Võ lão nhẹ nhàng phất tay một cái, lọ thuốc nhất thời đưa tới trước mặt
Doanh Thừa Phong.
- Bên trong này có mười viên đan dược tăng cường thể lực, cho cha ngươi bảy
viên, mẹ ngươi ba viên. Võ lão nhẹ giọng nói: - Cách một năm uống một viên, rất
có tác dụng.
Doanh Thừa Phong cung kính nhận lấy. Nếu Võ lão nói rất có tác dụng, tất nhiên
là rất có tác dụng.
Là thuốc ba phần độc, trên đời này, đan dược chuẩn bị cho các linh giả không
thiếu gì. Nhưng những đan dược này chỉ có thể cho linh giả dùng. Nếu người bình
thường uống, vậy còn chưa kịp hưởng lợi ít của đan dược, thì thất khiếu chảy
máu mà chết.
Nguyên nhân đó là vì bản chất của người bình thường căn bản không thể đánh đồng
với người luyện võ.
Đối với đan sư mà nói, cơ thể của người bình thường vô cùng yếu đuối, nếu không
luyện tập, căn bản không phù hợp tiêu thụ đan dược mà bọn họ dày công khổ luyện.
Hơn nữa, quá trình muốn chế luyện thành dược liệu có sức sống vô hạn có thể để
người bình thường dùng, cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, cũng không dễ hơn
chế luyện linh đan cấp sư bao nhiêu.
Cho nên, trên đời này đan dược có thể làm người bình thường thụ hưởng, tuyệt đối
là sừng lân lông phượng, hiếm càng thêm hiếm.
Võ lão một lần lấy ra mười viên, có thể thấy thành ý của lão như thế nào.
Lại khom người sát đất với lão nhân gia ông. Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: -
Tiền bối, chuyện ông tặng đan, vãn bối mãi không dám quên. Hắn ngẩng đầu, nghi
hoặc nhìn Võ lão, nói: - Không biết ông còn có căn dặn gì, chỉ cần vãn bối đủ
khả năng, nhất định sẽ không từ chối.
Võ lão bỏ ra cái giá lớn như vậy, nhất định là có yêu cầu.
Mà Doanh Thừa Phong cũng đánh định chủ ý rồi. Bất luận yêu cầu của lão khó khăn
cỡ nào, mình cũng phải trăm phương nghìn kế đi hoàn thành.
Võ lão cười mãn nguyện, nói: - Kỳ thật lão phu cũng không có căn dặn gì, chỉ là
Lão gật gù đắc ý, thở dài nói: - Chỉ là lão phu tuổi tác lớn rồi, lại không tìm
được một truyền nhân thích hợp, cho nên có chút cảm thương mà thôi.
Doanh Thừa Phong cả kinh há hốc miệng, cho dù hắn đần độn hơn nữa, sau khi nghe
xong câu nói này cũng biết ý của lão nhân gia ông.
Cười khổ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói: - Võ lão, có lẽ ngài không biết, vãn
bối đã bái sư rồi.
Võ lão mặt không biến sắc nói: - Với thiên phú của ngươi, nếu chưa có bái sư mới
là chuyện lạ. Lão thầm nghĩ, đây là ứng cử viên ngay cả lão phu cũng hơi bị động
lòng, chỉ cần người hơi có chút tinh mắt, thì nhất định sẽ không bỏ qua.
Doanh Thừa Phong hổ thẹn cười, liền sau đó nghiêm mặt nói: - Tiền bối, ý tốt của
ông vãn bối lòng ghi nhận. Nhưng vãn bối lại không làm chuyện phản bội sư môn,
cho nên xin thứ lỗi.
Võ lão đảo mắt một cái, mặt không biểu tình nói: - Thừa Phong, ngươi có biết
lão phu rốt cuộc là ai, lại có năng lực gì.
Doanh Thừa Phong lắc đầu, nói: - Vãn bối không biết, cũng không muốn biết.
Võ lão sửng sốt một cái, nói: - Tại sao?
Doanh Thừa Phong nghiêm mặt nói: - Vãn bối biết ông nhất định là một nhân vật
kinh thiên động địa, cho nên mới không muốn biết.
Võ lão nhấp nháy hai mắt, bắt đầu nghi hoặc khó hiểu: - Hảo tiểu tử, hay là
ngươi nói một đạo lý cho lão phu nghe thử xem.
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng, nói: - Nếu vãn bối bái dưới môn ân sư, tất
nhiên phải tôn sư trọng đạo. Nhưng thực lực của lão ông thâm sâu khó đoán, nhất
định là hơn xa ân sư vãn bối. Nếu vãn bối biết thân phận và thần thông của ông,
có lẽ sẽ rơi vào động tâm, làm ra một số chuyện cả chính vãn bối cũng cảm thấy
đê hèn. Cho nên. Hắn ngẩng đầu, nhìn Võ lão, nghiêm nghị nói: - Vãn bối không
muốn biết.
Võ lão ngẩn ra một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: - Hảo tiểu tử, lão
phu quả nhiên không nhìn sai người, nhưng đáng tiếc.
Doanh Thừa Phong cúi thấp đầu, chính như hắn nói, hắn không muốn biết thân phận
thật sự của đối phương, cũng không muốn biết lão nhân gia ông đang tiếc nuối
gì.
Kỳ thật, nói hắn không muốn bái sư cũng là giả.
Từ phản ứng của bọn người Phong Huống có thể nhìn thấy, vị lão nhân gia này nhất
định là có lai lịch lớn.
Nếu có thế bái dưới môn của lão, nhất định sẽ có lợi ích cực lớn khó mà tưởng
tượng.
Nhưng Doanh Thừa Phong lại không nỡ bỏ Trương Minh Vân. Chính xác mà nói, hắn
không nỡ bỏ Thẩm Ngọc Kỳ. Nếu hắn phản bội Trương Minh Vân bái môn hạ khác, trời
biết Thẩm Ngọc Kỳ sẽ dùng ánh mắt gì nhìn hắn.
Vì không để mỹ nhân hiểu lầm và khó chịu, hắn đành từ bỏ một số thứ.
Võ lão nhìn Doanh Thừa Phong, trong ánh mắt có sự vui mừng khen ngợi nồng đậm.
Lão trầm ngâm rất lâu, đột nhiên nói: - Cũng được, nếu ngươi đã quyết định rồi,
lão phu cũng không ép ngươi, vậy thì đổi điều kiện vậy.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, nói: - Xin lão ông căn dăn.
Võ lão chậm rãi nói: - Ngươi nói cho lão phu biết, tiểu tử Phong Huống đó có phải
định cho ngươi tham gia cuộc thi Truyền Thừa không.
Doanh Thừa Phong thầm rùng mình, chần chờ hồi lâu, cuối cùng nói: - Dạ phải.
Võ lão lặng lẽ cười một cái, nói: - Nếu lão phu không đoán sai, lần này y hùng
hổ dẫn ngươi đến khảo hạch linh sư, chính là muốn để ngươi dành được tư cách
vào tháp. Hì hì, võ sĩ cấp linh sư dưới ba mươi tuổi, không chỉ có thể miễn thi
vào tháp Truyền Thừa, mà còn có thể trực tiếp vào tầng hai, tránh chính diện
giao phong với võ giả.
Doanh Thừa Phong im lặng không nói, nhưng trong lòng là thầm suy nghĩ.
Chuyện tháp Truyền Thừa, Phong Huống chưa từng nói rõ. Trước đây là thời cơ
chưa đến, trước khi hắn chưa trở thành linh sư, nói cũng bằng không. Mà mấy
ngày gần đây, Phong Huống vẫn luôn tâm sự trùng trùng, cũng không có rảnh rỗi
bàn luận.
Cho nên ngay cả hắn cũng không biết Phong Huống là tính toán thế nào.
Võ Lão chậm rãi nói: - Phong tiểu tử tính toán quả thật rất hay. Nhưng, hừ, một
linh sư cấp bậc nhỏ nhoi như y, đối với tháp Truyền Thừa mà nói chẳng qua là
chưa hiểu rõ. Nếu để ngươi vào như vậy, lợi ích có thể thu được sẽ vô cùng hạn
chế. Cho nên, chuyện này ngươi không thể nghe y.
Doanh Thừa Phong hai hàng chân mày khẽ nhướn. Giọng điệu cuồng ngạo của Võ lão,
thật sự là khó mà tưởng tượng. Dùng giọng điệu ngang ngược cổ hủ như vậy đi
giáo huấn Phong Huống, cũng không biết sau khi lão nghe có cảm tưởng gì.
Nhưng không biết tại sao Doanh Thừa Phong chính là mơ hồ cảm thấy lão nhân gia
ông nói có chút đáng tin.
Võ lão nói tiếp: - Điều kiện của lão phu rất đơn giản, cũng là để ngươi vào
tháp Truyền Thừa, nhưng không phải là một linh sư vào, mà phải là một linh vũ
giả vào trong đó.
- Linh vũ giả. Hai mắt của Doanh Thừa Phong sáng lên, nhưng liền sau đó tối sầm
lại, cười khổ nói: - Tiền bối, vãn bối tuy có thiên phú linh vũ giả, nhưng chỉ
tới đây thôi. Lại chưa tìm được linh binh khu sứ thích hợp, không thể phóng ra
uy năng lớn nhất của linh vũ giả.
Võ lão không điếm xỉa cười một tiếng, nói: - Linh binh thích hợp nhất, hì hì,
ngươi muốn tìm linh binh gì, nói ra lão phu nghe thử.
Doanh Thừa Phong thầm mừng rỡ, vội vàng nói: - Linh binh vãn bối muốn tìm, ít
nhất phải hơn Phi Kiếm trong tay Cừu Nhân Nghĩa.
Võ lão kiến thức uyên bác, tuyệt đối là Doanh Thừa Phong bình sinh ít thấy. Nếu
lão chịu ra tay tương trợ, vậy nội trong thời gian ngắn có thể tìm được linh
kinh cực lớn.
Nhưng Võ lão lại nhấp nháy hai mắt, hồ nghi nói: - Cừu Nhân Nghĩa, đó là ai?
Doanh Thừa Phong ngẩn người, nói: - Cừu Nhân Nghĩa là tam công tử Cừu phủ, lão
ông không biết sao?
Võ lão khẽ vuốt chòm râu dài, nói: - Một tiểu bối vô danh mà thôi, lão phu làm
sao biết chứ.
Doanh Thừa Phong cười khổ không thôi. Tam công tử Cừu gia cho dù là Phong Huống
cũng từng nghe qua, nhưng Võ lão lại đánh giá là một tiểu bối vô danh.
Thật có lẽ nên để tam công tử Cừu phủ cuồng ngạo vô phép này nghe thử đoạn thoại
này của lão nhân gia ông.
Lắc đầu. Doanh Thừa Phong nói: - Võ lão, vãn bối từng đọc qua sách có liên quan
với võ giả. Trong đó cũng ghi chép rất nhiều phương pháp khảo nghiệm. Nhưng vãn
bối trong nhất thời lại không tìm được nhiều tài liệu chuyên về khảo nghiệm như
vậy. Hơn nữa cho dù là khảo nghiệm thành công, trong một năm.cũng rất khó tạo
ra binh khí thích hợp nhất.
Nếu theo lời nói trong sách, từng bước tiến hành khảo nghiệm rèn luyện, vậy cuối
cùng hắn nhất định có thể dành được một chiếc thần binh linh vũ làm mình hài
lòng. Nhưng thời gian tháp Truyền Thừa mở không tới một năm, Doanh Thừa Phong
không có nắm chắc hoàn thành tất cả các bước trước đó.
Võ lão không kiên nhẫn vun tay, nói: - Thừa Phong, kinh nghiệm trong sách miêu
tả tuy quan trọng. Nhưng ngươi phải nhớ, thứ trong đó đều là chết, mà ngươi là
sống. Cho nên ngươi phải sống học sống dùng, không thể khuôn khổ cứng nhắc.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nói: - Ông nói đúng, vậy với cách nhìn của
lão ông, vãn bối nên làm thế nào?
Võ Lão lặng lẽ cười, nói: - Cái này phải hỏi chính ngươi rồi, lão chỉ vào ngực
Doanh Thừa Phong, trầm giọng nói: - Bản thân ngươi chính là một linh sư tao luyện,
cho nên tâm huyết của ngươi dùng trên binh khí gì nhiều nhất. Vậy, binh khí này
là thần binh linh vũ thích hợp nhất mà ngươi sử dụng trước mắt.
Hai mắt của Doanh Thừa Phong đột nhiên sáng lên, hắn lắp bắp cái miệng, cuối
cùng đè nén oán niệm trong lòng xuống.
Binh khí dụng tâm nhất, chẳng lẽ đây là lão nói thương Bá Vương?
Nghĩ tới trọng lượng và độ dài kinh khủng của thương Bá Vương, hắn sẽ không cho
rằng đây là sự lựa chọn tốt nhất.
Võ lão đứng lên, chậm rãi nói: - Thừa Phong à, ngươi cứ chuyên tâm tu luyện
nhé, đợi sau ngươi có thể dùng thân phận võ giả dành được tư cách vào tháp Truyền
Thừa, lão phu có chuyện muốn ngươi đi làm.
Doanh Thừa Phong trong lòng khẽ động, biết chuyện này nhất định có liên quan với
tháp Truyền Thừa.
Hắn trầm ngâm một chút, nói: - Võ lão, chuyện này vãn bối phải chăng nói cho
Phong sư tổ biết.
Võ lão ha ha cười, nói: - Đương nhiên có thể. Lão dừng lại một chút, nói: - Mấy
ngày này lão phu ở lại trong nhà ngươi, nếu ngươi có chuyện gì không hiểu, có
thể hỏi lão phu.
Doanh Thừa Phong vui mừng quá đỗi, vội vàng tạ ơn.
Kiến thức uyên bác của lão này, sẽ không có người thứ hai. Có thể có quyển từ
điển sống bên cạnh, hơn nữa còn có thể bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh giáo, quả
thật làm hắn vui mừng như điên.
Võ lão phất ống tay áo, xoay người bỏ đi.
Doanh Thừa Phong thì thu lại nụ cười, thần tình trên mặt hắn dần dần trở nên cực
kỳ cổ quái.
Sau một lát, hắn lấy ra một cái hộp dài từ trong phòng, mở cái hộp ra, lấy ra
ba cái gậy tròn đặt bên trong đó.
Binh khí của hắn khắc chữ và rót linh đã không ít, nhưng phải nói cái dụng tâm
nhất lại cũng không phải linh binh tứ thuộc tính song bí văn đó, mà là cây
thương Bá Vương.
Chiếc linh khí này là một bộ tổng hợp linh khí mà hắn tự tay rèn ra. Hơn nữa hắn
còn đặt bảo vật mới vào trong linh khí này, chẳng khác gì là rèn cây thương này
lại một lượt.
Có thể nói, thương này tuyệt đối là linh binh mà hắn dụng tâm nhất.
Nhẹ nhàng sờ lên thân thương, Doanh Thừa Phong rõ ràng cảm nhận được một loại cảm
giác cổ quái máu thịt tương liên.
Nhưng ước phân lượng của nó, dấu chấm hỏi cực to xuất hiện trong đầu,
Linh binh này thật có thể trở thành thần binh linh vũ sử dụng sao?