"Phụ vương không ngờ có ý gả ta cho hắn? Vậy như thế nào cho phải?"
Vũ Văn Hàm cúi đầu trong lòng hồi hộp không yên, không biết là ngượng ngùng hay là khó chấp nhận. Khuôn mặt tuyết trắng bế nguvệt tu hoa nổi lên một vệt đỏ ửng. Tuy nhiên định lực nàng phi thường, trong giây lát khôi phục bình thường, trong đôi mắt sáng một mãnh bình tĩnh trầm mặc không nói.
- Dương Dược sư hiểu lầm rồi
Yến Vương khẽ thở dài một hơi:
- Hàm nhi là con gái ta yêu thương nhất. Bổn vương chỉ là vì lo lắng cho ái nữ, không muốn nàng gặp bất kỳ thương tổn gì. Chỉ cần không vượt qua tầng giới hạn này, điều kiện gì cũng có thể bàn. Hơn nữa, ta thấy thực lực Dược sư không tầm thường, cơ trí bình tĩnh là một người có thể gửi gắm.
- Tiên phàm cách biệt, Vương gia cho rằng khả năng này có thể thành sao? Huống chi Vương gia ngươi làm sao biết. Dương mỗ không có đạo lữ song tu?
Dương Phàm cười lạnh nói.
Người tu tiên đều không phải không thể có phối ngẫu. Đạo lữ song tu ở Tu Tiên Giới là chuyện quá bình thường.
- Này
Yến Vương nhất thời tắc tịt, không biết phản kích thế nào, ở trong tâm ý của hắn, nhị quận chúa mĩ mạo khuynh thành, khí chất thanh cao lại thêm một tia nhu tĩnh bệnh trạng và trí tuệ đủ để khiến bất kỳ nam tử thế tục nào tự thấy xấu hổ, vừa gặp sinh lòng thương mến. Nhưng Dương Phàm thân là tu sĩ trọng tu công pháp nghịch thiên, hiển nhiên không phải phàm nhân thế tục cũng người tu tiên bình thường có thể so sánh.
Một trong những mục đích chuyến đi đến kinh đô lần này của hắn chính là cùng Vân tiên tử tâm tâm tương ấn ước hội. Cho dù Vũ Văn Hàm tuvệt sắc khuynh thành, khí chất thanh cao cũng chỉ khiến hắn nhìn mà hân thưởng, tâm sinh tò mò.
- Dương mỗ xin khuyên một câu. Nếu Vương gia chân chính lo lắng cho ái nữ liền giao quyền quyết định chuyện hôn nhân đại sự này cho nhị quận chúa, để cho Hàm nhi tiểu thư tự quyết định vận mệnh của mình.
Dương Phàm cũng là phát ra lời nói từ nội tâm, ánh mắt nhìn vào Vũ Văn Hàm nhu nhược bình tĩnh trí tuệ ở bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.
Vừa nghe Dương Phàm nói như vậy, Vũ Văn Hàm dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn một cái, tay ngọc khẽ mân mê góc áo, trong lòng sinh ra một loại chờ mong trước nay chưa từng có,
ở trong vương triều phong kiến, sinh ra ở đại thế gia, nàng chưa từng chờ đợi hôn nhân tự do, tự chọn phối ngẫu lý tưởng?
Nhưng giờ này khắc này nghe được Dương Phàm gợi ý, trong lòng nàng đã nảy sinh mầm mống.
- Dương mỗ đến kinh đô mở y quán cứu nhân độ thế không phải mục đích quan trọng nhất. Chữa bệnh cho mấy người thường, chỉ sợ khó tăng cao danh khí của Dương mỗ. Đối tượng chủ yếu của Dương mỗ là người tu tiên, cho nên y quán đầu tiên cần danh khí rất lớn vừa hấp dẫn người thường, cũng hấp dẫn được người tu tiên.
Dương Phàm trả lời gọn gàng.
- Những thứ này không phải vấn đề, với tài lực, nhân lực cùng uy vọng của phủ Yến Vương, đều có thể làm được chuyện này. Tuy nhiên, nếu là Tiên giới y quán như vậy tất nhiên cần một ít người tu tiên Dược sư. Nàytài nguyên của Vương phủ cũng là có hạn.
Vũ Văn Hàm mời Dương Phàm vào khuê phòng mình. Dựa theo lễ nghi thế tục đừng nói là một người ngoài, cho dù là chú rể trước khi hôn nhân cũng không thể tự tiện tiến vào khuê phòng cô dâu. Huống chi giờ phút này, lại chỉ có Vũ Văn Hàm cùng Dương Phàm trong một phòng.
Đi vào khuê phòng, Dương Phàm cảm thấy có vài tia cảm giác đặc biệt, mùi đàn hương nhàn nhạt còn có mùi lan hương tự nhiên thấm lòng người từ trên thân thể Vũ Văn Hàm khiến hắn có xu hướng tâm viên ý mãn (đứng núi này trông núi nọ).
Vũ Văn Hàm ra hiệu cho Dương Phàm ngồi xuống, bước chân nhẹ nhàng, không biết từ nơi nào lấy đến một lồng chim bên trong nhốt một con chim không biết tên bộ lông lộng lẫy, đang phát ra một tràng tiếng hót giòn tan dễ nghe.
Nếu là loài chim trong Vương phủ lại ở trong tay Vũ Văn Hàm tự nhiên không phải loại thường.
- Phụ vương đối với ta có ân dưỡng dục, ông không đáp ứng, Hàm nhi không chút oán hận.
Đôi mắt sáng của Vũ Văn Hàm tỏa ra màu sắc kỳ dị, hơi chút chờ mong nhìn Dương Phàm.
- Hàm nhi có một chuyện muốn nhờ.
- Mời nói.
Dương Phàm đã ý thức được điều gì.
- Đây là chim Bách Việt mà Hàm nhi thích nhất trị giá ngàn vàng. Là quà sinh nhật phụ vương tặng năm mười bảy tuổi.
Vũ Văn Hàm cầm lấy lồng chim trên bàn đi tới trước cửa sổ. Vươn ngón tay mềm mại trắng như tuyết, không ngờ mở cửa lồng.
- Hiện tại. ta thả nó đi.
Vũ Văn Hàm mặt đầy vui vẻ nói.
Sau khi cửa lồng mở chim Bách Việt kia vỗ cánh phát ra một tiếng kêu to, ở trên không trung tạo thành một đường cong bay về phía chân trời rộng lớn làm cho người ta trong lòng sinh ra mơ mộng.