Vù!
Một âm thanh rét lạnh chói tai từ thân kiếm vang lên. Doanh Thừa Phong khẽ vuốt
trường kiếm trong tay, trong mắt hắn ánh lên tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Lúc này, thanh trường kiếm hàn băng vừa ra lò đã biến đổi hoàn toàn.
Trên thân kiếm, chuỗi đồ án linh văn chằng chịt kia càng kéo dài, lớn hơn, tinh
xảo hơn; có lẽ còn huyền ảo khó đoán hơn hoa văn mà Doanh Thừa Phong khắc ban đầu.
Chuyện này không phải do Doanh Thừa Phong không chủ động sửa chữa, mà là sự biến
đổi tự nhiên do uy năng của hai thanh kiếm kết hợp với nhau mà thành.
Thế giới linh đạo quả là thần bí khó lường, hai thanh linh binh cùng thuộc tính
sau khi dung hợp lại một cách quỷ dị, đến cả đường nét bí văn cũng đều có sự
thay đổi cực lớn.
Đương nhiên, đó cũng không phải là chuyện chính yếu.
Điều thực sự khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy vô cùng kinh ngạc là sự biến đổi
phát sinh ở chính thanh trường kiếm.
Thanh Hàn Băng Kiếm này vốn có bốn thuộc tính khác nhau.
Lực tấn công sắc bén, năng lượng hệ băng buốt giá, năng lượng hệ thủy cuồn cuộn
không dứt cùng tà khí mãnh liệt tiềm tàng khiến người người kinh hãi.
Khi sử dụng kiếm này, chỉ cần một nhát đâm ra, bốn thuộc tính khác nhau sẽ được
kích thích đồng thời; đặc biệt là năng lượng tà khí có ở khắp mọi nơi, đủ để
khiến đối thủ bị áp chế về mặt tinh thần kia tuyệt nhiên là một thần binh hùng
mạnh chống lại kẻ địch.
Mà hai năng lực bí văn trên trường kiếm, Thủy Vụ Giới và Băng Cầu lại giống như
đòn sát thủ, có khả năng chuyển bại thành thắng vào thời khắc then chốt.
Nhưng lúc này, sau khi dung hợp thêm năng lượng mới, thanh trường kiếm bốn thuộc
tính hai bí văn kia lại được tăng cường lên rất nhiều.
Đầu tiên, hàn khí trong trường kiếm đã trở nên cô đọng hơn; hình thành một loại
tồn tại đặc biệt trong bốn thuộc tính.
Sau khi Doanh Thừa Phong thử qua, hắn ngoài ý muốn phát hiện ra được độ tinh
túy của luồng hàn khí kia đã đạt đến điểm tới hạn, thậm chí có thể hòa làm một
với tà khí.
Hàn khí và tà khí sau khi dung hòa tạo thành một loại khí tức lạnh lẽo rất đặc
biệt; luồng khí tức này có thể chuyển hóa thành dạng giống như vật chất, truyền
từ binh khí ra bên ngoài.
Nếu đấu tay đôi với kẻ khác, binh khí hai bên chạm nhau mà luồng năng lượng này
đột nhiên phóng ra, kết quả ra sao có lẽ không cần nghĩ cũng rõ.
Doanh Thừa Phong thích nhất là loại phương pháp âm hiểm hại người này.
Nếu không như vậy, trường kiếm song bí văn ban đầu lại có thêm một năng lượng
bí văn rất mạnh nữa.
Cổ tay Doanh Thừa Phong hơi run lên, trường kiếm đột nhiên phát ra một quầng
sáng trắng muốt rất đẹp mắt. Quầng sáng này dần dần ngưng tụ, biến thành một
hình người nho nhỏ.
Khí linh.
Không ngờ đây lại là một thanh linh khí siêu phẩm có thể kết tụ khí linh,
hơn nữa còn là một linh khí sư cấp.
Chân khí của Doanh Thừa Phong vốn không đủ để kích hoạt uy lực của linh khí sư
cấp; nhưng thanh kiếm này được chính hắn khắc và rót linh khí vào, mối liên hệ
giữa hai bên tất nhiên không phải tầm thường.
Hơn nữa, khí linh sinh ra càng có thêm cảm giác máu thịt tương liên với Doanh
Thừa Phong, bởi vậy chân khí của hắn tuy chỉ vỏn vẹn ở hạng Võ sĩ tầng thứ chín
nhưng vẫn có thể kích phát uy lực của thanh kiếm này.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ bóng hình nửa thực nửa hư kia, giống như đang vuốt ve một
thú nuôi nhỏ.
Thân hình kia cũng cong lên, di chuyển theo hướng cổ tay hắn, giống như thú
nuôi nghênh đón cái vuốt ve của chủ nhân.
Doanh Thừa Phong khẽ cười, truyền tâm niệm tới.
Ngay sau đó, hình người kia lập tức biến mất, trường kiếm lại được phủ lên một
lớp sương trắng mỏng.
Soạt
Một luồng sương mù mênh mang lan tỏa, Thủy Vụ Giới trong nháy mắt đã mở ra.
Nhưng khác với trước đây, phạm vi bao phủ của Thủy Vụ giới không lớn, chỉ vẻn vẹn
trong một căn phòng mà thôi.
Đám Phong Huống nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ phải trừng mắt há miệng
kinh ngạc.
Thủy Vụ Giới là một năng lực bí văn thuộc loại kết giới, một khi được phóng
thích có thể bao phủ trong phạm vi mười trượng.
Tùy theo uy lực linh binh lớn hay nhỏ cũng như mức độ hùng hậu của chân khí người
sử dụng, phạm vi này còn có thể mở rộng vô hạn độ, thậm chí có thể bao trùm được
cả một thành phố.
Đương nhiên, nếu có ai làm được điều này thì tu vi võ đạo của kẻ đó cũng phải
thuộc hạng tung hoành ngang dọc không sợ ai, căn bản không cần dùng tới loại
năng lực bí văn như Thủy Vụ Giới.
Có điều, phạm mười trượng chính là khởi điểm của Thủy Vụ Giới.
Nếu chân khí của người sử dụng còn không đủ để cung cấp cho lượng sương mù
trong phạm vi này thì chắc chắn không thể kích hoạt năng lực thần kỳ này.
Có thể nói, không kích hoạt Thủy Vụ Giới thì thôi, một khi đã kích hoạt, phạm
vi bao phủ ít nhất cũng phải trong vòng mười trượng.
Nhưng lúc này, xung quanh Doanh Thừa Phong, Thủy Vụ Giới rất mạnh kia chỉ vỏn vẹn
tầm năm, ba trượng nhưng lại đặc hơn gấp đôi so với sương mù cấp thấp nhất.
Chuyện này không đơn thuần chỉ dựa vào khống chế bằng sức mạnh là làm được, mà
sự tồn tại của khí linh mới là nguyên do dẫn đến hệ quả nghịch thiên như vậy.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Trong Thủy Vụ Giới đột nhiên xuất hiện một luồng hàn ý lạnh thấu tim, luồng hàn
ý này tỏa ra tràn nhập, khiến màn sương mù biến thành một mảng băng tuyết.
Đây chính là năng lực bí văn mới mà thanh trường kiếm này có được.
Phiên bản nâng cấp của Thủy Vụ Giới Băng Tuyết Giới.
Nếu là Thủy Vụ Giới đơn thuần, võ giả lạc vào đó chỉ cần không phải đang ở nơi
địa hình hẹp là có thể sử dụng sức bật của bản thân, phóng ra khỏi nơi có màn
sương bao phủ để thoát thân.
Nhưng Băng Tuyết Giới lại không như vậy.
Trong khu vực này tràn ngập năng lượng hệ băng cực mạnh, luồng năng lượng này
có thể đóng băng con người trong chớp mắt, đồng thời làm giảm đáng kể tốc độ chạy
trốn của võ giả.
Người cầm linh binh tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi Băng Tuyết Giới, trong trường
hợp đó cùng kẻ khác giao đấu có thể phát huy uy lực của bản thân đến mức tối
đa, đồng thời cũng khiến uy lực kẻ địch suy kiệt đến cùng.
Chỉ cần thực lực hai người không phải một trời một vực, kết quả trận đấu ra sao
cũng coi như đã rõ.
Thổi một luồng hơi thật dài, Băng Tuyết Giới kia cùng với sự chuyển biến trong
ý niệm của Doanh Thừa Phong lại trở về dạng Thủy Vụ Giới, cuối cùng biến mất hẳn.
Do có khí linh tồn tại nên chỉ cần ý niệm của Doanh Thừa Phong biến chuyển đôi
chút là có thể khống chế được linh binh.
Đồng thời, cũng bởi khí linh mà chân khí Doanh Thừa Phong tiêu tốn ít hơn rất
nhiều so với khi kích hoạt bình thường.
Đây chính là tác dụng lớn nhất của khí linh.
Nhẹ vung trường kiếm trong tay, Doanh Thừa Phong dương dương tự đắc nghĩ.
Linh khí siêu phẩm dù gì cũng là tuyệt phẩm, sao có thể đem so sánh cùng những
thứ đồng nát sắt vụn chứ.
Ý niệm vừa chuyển, sức mạnh tinh thần của Doanh Thừa Phong được phóng thích, bắt
đầu kết nối với khí linh. Hắn buông lỏng tay, trường kiếm đột nhiên tỏa ra một
luồng sáng trắng hồng rồi biến mất ngay trước mắt.
Khóe mắt hơi giật giật, Doanh Thừa Phong phát hiện, chỉ cần có được linh binh của
khí linh, khí linh sẽ dễ dàng cộng hưởng được với năng lượng tinh thần của hắn,
trở thành linh vũ thần binh của hắn.
Hàn Băng Trường Kiếm không giống với Bá Vương Thương. Nó tuy không có cái khí
thế bá tuyệt thiên hạ, cũng không có trọng lượng nặng nề gần như không một linh
vũ thần binh nào trên thế gian có thể vượt qua được,
nhưng tốc độ của nó rõ ràng nhanh hơn hẳn, hơn nữa lúc bay đi có thể mang theo
và giải phóng hàn khí cùng tà khí, tuyệt nhiên không thể coi thường.
Bá Vương Thương và Hàn Băng Trường Kiếm, hai linh vũ thần binh có thể cho hiệu
quả khác nhau tùy theo từng trường hợp khác nhau.
Bây giờ đã có được chúng, khả năng Doanh Thừa Phong nắm được truyền thừa cuối
cùng trong Truyền Thừa Tháp cũng cao hơn một chút.
Ngoài đình viện, Phong Huống chớp chớp mắt, hắn vừa cảm thấy một luồng hàn ý ớn
lạnh lan tỏa ra từ trong phòng. Luồng hàn ý này còn ẩn chứa bên trong một chút
tà khí, khiến hắn cảm thấy run rẩy cả người.
Nhưng trong lúc hắn đang do dự có nên giải phóng tinh thần lực để dò la hay không,
luồng hàn ý đáng sợ kia liền biến mất không chút dấu vết.
Nhéo nhéo chòm râu, Phong Huống thầm mắng, tiểu tử này lại bày trò quỷ gì, sao
lại chế ra được khí tức âm hàn đáng sợ đến vậy.
Trong lúc hắn đang trầm ngâm, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Doanh Thừa Phong từ trong gian phòng âm u đi ra, hắn lấy tay che đầu, nhìn bầu
trời đầy nắng, phát ra tiếng cảm thán đầy vui tươi thanh thản.
Ba tháng bế quan không thấy mặt trời cuối cùng đã trôi qua rồi.
- Thừa phong, chân khí của ngươi Ừm, đến tầng thứ chín rồi. Phong Huống hài
lòng gật gật đầu, vừa cười vừa nói.
Doanh Thừa Phong cúi đầu đáp: - Sư tổ, đệ tử may mắn đã có đột phá.
- Ha ha, có thể đột phá được là tốt rồi.
Phong Huống hơi tiếc nuối nói: - Đáng tiếc không phải tầng thứ mười.
Kỳ thực, khi Khí Đạo Tông mở rộng việc cung cấp đan dược, Doanh Thừa Phong đã tốn
mất ba tháng mới đột phá được tầng thứ tám. Tốc độ này cũng không phải là quá
nhanh,
ít nhất, so với những thiên tài võ đạo chân chính mà nói, tốc độ này cũng chẳng
phải quá ghê gớm.
Nhưng dù sao thăng tiến được cũng là tốt rồi.
Chân khí tầng thứ chín dù sao cũng khả thi hơn một chút so với tầng thứ tám.
Doanh Thừa Phong tất nhiên hiểu rõ cảm giác nuối tiếc trong lòng Phong Huống. Hắn
trầm ngâm một chút, nói: - Sư tổ, còn dư ba tháng nữa, đệ tử tính một mình tới
Long Đầu Nham luyện tập.
- Long Đầu Nham, không được. Phong Huống từ chối không chút do dự, hắn nghiêm
nghị nói: - Trong thời gian ba tháng còn lại này, ngươi phải thành thật bế quan
tu luyện, dốc sức tăng cường chân khí cho ta.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, đáp: - Sư tổ, ngài nghĩ ba tháng nữa chân
khí của đệ tử có thể tăng lên một bậc nữa không?
Phong Huống suy nghĩ một chút, nói: - Rất khó.
Doanh Thừa Phong nhún vai, bất đắc dĩ nói: - Không phải là rất khó, mà là chắc
chắn không được.
Dùng đan dược để tăng chân khí đúng là một đường tắt, nhưng dựa vào thiên phú
tu luyện chân khí của Doanh Thừa Phong, con đường tắt này cũng không thể thỏa
mãn được hắn.
Hơi trầm giọng xuống, Doanh Thừa Phong nói: - Sư tổ, nếu ngài cho đệ tử ra
ngoài thì ba tháng sau, trước khi Truyền Thừa Tháp mở ra, đệ tử nhất định có thể
lên đến đỉnh cao chân khí tầng thứ mười.
Hai hàng lông mày của Phong Huống run rẩy kịch liệt, hắn nhìn chằm chằm vào
Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong cũng không trốn tránh, đôi mắt ánh lên vẻ tự tin kiên định.
Phong Huống sau một hồi rốt cục cũng thở dài một tiếng, nói: - Đồ quỷ nhỏ nhà
ngươi Cũng được, lão phu mặc kệ, ngươi muốn làm gì thì làm. Có điều, sau ba
tháng nữa, trước khi Truyền Thừa Tháp mở, bất luận tu vi của ngươi ra sao cũng
phải quay về đây cho lão phu.
Doanh Thừa Phong nghe vậy, mừng rỡ đáp: - Đệ tử đã nhớ, tạ ơn sư tổ.
Phong Huống dở khóc dở cười vung tay, nói:
- Võ lão đã dặn dò, khi nào người xuất quan phải lập tức đến. Giờ thì cút cho
ta!
Doanh Thừa Phong cười dài, nhanh như chớp lủi mất.
Phong Huống khẽ vuốt chòm râu dài, thầm nghĩ trong lòng, hy vọng lúc gặp lại
tên nhãi này thực sự có thể khiến mình ngạc nhiên.