Bốn tiếng như linh quang chợt lóe này khiến cho Dương Phàm cảm thấy một loại cảm giác thân thiết tự nhiên tận trong đáy lòng, cảm giác đó giống như đạt được mục tiêu đã định trước vậy.
Tên y quán cùng với công pháp nghịch thiên mà hắn tu luyện minh minh tương ứng, dường như là chứng minh một điều gì đó.
- Dương đại ca! Huynh rốt cuộc
- Ha ha! Mấy ngày gần đây mãi bế quan luyện đan nên cần thêm chút thời gian.
Tâm tình vui vẻ của Dương Phàm biểu lộ hoàn toàn ra ngoài.
- Dương đại ca có chuyện gì mà vui sướng như thế?
Vũ Văn Hàm khẽ cười hỏi.
- Làm phiền Hàm nhi rồi. Bố cục cùng chi tiết của y quán ta đều rất thích.
Dương Phàm đánh giá bố trí mọi nơi trong y quán một chút, cảm thấy thập phần vừa lòng.
- Dựa theo yêu cầu của Dương đại ca, lầu một của y quán là để chữa thương chữa bệnh cho dân chúng bình thường, lầu hai là chuyên chuẩn bị cho quý nhân quan lớn thượng tầng ở kinh đô, Lầu ba là chữa bệnh cho tu giả, Lầu bốn là nơi Dương đại ca tự mình tọa trấn. Tầng năm không mở ra là không gian riêng của Dương đại ca.
Vũ Văn Hàm thấy Dương Phàm rất vừa lòng, trên mặt cười lộ ra mấy tia vui vẻ là vui mừng phát ra từ nội tâm.
- Làm phiền Hàm nhi rồi
Dương Phàm tán dương nhìn Vũ Văn Hàm. sau đó hỏi:
Tu tiên giới thật sự thần bí, mấy viên linh đan có thể làm cho người ta sinh ra biến hóa lớn như vậy. Trong đôi mắt Vũ Văn Hàm nhiều ra vài phần ngạc nhiên thán phục và chờ mong.
Tu Tiên giới là một quần thể mà nàng không thể hiểu rõ nhưng lại thập phần tò mò. Nghe nói bọn họ có thể hô phong hoán vũ, có thể ngay lập tức đi ngàn dặm, có thể che lấp mặt trời, phi hành độn địa ngao du Thái Hư không gì không làm được.
Đương nhiên, đây chỉ là Tu Tiên giới trong mắt một phàm nhân như nàng. Dương Phàm nhìn vẻ mặt Vũ Văn Hàm trong mắt, tự nhiên có thề hiểu quá trình nghĩ trong lòng nàng, ảm đạm cười:
Không dừng lại trong y quán lâu, giao hết mấy việc ra cho quản sự. Dương Phàm trở lại Yến Vương Phủ, đi thẳng đến chỗ ở Trịnh lão tiên.
- Trịnh lão, Chuyện ta ủy thác cho ngươi đã hoàn thành chưa?
Dương Phàm trầm ngâm nói.
Trịnh lão tiên cười tủm tỉm nói:
- Đã làm thỏa đáng. Đêm nay người hãy đi theo ta tới Thúy Vi Cư một chuyến, về phần có hài lòng hay không liền xem ý tứ của ngươi.
- Tốt! Cứ như vậy. Ngày kia y quán của ta sẽ khai trương, việc này không thể kéo dài.
Dương Phàm sắc mặt ngưng trọng nói.
Vào lúc ban đêm. Trịnh lão tiên và Dương Phàm rời khỏi Yến Vương Phủ đi tới Thúy Vi Cư lần trước, đi theo còn có cận vệ Hồ Phi.
Thúy Vi Cư chính là một nơi các tu sĩ trao đổi cùng giao dịch, lần trước chính ở nơi này Dương Phàm đã bán một bút Tử Thanh, một Bách Linh Thạch với giá thấp cho Trịnh lão tiên, do đó lấy được hảo cảm của lão già này.
- Vào bên này.
Trịnh lão tiên dẫn Dương Phàm vào một cái sương phòng đơn. Phong cách sương phòng lịch sự tao nhã trong sạch. Dương Phàm vừa mới ngồi vào chỗ của mình không lâu. Trịnh lão tiên vỗ nhẹ tay một cái, một cánh cửa bên của sương phòng được mở ra.
Từ bên mái hiên đi ra mười mấy người tu tiên, trong đó phân ra thành hai nhóm: Nhóm thứ nhất là nhóm gồm thiếu nam thiếu nữ tuổi từ mười bốn đến mười sáu. Nhóm thứ hai là người tu tiên tuổi khá lớn đều là Dược sư.