Doanh
Thừa Phong rời khỏi Khí Đạo Tông liền mua một con ngựa tồi bên ngoài, quất roi
chạy về hướng Long Đầu Nham.
Hắn không nói cho bất kỳ ai biết hành tung của mình. Để không để lại đầu mối, hắn
thậm chí còn đi xa khỏi tông môn mới mua ngựa; lúc mua còn lấy khăn che kín mặt
để không ai nhận ra được mình.
Mỗi lần đi qua một thôn trang hoặc một thành phố, hắn đều mua một ít đồ ăn thức
uống.
Cứ đến những tiểu thành tương đối lớn, hắn sẽ lại đi xung quanh vơ vét liên tục,
chuẩn bị đầy đủ những vật phẩm trên danh sách mà Võ lão đưa cho.
Khi thu thập những thứ này, Doanh Thừa Phong luôn hết sức cẩn thận, không để
người khác chú ý. Thực tế là hắn đã làm được.
Kỳ thực, với địa vị của hắn trong Khí Đạo Tông, muốn thu thập những thứ này chỉ
cần một câu nói là đủ, tất sẽ có người tự tay dâng tới.
Nhưng nếu hắn thật sự thu thập đầy đủ những thứ này lúc còn trong Khí Đạo Tông
rồi nhét hết vào túi không gian, bí mật về túi không gian chắc chắn sẽ bại lộ.
Bởi vậy, hắn thà tự mình động thủ, tiêu tốn nhiều thời gian và sức lực đến mấy
cũng không để người khác nhúng tay vào.
Tuy nhiên, thu thập mấy thứ này dọc đường cũng chỉ là thuận tiện thì làm; mục
tiêu lớn nhất của hắn vẫn là Long Đầu Nham, bởi vậy hắn cũng không trì hoãn quá
lâu.
Lúc sắp tới Long Đầu Nham, Doanh Thừa Phong xuống ngựa, đập nát yên ngựa, vỗ xuống
lưng ngựa một cái thật mạnh.
Con ngựa hí vang một tiếng, tung vó chạy mất hút.
Doanh Thừa Phong sửa sang lại một chút trang bị trên người. Không còn đeo hộp
chứa Bá Vương Thương, ngoại hình của hắn cũng không khác người thường là bao.
Hắn bịt khăn kín mặt, quang minh chính đại tiến vào Long Đầu Nham.
Đi tới khách điếm từng ở trọ trước đây, Doanh Thừa Phong bao một phòng. Sau khi
đã giao đủ ba tháng tiền phòng, hắn bước vào tĩnh tâm điều dưỡng.
Mất non nửa ngày, tinh khí thần của hắn cũng đã hồi phục về trạng thái tốt nhất.
Trong khách điếm, người hào phóng một lần bao cả như hắn không nhiều, nhưng
cũng không phải là hiếm; bởi vậy hành động của hắn cũng không khiến nhiều người
nghi ngờ.
Cẩn thận kiểm tra một lượt, Doanh Thừa Phong thần khí đã khôi phục nguyên vẹn,
bước ra khỏi phòng.
Nhưng ngay lúc đi qua đại sảnh, hắn lại thoáng thấy một bóng người quen thuộc.
Hắn ngẩn ra, bước chậm lại, đồng thời phóng tinh thần lực ra.
Bóng người kia chính là một vị đệ tử họ Đoàn của Lâm Tự Nhiên, hẳn nên ở trong
tông môn tu luyện mới phải, chẳng hiểu sao lại đến đây.
Hai người kia cũng không chú ý tới Doanh Thừa Phong, bởi trong Long Đầu Nham một
ngàn người thì cũng phải đến tám trăm người bịt mặt xuất hành; chẳng ai để ý được
hết.
- Đoàn huynh, ngươi nói xem hắn có đến Long Đầu Nham thật không?
- Không biết, nhưng đây là suy đoán của gia sư. Gia sư hiểu hắn như vậy, phỏng
đoán chắc cũng không sai lệch quá nhiều. Đệ tử họ Đoàn kia khẽ thở dài:
- Ai, ta thật không hiểu, có tìm được hắn ở đây, chúng ta liệu làm được gì?
- Ha ha, Đoàn huynh, chúng ta làm sao hiểu được những việc này. Người còn lại
trầm giọng nói: - Chỉ cần tìm được hành tung của hắn rồi bẩm báo lên bề trên,
chúng ta cũng đã lập được công lớn rồi.
Đệ tử họ Đoàn hừ một tiếng, nói: - Lâm huynh, các ngươi muốn lấy lòng Doanh trưởng
lão, lại để tất cả chúng ta lên đường, thật phí công phí sức quá đi.
- Đoàn huynh, lần này mời các ngươi tới đóng giữ khắp nơi, Lâm gia cũng ta đã
trả đủ rồi, các ngươi chẳng lẽ còn không hài lòng sao?
Đệ tử họ Đoàn kia cười ngượng, nói: - Không phải không hài lòng, chỉ là tại hạ
cảm thấy không cần thiết. Hắn dừng lại một chút, nói: - Doanh trưởng lão thường
mang trên người một chiếc hộp dài, mỗi khi ra ngoài luôn mang theo cùng. Mục
tiêu rõ ràng như vậy, chẳng lẽ các ngươi vẫn không tìm được sao?
- Ai, người vác hộp dài trên lưng tuy không nhiều nhưng chắc chắn không chỉ có
một người; chúng ta lại chưa mấy ai từng gặp Doanh trưởng lão; để tránh nhầm lẫn
chỉ có cách phiền các vị thôi.
Tiếng hai người bọn họ trò chuyện với nhau vô cùng nhỏ nhưng vẫn không thoát được
tinh thần lực của Doanh Thừa Phong.
Nghe đến đây, hắn đã biết tại sao hai người họ lại đến đây.
Lâm Tự Nhiên là chi thứ của Lâm gia, tất sẽ phải phụng sự Lâm gia. Bởi vậy khi
Lâm gia muốn hắn giúp tìm mình, Lâm Tự Nhiên liền phái đệ tử môn hạ của mình đến
hỗ trợ.
Tuy không biết Lâm gia muốn tìm mình vì chuyện gì nhưng Doanh Thừa Phong cũng
không có hứng thú muốn tìm hiểu.
Hắn thầm thở phào, may mà Võ lão đã luyện được túi không gian, hắn mới có chỗ bỏ
những thứ linh tinh trên người vào.
Nếu cứ đeo một cái hộp dài trên lưng chạy khắp nơi, chắc chắc sẽ bị người khác
để ý.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên dưới lớp khăn che mặt. Các ngươi đã muốn đợi thì cứ
từ từ mà ngồi đợi, ta không phụng bồi đâu.
Bước nhanh hơn một chút, Doanh Thừa Phong một mình bước vào Long Đầu Nham.
Bây giờ, binh khí trong tay hắn không phải là Bá Vương Thương mà là Hàn Băng
Trường Kiếm.
Kiếm này lúc chưa ra khỏi vỏ không khác chút nào so với binh khí thông thường,
khó mà thu hút sự chú ý của người khác.
Hắn cứ thế đi một mạch, rất nhanh đã đến được ngoài Bức Huyệt.
Trong Long Đầu Nham, Bức Huyệt vô cùng nổi tiếng. Những đàn dơi vô cùng vô tận
trong hang gây cho con người ta một áp lực tâm lý rất lớn, chưa kể đến địa hình
ngoắt ngoéo luẩn quẩn trong Cửu Khúc Thập Bát Loan, chẳng khác nào mê cung; bởi
vậy rất ít người muốn tới nơi này.
Tuy vậy, nơi đây lại là đất lành của Doanh Thừa Phong. Muốn trong ba tháng nâng
chân khí đến tầng thứ mười thì đây chính là nơi tu luyện tốt nhất.
Nhưng ngay lúc chuẩn bị vào Bức Huyệt, tầm mắt hắn thay đổi, nhìn sang một hướng
khác.
Tinh thần lực của hắn cảm giác được, ở hướn kia có người đang âm thầm mai phục.
Trước đây, kẻ kia nếu không có động tĩnh gì, Doanh Thừa Phong rất khó phát hiện
ra tung tích của hắn.
Nhưng bây giờ đã khác, tinh thần lực của hắn đã mạnh hơn rất nhiều.
Tuy không cố tình tìm kiếm, nhưng chỉ cần xung quanh có bất kỳ biến động nhỏ
nào đều không thể che giấu được linh giác của hắn.
Mày hắn hơi nhíu lại, Bức Huyệt không phải là danh lam thắng cảnh gì, sao còn
có người để mắt đến?
Hắn đảo mắt một vòng, cơ thể nhoáng lên đầy quỷ mị.
Trong chốc lát, hắn đã im lặng đến gần người kẻ ẩn núp kia, phát hiện ra đó là
một nam tử trung niên.
Nam tử kia đang chán nản nằm dài trên mặt đất, nhưng đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn
dán chặt vào Bức Huyệt.
Doanh Thừa Phong không có bất kỳ ấn tượng nào với nam tử này, khuôn mặt hắn
trông không quen lắm. Tuy nhiên, phục sức trên người hắn lại không lạ lẫm gì đối
với Doanh Thừa Phong.
Đây là trang phục chỉ đệ tử môn hạ Lâm gia mới có. Không cần hỏi cũng biết,
chuyện này chắc chắn do Lâm gia sắp xếp.
Mắt lóe lên một tia sáng lạnh, trong lòng Doanh Thừa Phong có chút bất mãn.
Tuy hắn không hiểu tại sao Lâm gia lại để ý đến mình như vậy, nhưng cảm giác bị
quấy rầy như thế này vô cùng khó chịu.
Hắn tuy bực thật nhưng cũng không muốn xả giận lên những kẻ tầm thường không
đáng lưu tâm này.
Thân hình hắn lại lóe lên, một lần nữa biến mất ngay tại chỗ, nhưng nam tử
trung niên kia lại dường như chẳng chút phát hiện ra tung tích của Doanh Thừa
Phong.
Doanh Thừa Phong bước đi một mạch, nhanh chóng rời khỏi Bức Huyệt. Trong lòng hắn
thầm cười lạnh, Lâm gia tuy đã đoán ra được điểm đến cuối cùng của mình là Bức
Huyệt ở Long Đầu Nham, nhưng chắc chắn không biết rằng, muốn tăng cường chân
khí, không phải chỉ có một cách là giết dơi.
Trong Long Đầu Nham còn có hai loại sinh vật quần cư.
Đó là sói và ong đoạt mệnh.
Trong đó ong đoạt mệnh số lượng rất đông, lại vô cùng hung tợn, còn hơn cả huyết
bức trong Cửu Khúc Thập Bát Loan.
Có điều, Doanh Thừa Phong cũng không có ý định kết thù với bầy ong hung dữ này.
Kỳ thực, với thực lực bây giờ của hắn, ngay cả xông vào giữa bầy ong cũng chưa
chắc đã toi mạng; nhưng trong bầy ong lại có một nam tử áo đen lai lịch thần bí
khó đoán.
Nam tử này nếu có thể khống chế được bầy ong đoạt mệnh thì chắc chắn không phải
hạng xoàng; mà bầy ong có sự chỉ huy của con người, uy lực phát ra cũng tăng
lên rất nhiều.
Nếu như không cần thiết, Doanh Thừa Phong cũng không muốn tự gây phiền toái cho
mình.
Bởi vậy, hắn chuyển mục tiêu đến Lang Cốc trong Long Đầu Nham.
Tới cửa Lang Cốc, Doanh Thừa Phong ghé tai nghe ngóng. Từ sâu thẳm bên trong
sơn cốc khổng lồ này, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng kêu cô tịch thê lương
của đàn sói.
Nơi này mặc dù là lãnh địa của đàn sói nhưng bên trong cũng có rất nhiều sinh vật
khác. Những sinh vật này về cơ bản là thức ăn của đàn sói; dù có là những loài
chúa tể rừng núi, sức mạnh không hề kém cạnh thì cũng chẳng thể cản được sự tấn
công của cả một đàn sói.
Nếu như là người luyện võ bình thường, đến cả cao thủ cấp bậc Võ sư cũng chưa
chắc đã muốn vào trong Lang cốc.
Bởi bầy sói số lượng rất đông, hơn nữa không có nhiều giá trị; có giết được bao
nhiêu sói chăng nữa cũng chẳng thu được bao nhiêu thứ hữu dụng.
Việc mất nhiều hơn được như vậy ít ai muốn làm.
Doanh Thừa Phong lại không giống những kẻ khác. Hắn khẽ mỉm cười, lấy túi không
gian ra.
Phóng tinh thần lực ra, chiếc túi chỉ lớn bằng nắm đấm bàn tay bắt đầu mở rộng
ra, trong chớp mắt đã biến thành miệng vạc nước.
Doanh Thừa Phong vẫy tay, một chiếc hộp dài từ trong đó bay ra.
Hắn cầm Hàn Băng Trường Kiếm trong tay thả vào túi không gian, lấy ba thanh côn
tròn trong chiếc hộp dài ra giả làm Bá Vương Thương, rồi mới ném chiếc hộp dài
vào trong.
Dưới tác dụng của tinh thần lực, túi không gian lại thu nhỏ lại, trở về kích cỡ
nhỏ bằng nắm tay.
Doanh Thừa Phong trong lòng lấy làm lạ, tuy không phải lần đầu tiên sử dụng thứ
này, nhưng cứ mỗi lần sử dụng hắn đều không khỏi cảm thấy ngạc nhiên cùng thán
phục.
Sinh vật trong linh đạo thế giới quả nhiên có năng lực thần kỳ khó lường, Huyết
Bức Vương ngàn năm không ngờ lại có một cơ thể dũng mãnh đến thế. Thật không hiểu
nếu Huyết Bức Vương sống thêm được một ngàn năm sẽ còn sinh ra loại năng lực kỳ
bí nào khác.
Hắn ước lượng lại Bá Vương Thương một chút, cảm giác máu thịt tương liên này lại
một lần nữa ngập tràn trong lòng.
Trong nháy mắt, sự tự tin trên người Doanh Thừa Phong khuếch tán ra ngoài, tạo
thành một loại uy phong hung mãnh rất đặc trưng.
Luồng khí tức này lập tức bị đàn sói vây ngoài cốc cảm nhận được.
Hú!
Từng tiếng hú vang lên, đám sói hung tợn lũ lượt cụp đuôi trốn vào trong cốc.
Doanh Thừa Phong trợn mắt nhìn, hắn không ngờ phản ứng của bầy sói lại mãnh liệt
đến thế.
Đạp mạnh chân xuống một phát, thân hình hắn hóa thành một ngọn gió thổi ào vào
trong cốc.