sau khi tru lên một tràng dài, rất nhiều con sói hung ác nhào tới.
Lúc này đây, mấy con sói hoang đang nhào tới đều lộ ra cặp răng nanh trắng như
tuyết, toàn thân lộ ra mùi vị khát máu hung mãnh.
Lần đầu tiên công kích của bầy sói, chẳng qua chỉ để thử mà thôi. Nhưng giờ
phút này, bầy sói hoang này cứ nghĩ rằng chúng đã nắm rõ thực lực của Doanh Thuận
Phong, cho nên mới không kiêng dè gì mà ùa hết lên như thế.
Doanh Thuận Phong quát lên nột tiếng to, thân hình hắn khẽ động, vận chuyển
chân khí, trên thân cây trường thương phát ra một uy thế hùng mạnh. Dải ánh
sáng màu đỏ kia cứ lan rộng ra mấy lần, bao phủ lấy cả người hắn.
Đàn sói đang nhào lên dường như là bị giật mình kinh hãi, chúng thối lui về bốn
phía, giằng co với Doanh Thuận Phong một lát, rốt cục có một con sói hoang đã
không kiềm nén được, gầm thét lên một tiếng rồi lao vào mảnh ánh sáng màu đỏ của
cây thương kia.
Tay Doanh Thuận Phong khẽ rung lên, trường thương đập lên trên người con sói
hoang. Nhưng một nhát thương yếu ớt này không đánh bật được con sói hoang ra
ngoài mà trái lại khiến cho móng vuốt của con sói cào vào người tạo thành một vệt
máu.
Lập tức, quần áo trên người hắn rạn nứt, trên cánh tay, một vệt máu chảy dài.
Doanh Thuận Phong bị đau hừ nhẹ một tiếng, trường thương đột nhiên chuyển động
xoay một vòng giống như linh xà, thẳng tắp đâm vào miệng con sói hoang này.
Một nhát thương này khí thế thật hung ác, dường như là bởi vì bị thương mà bạo
phát lên, không ngờ chỉ một nhát thương thôi đã đánh chết được con sói hoang
kia.
Chỉ có điều, mùi máu tươi chảy ra từ vết thương khuếch tán trong không khí, đã
làm cho bầy sói trở nên hỗn loạn. Rất nhiều con sói hoang gần thét vọt lên,
chúng muốn hạ gục Doanh Thuận Phong để được thưởng thức cái mỹ vị đó.
Nhưng sau khi Doanh Thuật Phong bị thương, dường như khí huyết được kích phát.
Trường thương trong tay hắn trở mình một cái, uy lực lớn gấp mấy lần so với trước
đó, mặc cho bọn sói hoang nhảy lên nhảy xuống né đòn, cũng không thể cắn được
Doanh Thuận Phong một lần nữa.
Một lát sau, trường thương vừa thu lại chuyển động một cái, lại đâm xuyên qua đầu
một con sói hoang nữa.
Nhát thương này đam vào từ mắt phải của con sói hoang, sức lực từ cây thương bộc
phát, làm nổ tung cả cái đầu của con sói.
-Ầm
Giữa không trung đột nhiên rơi xuống một trận mưa máu, mùi máu tươi trong không
khí trở nên nồng đậm.
Đàn sói phía sau gần như đồng thời phát ra tiếng kêu thê lương, trong thanh âm
của bọn chúng tràn đầy hung dữ và sự nóng nảy khó có thể áp chế được.
Sau khi ngửi được mùi vị của máu tươi, huyết tính tiềm ẩn của bầy sói hoang đều
đã được kích phát rồi, chúng trở nên hung ác hơn.
Doanh Thuận Phong quơ trường thương trong tay, lặng lẽ cảm ứng đến vết thương
trên cánh tay.
Với thực lực của hắn, tất nhiên sẽ không thể nào nào dễ dàng bị đám sói hoang
này đả thương.
Sở dĩ hắn làm như vậy, là bởi vì hắn muốn tự thể nghiệm một chút, sức mạnh của
sinh mạng có công hiệu độc nhất vô nhị như trong truyền thuyết hay không.
Vết thương trên cánh tay không nghiêm trọng lắm, cũng chỉ là kéo ra một vệt xước
dài có miệng mà thôi.
Miệng vết thương này nhìn có chút sợ hãi, nhưng trên thực tế lại rất nông, chỉ
là bị móng vuốt của con sói nhẹ nhàng lướt qua một cái thôi.
Nếu Doanh Thuận Phong mặc áo giáp, hoặc là vận chân khí đến chỗ cánh tay, như vậy
thì căn bản không thể bị rách ra chảy máu như này.
Nhưng nếu hắn quyết định muốn thử nghiệm một chút tác dụng sức mạnh của sinh mệnh,
tất nhiên là phải để bị thương trước.
Mà sau khi đánh chết con sói hoang ở phía trước, quả nhiên từ Bá Vương thương lại
truyền đến một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng.
Cỗ nhiệt lưu này không giống với trước đó ở chỗ, chúng không chảy về phía toàn
thân mà là chủ động chảy xuôi đến chỗ bị thương trên cánh tay Doanh Thuận
Phong.
Miệng vết thương nhợt nhạt kia giống như là bông hoa tươi nở rộ, tản mát ra một
mùi hương thơm ngát, hấp dẫn cỗ nhiệt lưu đó.
Chỉ trong thời gian nửa khắc, xung quanh miệng vết thương trên cánh tay Doanh
Thuận Phong truyền đến một loại cảm giác tê ngứa vô cùng kì diệu.
Loại cảm giác này khá tinh tế, sau khi tê ngứa, lại có chút đau đớn, sau đó miệng
vết thương bị rách đó liền dần dần khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể
nhìn thấy.
Trường thương trong tay Doanh Thuận Phong vung lên múa may như gió, nhưng trong
lòng thì mừng như điên.
Hắn đã cảm thấy, vệt máu đen ở trên cánh tay kia, chẳng những miệng vết thương
đã khỏi hẳn, mà ngay cả máu tươi đã bị chảy ra kia dường như cũng đã được bù lại.
Ngoại trừ vết máu trên da có chút chói mắt ra, hắn giống như là chưa từng bị
thương.
Sức mạnh của sinh mệnh, đây là Bá Vương thương phát huy hiệu quả khi hấp thu được
sức mạnh của sinh mệnh.
Trong mắt Doanh Thuận Phong lóe lên một tia sáng, nếu Bá Vương thương đã sớm có
loại công hiệu thần kì như này, vậy thì ngày xưa khi ở trong Cửu Khúc Thập bát
loan, hắn căn bản không cần đàn dơi giúp đỡ cũng có thể giết hết được tất cả
người của Trương gia.
- Ngaoooo
Có lẽ bởi vì không băt được Doanh Thuận Phong, con sói đầu đàn không kiên nhẫn
kêu lên một tiếng.
Vì thế, ngày càng có nhiều sói hoang gia nhập vào đàn sói đang chiến đấu này,
chúng hăng hái lao về phía Doanh Thuận Phong, muốn dựa vào ưu thế về số lượng để
đè chết tên nhân loại đáng giận này.
Doanh Thuận Phong không những không sợ hãi mà còn lấy làm vui mừng, hắn cười
dài một tiếng.
Lúc này, hắn đã thành công trong việc kích phát huyết tính của bầy sói rồi. Cho
dù là có con sói đầu đàn chỉ huy đi chăng nữa, thì bầy sói hoang này cũng không
dễ dàng bỏ qua đâu.
Trường thương rung lên, một mảnh ánh sáng đỏ tươi kia lập tức khuếch tán ra,
bao phủ lấy bầy sói.
Không hề có sát ý mạnh mẽ, không hề có chiêu thức dũng mãnh, Doanh Thuận Phong
chỉ cần dùng một thương như vậy đã quét ngã tất cả bầy sói hoang.