- Giao Hàn Băng Kiếm của ngươi ra đây cho lão phu xem.
Doanh Thừa Phong vừa tới nhã cư, Võ lão liền không chút khách khí phân phó.
Doanh Thừa Phong ngượng ngùng cười, mặc dù có chút luyến tiếc nhưng vẫn ngoan
ngoãn lấy thanh linh khí siêu phẩm kia ra, đưa bằng hai tay đến trước mặt Võ
lão.
Lúc Võ lão cầm thanh trường kiếm lên, trong lòng Doanh Thừa Phong còn phảng phất
một chút cảm giác lưu luyến.
Đây chính là cảm giác đặc biệt do tinh thần lực và khí linh dung hòa tạo nên,
có điều chỉ khi nào được khí linh công nhận, chủ nhân linh binh mới có thể có cảm
giác này.
Võ lão lật qua lật lại một lúc lâu rồi chậm rãi gật đầu: - Tốt, rất tốt!
"Tất nhiên là tốt rồi", Doanh Thừa Phong thầm nghĩ.
Đây là linh khí siêu phẩm được dung hợp từ hai linh binh cực mạnh, cũng bởi
tiêu chuẩn của Võ lão rất cao nên mới chỉ phê một chữ "tốt".
Đột nhiên, Hàn Băng Trường Kiếm phát ra một tia hàn quang sắc lạnh, thân hình
khí linh thoáng ngưng tụ trên trường kiếm một chút rồi lại biến mất.
Quá trình này diễn ra quá nhanh, Doanh Thừa Phong nếu không có tinh thần lực cộng
hưởng cùng khí linh chắc cũng không chú ý đến.
Khóe mắt hơi giật lên, Doanh Thừa Phong cảm nhận được đây là do chân khí của Võ
lão tràn vào trong trường kiếm.
Chân khí kia mãnh liệt dâng trào, vượt ra khỏi giới hạn cất chứa của linh khí
trường kiếm, nên khí linh mới bị bức phải hiện thân ra. Tuy vậy, nhờ Võ lão khống
chế đúng lúc, linh khí trường kiếm kia vừa hiện thân liền lập tức rút lại nên
không gặp bất kỳ thương tổn nào.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Võ lão cảm thán: - Thừa Phong, vận may của tiểu tử
ngươi quả không tệ. Người thường có được một linh khí siêu phẩm đã là rất giỏi
rồi, ngươi lại may mắn có được hai món. Thật không hiểu ông trời sao có thể
thiên vị ngươi như thế.
Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, xấu hổ cười: - Võ lão, vãn bối có được vận may
này cũng là nhờ ngài cả.
Võ lão hơi giật mình, nói: - Lão phu chỉ chỉ điểm sơ qua cho ngươi nên làm thế
nào để luyện hóa kiếm này, nhưng các bước cụ thể ra sao đều do ngươi tự mình tiến
hành. Ha ha, công lao này lão phu quả không dám đoạt.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, nói: - Tiền bối, vãn bối sau khi gặp được ngài mới
có được hai linh khí siêu phẩm này, hơn nữa hai linh khí này còn có mối liên kết
mật thiết khó tách rời với ngài nữa.
Võ lão cười ha ha, khoát khoát tay áo, không tiếp tục chủ đề này nữa, mà trả lại
trường kiếm trong tay cho Doanh Thừa Phong, nói:
- Khả năng nịnh bợ của tiểu tử ngươi đúng là không thể nào so sánh được với vận
may của ngươi.
Doanh Thừa phong nhận kiếm, cẩn thận cất vào.
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm Võ lão, giống như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Võ lão khẽ vuốt chòm râu dài, cười ha ha nói: - Còn chuyện gì nữa sao?
Doanh Thừa Phong chớp mắt hai cái, trong đầu nghĩ, lão làng như ngài không biết
mới là chuyện lạ. Nhưng hắn vẫn không dám nói thẳng, mặt vẫn cười cười, nói: -
Tiền bối, kỳ hạn ba tháng đã đến.
Võ lão khẽ "hừ" một tiếng, nói: - Tiểu tử ngươi yên tâm, lão phu làm
sao có thể chiếm đoạt đồ của ngươi được. Lão vung tay một cái, một khối màu đen
cơ nắm đấm bay tới.
Doanh Thừa Phong thuận tay đón được, mắt hắn lập tức sáng lên.
Bởi hắn cảm nhận được rất rõ sức mạnh linh tính thần kỳ đang truyền tới từ
trong tay mình.
- Huyết Bức Vương ngàn năm. Doanh Thừa Phong trầm giọng nói.
- Ha ha, hiện giờ nên gọi thứ này là túi không gian rồi.
Võ lão cười híp mắt nói: - Lão phu không để lại vết tích gì bên trên, bởi vậy
có thể coi thứ này là vật vô chủ. Từ bây giờ, túi không gian này sẽ là của
ngươi.
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu một cái. Đối với hắn, túi không gian càng quan trọng
hơn rất nhiều so với linh khí siêu phẩm.
Bá Vương Thương, bộ đồ bì giáp, Hàn Băng Trường Kiếm, thậm chí phần lớn đan dược
cũng cần một nơi để thi triển; mà tờ danh sách Võ lão giở ra kia càng khiến
Doanh Thừa Phong thêm đau đầu. Nếu không có túi không gian mà Võ lão đã hứa,
Doanh Thừa Phong tuyệt đối không thể mang theo nhiều thứ như vậy đi vào trong
Truyền Thừa Tháp.
Trước mặt Võ lão, Doanh Thừa Phong không hề tỏ ra kiêu ngạo. Hắn phóng một luồng
tinh thần lực vào trong túi không gian.
Lúc luồng tinh thần lực này xâm nhập vào bên trong, chân mày Doanh Thừa Phong
không khỏi giật lên.
Hắn cảm giác được, bên trong chiếc túi chỉ bằng nắm đấm này có một không gian rộng
lớn vượt quá sức tưởng tượng. Tất nhiên, không gian này không phải vô tận, mà
chỉ là một không gian bất quy tắc gần giống hình bầu dục, tuy vậy thể tích của
nó có thể tương đương với cả gian ngọa thất (phòng ngủ) mà hắn đang ở.
Doanh Thừa Phong ngơ ngác ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Không gian này rộng lớn vượt xa tưởng tượng của hắn, khiến hắn có cảm giác
không biết phải làm gì.
Võ lão cười khẽ, trong nụ cười hàm chứa vẻ không che giấu được: - Huyết Bức
Vương ngàn năm quả là một loại kỳ trân khó tìm, chỉ cần thủ pháp và linh văn
chuẩn xác, bởi vậy bất kỳ linh sư nào cũng có thể luyện nó thành túi không
gian. Tuy nhiên, túi không gian này chất lượng ra sao phải xem linh sư có thực
sự mạnh hay không đã.
Nói rồi lão lại liếc nhìn Doanh Thừa Phong, dường như đang nói: Nếu đưa bảo bối
này cho ngươi luyện chế, tuyệt đối không thể có không gian rộng lớn như vậy.
Doanh Thừa Phong ung dung cười: - Tiền bối nói rất đúng, may có ngài ra tay, nếu
để rơi vào tay vãn bối thật đúng là phí của trời rồi.
Võ lão cười ha ha, nói:
- Ngươi cũng đừng coi nhẹ bản thân, nếu ngươi có tu vi của lão phu chắc chắn
cũng có thể luyện chế được loại bảo vật này.
Doanh Thừa Phong liên tục cười khổ, thầm nghĩ: Chờ ta lên được đến cảnh giới của
ngài, không biết còn phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian nữa đây.
Võ lão mở miệng truyền thụ ngay tại chỗ cách vận dụng tinh thần lực, nói: - Đây
là cách nhận chủ, ngươi thử một chút xem.
Doanh Thừa Phong hưng phấn đáp một tiếng, tinh thần lực lập tức trở nên điên cuồng
hơn, bên trong còn sực nức cả hơi thở ác nghiệt.
Đây là tinh thần lực rõ ràng sắc nét nhất, sử dụng loại năng lực này đưa vào
bên trong túi không gian, đồng thời dung hòa dần dần với năng lượng linh tính của
túi; khi chúng hoàn toàn hòa làm một, bên trong túi không gian coi như đã có dấu
ấn tinh thần của Doanh Thừa Phong, từ nay về sau sẽ thuộc về hắn.
Những người khác nếu muốn mở túi không gian này chỉ có một cách duy nhất.
Sử dụng tinh thần lực mạnh hơn, dấu ấn tinh thần trong túi không gian sẽ dần dần
biến mất hoàn toàn.
Tuy vậy, chỉ cần Doanh Thừa Phong còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện
này xảy ra.
Sau một hồi lâu, trên mặt Doanh Thừa Phong xuất hiện ý cười hài lòng.
Hắn đã lưu lại thành công dấu ấn tinh thần vào trong túi không gian; chỉ cần hắn
giữ được chiếc túi da nhỏ bằng nắm tay này, hắn sẽ có trong tay một không gian
lưu trữ tùy thân lớn bằng một phòng ngủ.
Đảo mắt một vòng, Doanh Thừa Phong nhét toàn bộ những vật phẩm như hòm gỗ chứa
Bá Vương Thương vác trên lưng hay chiếc phễu hình thù cổ quái vào trong túi
không gian.
Trên người hắn trừ bộ đồ bì giáp và Hàn Băng Trường Kiếm ra, không còn bất kỳ vật
phẩm vụn vặt nào khác.
Thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong bỗng dưng có cảm giác toàn thân được thả lỏng.
Võ lão cười tủm tỉm nhìn hắn, không chút bất ngờ vì biểu cảm của hắn, bởi lão
cũng đã có trải nghiệm tương tự.
Lão giơ tay ra sờ nơi nào đó trên người, ở nơi đó cũng có một vật phẩm không
gian.
Doanh Thừa Phong khom người thật sâu trước Võ lão, thành tâm nói: - Tiền bối,
đa tạ ngài đã thưởng hậu.
Võ lão hơi xua tay, nói: - Ừ, cho ngươi cái này nữa.
Lão vung tay lên, một tia sáng xanh bay về phía Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong nhận lấy xem, trong lòng không khỏi nao nao. Trong tay hắn là
một tượng hình người.
Tượng người này không lớn, chỉ dài cỡ ngón tay cái; tuy không nhìn rõ mặt mũi
nhưng thân thể lại được khắc giống hệt. Không, tuyệt không phải là khắc mà dường
như bị một sức mạnh nào đó ép vào, tự biến thành đồ vật.
- Cây sinh mệnh? Doanh Thừa Phong hồ nghi hỏi.
Võ lão nghiêm nghị gật đầu, nói: - Đúng vậy. Để luyện thứ này, lão phu đã tốn
không ít công sức, ngươi cũng nhận chủ đi.
Doanh Thừa Phong cũng hô lên một tiếng, truyền tinh thần lực của mình vào
trong.
Ngay sau đó, hắn lập tức cảm nhận được năng lượng sự sống quen thuộc nhưng cũng
vô cùng đáng sợ ập tới trước mặt. Luồng năng lượng khổng lồ này như muốn nuốt
chửng cả người hắn.
Tuy vậy, loại cảm giác này cũng nhanh chóng trôi qua, tinh thần lực của Doanh
Thừa Phong chuyển động trong tượng người đang cố trói buộc năng lượng sự sống
mãnh liệt này.
Dần dần, hai luồng năng lượng bắt đầu dung hòa lại, luồng năng lượng sự sống mạnh
mẽ kia có vẻ như đã bỏ cuộc, dần trở nên hiền hòa hơn.
Doanh Thuận Phong nhân cơ hội này khắc thật sâu dấu ấn tinh thần của mình vào
trong tượng người.
Đúng lúc này, tượng người hóa thành một luồng điện quang, bao vào trong ấn đường
của Doanh Thuận Phong.
Thân hình hơi run rẩy, óc Doanh Thuận Phong nhức như thể bị ong đốt, hai mắt hắn
hoa cả lên, đầu đau như búa bổ.
Cắn răng trợn mắt một hồi lâu, cuối cùng cũng trở lại bình thường,
Dùng tinh thần nhìn vào trong, Doanh Thừa Phong đột nhiên phát hiện, trong não
mình đã có thêm một tượng người.
Nếu nói tượng người này ban đầu chỉ là một phôi thô, chỉ có khắc qua loa ngũ
quan, thì bây giờ mặt mũi nó đã giống Doanh Thừa Phong y hệt, chẳng khác nào được
khắc theo hình mẫu của hắn. Dung mạo kia chẳng khác chút nào so với hắn.
Trong lòng Doanh Thừa Phong bỗng dưng sinh ra một cảm giác quái lạ. Tuy đây
không phải là lần đầu tiên cảm nhận được sự thần bí khó lường của linh đạo,
nhưng lúc này hắn vẫn bị chấn động mạnh.
- Ha ha, ngươi cũng đã có hình nhân thế mạng rồi. Võ lão khẽ vuốt chòm râu dài,
nói: - Có vật ấy rồi, muốn ám sát ngươi cũng không phải chuyện dễ. Lão dừng lại
một chút, nói tiếp: - Vật ấy có thể giúp ngươi chống đỡ vết thương trí mạng, có
điều nếu là vết thương bình thường thì đừng sử dụng.
Doanh Thừa Phong cảm kích nói: - Vâng!
Vật này quý giá như vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Doanh Thừa Phong tuyệt
đối sẽ không sử dụng tùy tiện.
Võ lão khẽ gật đầu nói: - Cây sinh mệnh kia chứa luồng năng lượng sự sống vượt
khỏi dự liệu của lão phu, do vậy sau khi luyện tượng người còn dư lại một ít.
Lão lắc ống tay áo, lấy ra một bình ngọc, nói: - Đây là dịch sinh mệnh lão phu
tiện tay luyện được, ngươi nhận lấy đi.