Một luồn chân khí len lỏi vào trong linh binh, ba cây côn nhất thời
phóng ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tuy chút ánh sáng này vô cùng yếu ớt, hơn nữa nhìn tổng thể không có sức sát
thương gì. Nhưng ánh sáng nghiêm nghị đó lại lộ ra chút uy áp làm người ta kinh
hãi.
Sát khí, đây là tác dụng trọng yếu của sát khí hùng mạnh ngưng tụ trong thương
Bá Vương đang phát huy.
Cho dù thương Bá Vương lúc này còn chưa tổ hợp, cũng không thể phát huy ra tất
cả uy năng của bộ linh binh. Nhưng sát khí ẩn chứa trong trường thương đã hiển
lộ bản lĩnh, phóng ra tất cả sự hùng mạnh của nó.
Doanh Thừa Phong âm thầm cảm nhận nguồn sát khí này. Lúc nguồn khí này dũ phát
nồng đậm, hắn dũ phát có một loại cảm giác đặc biệt cùng với thương hòa hợp
thành một.
Từ sau khi sáp nhập vào Hỏa Vân Thạch, Doanh Thừa Phong đối với cây thương này
đã rõ như lòng bàn tay. Cho dù nói rèn nấu lại một lần nữa cũng không quá.
Hơn nữa vì tính chất đặc thù của Hỏa Vân Thạch, cho nên chân khí và lực lượng
tinh thần của hắn cũng lưu lại ở trên mặt một chút dấu ấn mờ nhạt. Chính là vì
cái dấu ấn thần kỳ này, cho nên mới làm giữa Doanh Thừa Phong và thương Bá
Vương sản sinh một loại cộng hưởng mà không thể giải thích.
Trên huyệt Thái Dương khẽ giật một cái, lực lượng tinh thần của Doanh Thừa
Phong đột nhiên bạo nổ. Đồng thời trí linh cũng liều mạng hút lấy chân khí đan
điền, chuyển hóa nó thành lực lượng tinh thần đặc thù. Hai nguồn lực lượng hòa
hợp lại, xoáy tròn chạy về phía trường thương.
Chỗ mạnh nhất của linh vũ giả chính là họ có lực lượng tinh thần đặc biệt. Lực
lượng này lúc rót linh có lẽ không có biểu hiện kiệt xuất gì, nhưng lúc nhiếp vật,
lại có uy lực làm người ta khó mà tin được.
Tốc độ khống chế vật kim thạch như tia chớp xuyên thủng bầu trời. Loại uy lực
này cũng không phải người bình thường có thể chống đỡ.
Chuyện Doanh Thừa Phong muốn làm lúc này khá đơn giản, chính là biến thương Bá
Vương trong tay thành thanh phi kiếm, để nó có uy lực bay cực nhanh trong bầu
trời.
- Vù.
Một hồi âm thanh kỳ dị phóng ra từ ba cây côn.
Ba cây côn này bắt đầu khẽ run, lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong cùng
Trí Linh kết hợp phóng thích không ngờ thật có thể nâng chúng lên.
Ba cây côn đó dần dần lấp lửng dựng dậy, chập chờn đong đưa qua lại trong không
trung, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành điện quang bay đi.
Nhưng trên mặt Doanh Thừa Phong lại không có vẻ hứng thú gì, ngược lại là mang
chút biểu tình hậm hực.
Bộ dạng đó giống như chuyện này nằm trong dự liệu của hắn. Muốn tiến hành nhiếp
vật công kích, ngoại trừ có lực lượng tinh thần hùng mạnh, trọng lượng thu nhiếp
vật cũng là một mấu chốt quan trọng.
Thần binh linh vũ màTam công tử Cừu phủ Cừu Nhân Nghĩa sử dụng chính là một thanh
kiếm nhỏ. Thanh tiểu kiếm này so với kiếm Bạo Liệt mà Doanh Thừa Phong tinh tâm
quán linh có được kém nhau không bao nhiêu.
Linh binh như vậy uy năng khá hữu hạn, ít nhất lúc đối mặt với thương Bá Vương,
phải kém sắc rất nhiều.
Cừu Nhân Nghĩa tuy biết đạo lý này, nhưng y vẫn lựa chọn linh binh tiểu kiếm
bình thường đó. Đây là vì y không đủ lực.
Có lẽ y cũng muốn chọn linh binh hùng mạnh hơn. Nhưng dưới tốc độ bay xuyên thần
tốc, càng là linh binh hùng mạnh, uy lực của nó cũng càng mạnh. Uy lực của một
thanh đoản kiếm bay xuyên qua so với uy năng của một thanh Lang Nha bổng lấy tốc
độ như nhau bổ tới, tuyệt đối là một trời một vực.
Nhưng, vật sử dụng càng nặng, tốc độ bay cũng càng chậm.
Nếu muốn dùng linh binh nặng để bay, lực lượng tinh thần tiêu hao tuyệt đối là
một con số khổng lồ khó mà tưởng tượng nổi.
Cừu Nhân Nghĩa tuy là một võ sĩ cấp đỉnh chân khí mười tầng, và hơn nữa còn có
tiếng. Nhưng cũng không có năng lực sử dụng linh binh nặng hơn nữa.
Doanh Thừa Phong thầm suy nghĩ, hắn kiệt lực tăng cường lực lượng tinh thần của
mình, muốn điều khiển ba cây côn đi theo ý niệm của mình.
Thời gian không phụ người có lòng, dưới toàn lực phối hợp của hắn và Trí Linh,
ba thanh côn cùng lúc khởi động. Chúng lăn tròn đi trong không trung, cuộn vòng
xung quanh Doanh Thừa Phong, linh hoạt giống như có ba cánh tay vô hình dắt
chúng chuyển động.
Nếu để Cừu Nhân Nghĩa nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ đố kỵ phát điên.
Vì lúc này Doanh Thừa Phong khống chế cũng không phải một món đồ mà là cùng lúc
khống chế ba cây côn.
Khống chế một linh binh và nhiều linh binh đó là hai chuyện khác nhau hoàn
toàn. Cái khó cũng không phải tăng gấp bội mà là lấy bao nhiêu tốc độ để bay
lên.
Cái này giống như làm bài tập, chuyên tâm nguyên cứu giải đáp một vấn đề, nhất
định phải dễ hơn cùng lúc nghiên cứu ba vấn đề nhiều, hơn nữa hiệu quả cũng cao
hơn nhiều.
Năng lực của nhất tâm đa dụng, tuy có thể thông qua phương pháp quen tay hay việc
dần dần bồi dưỡng mà có, nhưng quá trình này lại tuyệt đối không dễ.
Nhưng lúc này thấy dáng vẻ của Doanh Thừa Phong, khống chế ba cây côn lăn tròn
trong không trung. Hình như cũng không khó hơn khống chế một món linh binh bao
nhiêu.
Không ngờ hắn bẩm sinh có năng lực đặc biệt, cực kỳ dũng mãnh khống chế nhiều
món thần binh.
Đương nhiên, Doanh Thừa Phong có thể đạt tới bước, có quan hệ cực kỳ mật thiết
cùng tồn tại với Trí Linh.
Nhất tâm đa dụng, suy cho cùng chính là phân tâm khống chế. Mà Trí Linh không sợ
nhất chính là cùng lúc vận hành nhiều chương trình không giống nhau. Chỉ cần
cho nó năng lực vừa đủ, để nó duy trì lực lượng tính toán cực lớn. Vậy đừng nói
là ba cây côn, cho dù là số lượng nhiều thêm gấp bội nó cũng có thể chính xác
tính toán ra quỹ tích vận hành của mỗi linh binh.
Đối với linh vũ giả bình thường mà nói, mật thuật phân tâm khống chế khó như
lên trời, Doanh Thừa Phong căn bản không khó khăn, ngược lại cùng Trí Linh kết
hợp thành một thể
Có điều là, tuy ba cây côn này có thể thuận lợi bay trong không trung, hơn nữa
động tác cũng càng ngày càng thành thạo. Nhưng Doanh Thừa Phong lại vô cùng
hoài nghi uy lực của chúng.
Bởi vì tốc độ bay của chúng quả thật là quá chậm.
Sự hùng mạnh của thần binh linh vũ mà Cừu Nhân Nghĩa sử dụng, tuy kém xa thương
Bá Vương, nhưng nó có năng lực trọng yếu, đó chính là tốc độ.
Tốc độ của tiểu kiếm nhanh không gì sánh bằng, quả thật chính là vừa thấy trước
đó, sau liền không thấy. Người bình thường đừng nói là tốc độ phản ứng không
theo kịp, cho dù là mắt nhìn cũng không theo kịp quỹ tích bay của tiểu kiếm.
Chính vì tốc độ kinh khủng không thể tưởng tượng này, cho nên mới làm Cừu Nhân
Nghĩa biểu hiện ra năng lực cả võ sư đại nhân cũng phải kiêng kỵ.
Võ công thiên hạ, duy khoái bất phá, câu nói này quả thật là có đạo lý nhất định.
Mà lúc này, thương Bá Vương mà Doanh Thừa Phong sử dụng tuy uy lực cực lớn,
không phải một thanh đoản kiếm nhỏ nhoi có thể so sánh. Nhưng đồng thời, muốn sử
dụng chúng phải tiêu hao thêm nhiều lực lượngtinh thần. Hơn nữa hiệu quả lại
làm người ta khó có thể hài lòng.
Ba cây côn này xoay tròn chuyển động trong không trung. Tuy Doanh Thừa Phong
khát vọng muốn để chúng bay nhanh. Nhưng hắn bi thương phát hiện với lực lượng
tinh thần của mình, có thể làm chúng chuyển động đã là cực hạn rồi. Nếu muốn
theo đuổi tốc độ, vậy chúng nhất định sẽ lập tức thoát khỏi khống chế của mình.
Lực lượng, lúc này hắn sâu sắc cảm nhận được khát vọng của mình đối với lực lượng.
Nhưng đáng tiếc là, cho dù hắn đã phóng ra toàn bộ lực lượng tinh thần "bú
sữa mẹ", lại vẫn không thể làm ba cây côn này đạt được tốc độ như của Cừu
Nhân Nghĩa.
Thấy tốc độ bay của ba cây côn ở trong phòng giống như người bình thường chạy bộ,
Doanh Thừa Phong có một loại cảm giác lòng nguội lạnh.
Tốc độ như vậy, cho dù hắn sử dụng là thần binh đệ nhất thiên hạ, cũng đừng mơ
mang đến cho kẻ địch uy hiếp lớn mạnh gì.
Vì một võ sĩ chân chính, tuyệt đối có năng lực tránh được trước khi côn tập
kích tới. Cái thứ bay chậm như rùa này, làm tập kích ẩn chứa lực lượng cường đại
hoàn toàn rơi vào hư không.
Nhẹ nhàng thở dài một cái, Doanh Thừa Phong thu lực lượng tinh thần lại, ba cây
côn nhất thời lặng im nằm trên đất.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Doanh Thừa Phong buồn bã phát hiện, lực lượng tinh thần của
hắn và chân khí đan điền trong cơ thể lại tiêu hao gần hơn một nữa.
Sử dụng thương Bá Vương bay trong không trung, lại phải bỏ ra cái giá lớn như vậy,
cái này vượt xa khả năng chấp nhận của hắn.
Cười khổ một tiếng. Tuy là rất không muốn, nhưng hắn vẫn lập tức đưa ra cách
nghĩ từ bỏ thương Bá Vương làm thần binh linh võ của mình.
Nhưng trong giây khắc hắn dịch chuyển mục quang, trong đầu lại đột nhiên lóe
lên một ý niệm.
Khóe mắt của hắn khẽ động mấy cái, ánh mắt lại bắt đầu ngưng tụ trên thương Bá
Vương.
Một lát sau, hắn giơ tay gom ba cây côn lại.
Một thanh linh binh hung hãn dài một trượng hai tấc nằm lặng im trước mặt. Tuy
không có động tĩnh gì, nhưng lại có một nguồn sát khí phóng ra từ bên trong.
Doanh Thừa Phong ánh mắt sáng ngời, lực lượng tinh thần của hắn lại phóng ra lần
nữa.
Tuy lần này hắn cũng không phải điều khiển thương Bá Vương bay, mà là từ từ len
lõi vào trong thương, từng tấc từng tấc cảm nhận thanh linh binh có quan hệ mật
thiết với hắn.
Một lát sau, trong mắt của Doanh Thừa Phong chợt lóe sáng.
Thương Bá Vương ở trước mặt hắn sáng lên, từng đường linh văn phóng ra ánh sáng
đỏ lửa. Những ánh sáng lấp lóe trên linh văn này dần dần ngưng tụ lại, giống
như tạo thành một cái bóng người nho nhỏ.
Lúc trước Doanh Thừa Phong rót linh, cũng không phải sử dụng lực lượng trong
Phong Linh Thạch, mà là sử dụng lực lượng linh tính phân liệt ra.
Nguồn lực lượng này vượt ra khỏi Trí Linh, vốn thuộc chân khí trong người hắn,
có quan hệ với hơi thở hắn.
Cho nên, hắn mới có thể cảm nhận được giữa hắn và thương Bá Vương có một loại cảm
giác đặc biệt máu thịt tương liên.
Mà lúc này, dưới chỉ huy và thâm dò lực lượng tinh thần của hắn, lực lượng linh
tính ẩn chứa trong linh văn không ngờ tập trung ngược trở lại, lại lần nữa hóa
thành một cái bóng hư ảo nhỏ bé.
Cái bóng này giống như cái bóng năm xưa Trí Linh phân liệt ra.
Doanh Thừa Phong bờ môi khẽ động, hắn thăm dò được lực lượng tinh thần của Trí
Linh ngưng tụ, liền giao hòa với bóng người này.
Ngay sau đó, bóng người này biến mắt, không có vào trong trường thương nữa.
Nhưng cây thương Bá Vương nặng trĩu không gì sánh bằng, trong lúc này lại trở
nên nhẹ tựa lông mao.
- Phạch.
Cùng với một tiếng quát nhẹ của Doanh Thừa Phong, thương Bá Vương dài một trượng
hai tấc hóa thành một vòng cầu màu đỏ, lướt nhanh trong căn phòng.
Phàm là nơi nó bay qua, đều lưu lại một vòng cầu màu đỏ rực rỡ. Gần như trong
nháy nhắm, cả căn phòng đều in đầy ánh sáng màu đỏ.
Tốc độ bay của thương Bá Vương rất nhanh, lại không hề thua kém tiểu kiếm của Cừu
Nhân Nghĩa.