Xây dựng Tiên Hồng Y Quán tất nhiên cần rất nhiều nhân viên nhất là Dược Sư Tu Tiên giới.
Ở nữa tháng trước. Dương Phàm đã ủy thác Trịnh lão tiên hỗ trợ đi lo liệu việc này. Buổi tối hôm nay lão vừa lúc tập trung những người này lại đây để Dương Phàm tuyển chọn. Giờ phút này, ở đây mười mấy người đều không dám thở mạnh chờ đợi phán định cuối cùng của Dương Phàm.
Trải qua Trịnh lão tiên thuyết minh trước đó bọn họ sớm đã biết chính mình sắp gặp là một vị Dược Sư truvền kỳ mới nổi lên ở kinh đô. Nghe nói vị Dược Sư truyền kỳ này đã trị được kỳ bệnh hãn thế cho nhị quận chúa của Yến Vương Phủ làm chấn động giới y thuật ở kinh đô. Ngay cả ba đại thần y đối với chuyện này đều tấm tắc lấy làm kỳ.
Tục ngữ nói. người có tên cây có bóng.
Cho nên giờ này khắc này, những người này bất kể còn trẻ hay là tuổi già, trong lòng đều có chút không yên. Trong ánh mắt nhìn Dương Phàm lộ ra vài phần kính sợ và kinh ngạc. Làm cho bọn họ khiếp sợ chính là vị Dược Sư trong truyền thuyết này không ngờ trẻ tuổi như vậy!
Thật sự quá trẻ!
Bất kể là giới thế tục hay Tu Tiên giới bình thường thần y y thuật siêu phàm tuổi tác đều rất cao. Bởi vì y thuật là một quá trình tích lũy kinh nghiệm cùng học thức cần rất nhiều thời gian lắng đọng lại. Thấy Dương Phàm trẻ tuổi như thế lập tức vài lão Dược Sư ở đây nảy sinh lòng xem thường. Những lão Dược Sư này tu vi đều quanh quẫn một chỗ ở Luyện Khí trung kỳ đến Luyện Khí hậu kỳ, khi bọn họ thấy rõ tu vi và tuổi tác của Dương Phàm, trong mắt bọn họ thậm chí sinh ra một ít nghi ngờ. Tuy nhiên, những lão Dược Sư này đều là Trịnh lão tiên mời đến. Bọn họ hiểu tính tình của Trịnh lão cho nên trong lúc nhất thời cũng không có phát tác chỉ hơi che dấu ý xem thường trên mặt.
- Trước bắt đầu từ các Dược Sư đi!
Dương Phàm quan sát thật lâu sau đó thản nhiên nói:
- Y quán của ta cần bốn Dược Sư túc trực trường kỳ, hiện tại đến đây tám vị. Nói cách khác, Dương mỗ chỉ có thể từ trong các vị tuyển chọn một nửa, về phần đãi ngộ của y quán, các người có thể yên tâm tuyệt đối không thể kém mảy may so với ba đại y quán ở kinh đô. Thậm chí còn tốt hơn.
Một câu nói ấy, bảy tám lão Dược Sư ở đây không khỏi động tâm. Tam đại y quán kinh đô là Lam Nguyệt, Nhân Hòa, Thiên Vân. Đây chính là mấy nơi đã sớm nổi tiếng từ lâu.
Tuy nhiên, ở cùng cấp y thuật, ngươi không có quan hệ rất khó gia nhập vào y quán thuộc đẳng cấp này. về phần còn lại tám chín vị thiếu nam thiếu nữ mười bốn đến mười sáu tuổi, ở dưới hấp dẫn như thế trong mắt lại lộ ra hướng tới chờ mong, trong lòng thấp thỏm không yên.
- Tốt lắm, bây giờ ta bắt đầu xét duvệt.
Dương Phàm nói với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt đảo qua bảy tám lão Dược Sư, bỗng dưng nảy sinh ra một áp lực vô hình chợt lóe rồi biến mất, làm cho bọn họ trong lòng máy động, không dám có chút lơ là thu hồi vẻ khinh thường trong lòng.
Không cần nói tới bản lĩnh y thuật của Dương Phàm, hắn đưa ra đãi ngộ còn tốt hơn ba đại y quán, đã đủ để cho những người này vứt bỏ tôn nghiêm, đánh vỡ da đầu để tranh đoạt bốn vị trí hữu hạn này.
- Khụ khụnày, ta vốn chỉ mời mười sáu người.
Trịnh lão tiên hơi xấu hổ nói.
- Ha ha!
Dương Phàm nhìn Điệp Liên lắc đầu nói:
- Thật có lỗi ta không thể thu ngươi.
- Vì sao?
Điệp Liên vừa nghe lời ấy liền biến sắc, điều này hoàn toàn ra ngoài ý liệu của nàng.
- Bởi vì ngươi mị lực quá lớn, nếu làm việc trong y quán chẳng những sẽ ảnh hưởng tới công việc của Dược Sư và học đồ, tất nhiên còn có thể dẫn tới trêu hoa ghẹo nguyệt, do đó mang đến nhiều phiền toái cho y quán của ta.
Dương Phàm thẳng thắn nói trong thần sắc có một tia hàm xúc ý tứ khác.
Mị lực quá lớn!
Mọi người tại đây đều sửng sốt không ngờ còn có loại lý do cự tuyệt này.
Điệp Liên nghe lời nói ấy, trong đôi mắt xinh đẹp lập tức mơ hồ xuất hiện một lớp hơi nước, mắt thấy như sắp khóc. nàng nghẹn ngào nói:
- Điệp Liên thông minh lanh lợi lại chịu cực chịu khổ trở thành Dược Sư cũng là nguyện vọng từ nhỏ của ta, vì sao ngài lại lấy lý do khách quan như vậy để cự tuyệt Điệp Liên?
- Ngươi thật sự không đi?
Dương Phàm hơi hơi nheo mắt lại ra hiệu cho Hồ Phi bên cạnh.
- Ngươingươi không đita sẽ rara tay đó!
Hồ Phi đứng lên trên người phóng xuất ra một cổ linh áp đáng sợ. Trong lúc nhất thời, trong căn phòng nho nhỏ này lập tức tràn ngập áp lực, hô hấp cũng cảm thấy vô cùng khó nhọc. Hồ Phi mãnh liệt bá đạo mặc kệ nam nữ hô đánh là đánh không có chần chừ, tập tính này Dương Phàm là biết rõ ràng.
- Đại nhân tha mạng!
Điệp Liên bị dọa thân thể mềm mại mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất lập tức khóc "hu hu"' không ngừng.
- Đưa nàng ta ra ngoài!
Dương Phàm lộ vẻ mặt vô tình nói.
- Hu hu! Ta đi! Ta đi!
Điệp Liên hai mắt đẫm lệ khóc "hu hu", bộ dáng đáng thương đi ra cửa hông. Trước khi đi còn liếc cặp mắt u oán nhìn Dương Phàm một cái. Thấy tình cảnh như vậy, mấy người còn lại đều hai mắt nhìn nhau.
- Tuy rằng chỉ là tuyển nhận học đồ. Nhưng nếu làm tốt, làm cho người ta vừa lòng. Dương mỗ sẽ cân nhắc thu làm đệ tử ký danh.
Đệ tử ký danh?
Những thiếu nam thiếu nữ này nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, mang đầy hy vọng cùng chờ mong. Bọn họ đều là người có cơ sở tu tiên, ngừng lại ở Khí Cảm Kỳ, trong đó tu vi mạnh nhất mới là Luyện Khí Sơ Kỳ.
- Ngươi trước lên đây, ta hỏi ngươi mấy vấn đề.
Dương Phàm chỉ vào người gần mình nhất.
Lần này hỏi đến vấn đề thiên kì bách quái, cũng không giới hạn trong phương diện y thuật, hơn nữa đều rất đơn giản. Mỗi người đều được hỏi ba đến năm vấn đề, không bao lâu, khảo hạch sắp chấm dứt.
- Sống lại! Điều này chỉ là một cái truyền thuyết Ở giới thế tục không có khả năng nhưng là ở Tu Tiên giới còn có thể có một tia mờ mịt. Mặc dù Tu Tiên giới không có khả năng, như vậy Tiên giới xa xôi kia thì sao?
Ồ!
Mọi ngươi tại đây lập tức yên tĩnh lại. Nghe xong lời nói của Dương Phàm càng sinh ra hồ đồ suy nghĩ mông lung.
Giới thế tục, Tu Tiên giới, Tiên giới.
Nguyên lai thế giới này đúng là rộng lớn như thế, mà bản thân mình chỉ là một hạt cát bé nhỏ không đáng kể.
- Ở năm ấy ta tám tuổi, ta còn là một đứa nhỏ vô câu vô thúc bình thường có phụ mẫu yêu thương ta, còn có tỷ tỷ đối với ta tốt nhất. Nhưng vào một năm đó, thình lình xảy ra một trận dịch ngắn, phụ thân bệnh nặng khÔng dậy nổi. Thầy thuốc trấn trên cứu không được, y quán trong thành có thể cứu trị nhưng mà trong nhà không có đủ tiền
- Sau đó, tỷ tỷ bán tất cả gia sản bao gồm cả nhà cửa, đưa ta đến kinh đô hy vọng có thể tìm được một con đường sống. Có lẽ là may mắn có một cao nhân vô tình nhìn trúng ta, thu hai tỷ đệ chúng ta. Từ đó về sau ta cùng theo vị ấy học nghệ.
Trong giọng nói của Hồ Phi chứa đầy tức giận. Hắn đưa tay nắm lấy cô gái trong góc tối, sau đó nhẹ nhàng bay xẹt trở về.
- Vì sao muốn theo dõi chúng ta?
Dương Phàm nhìn cô gái mềm mại sinh đẹp trước mắt dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng
- Hu hu! Người ta chỉ là muốn theo Dược Sư đại nhân học y.
Điệp Liên quẹt nước mắt, một bộ dáng thật đáng thương. Dung nhan xinh đẹp như thế, phối hợp với bộ dáng này thật Khiến cho ngươi ta đau lòng, đủ để cho bất cứ người nào có chút nam tính đều nảy sinh lòng trìu mến.
- Ngươi thật muốn lại đây?
Dương Phàm thấy nàng ta chưa từ bỏ ý định. Khóe miệng khẽ mím lại, trong lòng nãy sinh một kế
- Đúng vậy.
Điệp Liên lộ vẻ mặt vui mừng, dường như thấy được hy vọng.
- Được, trong y quán của ta lúc này vừa lúc thiếu mấy người phụ việc. Ngươi cứ đến đó, mỗi ngày phụ trách giặt quần áo cho những học đồ cùng với Dược Sư.
Dương Phàm không mặn không nhạt nói.
- Cái này
Điệp Liên có vẻ khó có thể tin, một tiểu cô nương xinh xắn yêu kiều như mình. không ngờ còn có nam nhân nhẫn tâm để mình đi làm loại việc nặng nhọc này.
Trong bầu Trời đêm kinh đô truyền đãi một tiếng thét chói tai một bóng người nhỏ nhắn mềm mại xẹt qua trên bầu trời mơ hồ hiện ra một đường cầu vồng.
- Chúng ta đi.
Dương Phàm cũng không hề liếc mắt nhìn lại, dạo đầu đi trước, Hồ Phi đi theo sát phía sau
- Này
Trịnh lão tiên lộ Vẻ mặt cổ quái, Dương Phàm nãy xuống tay cũng quá độc ác đi. Lão có hơi không đành lòng, quay nhìn lại phía sau. Sau một lát, chỉ nghe tiếng "bịch bịch bịch". Điệp Liên rơi vào trong rừng rậm, quần áo bị nhánh cây cào rách, lộ ra từng mãng lớn da thịt trắng như tuyết.
- Xảy ra chuyện gì?
Vài tên khất cái đang an cư lạc nghiệp ở gần đó nghe được động tĩnh đều đi tới xem.
Khi bọn hắn thấy rõ cảnh tượng vô cùng buông diễm trước mắt, ánh mắt cả đám đều dại ra, trong miệng không ngừng rõ dãi.
- Lên! Chúng ta cùng nhau.
Một tên khất cái nổi máu chịu không nổ nói.