Trong mắt Yến Vương chợt lóe thần quang, ngay cả Vũ Văn Hàm ở một bên yên tĩnh ngồi nghe không nói trong mắt cũng lộ ra vài tia tò mò.
- Đây cũng coi như là một bí mật trong Tu Tiên Giới.
Dương Phàm do dự một chút không biết phải nói như thế nào thì tốt. Hơn nữa, hắn cùng không quá khẳng định dự đoán trong lòng.
Yến Vương thản nhiên cười:
- Vũ Văn gia tộc là một trong bốn đại gia tộc tu tiên kinh đô, Cái gọi là Tu Tiên Giới, bổn vương sớm có tiếp xúc.
- Chẳng lẽ Vô Song kia là người tu tiên hay sao?
- Có phải là người tu tiên hay không ta không dám khẳng định. Nhưng người này nhất định không phải võ giả thế tục có thể so sánh. Ta có một loại dự đoán
Dương Phàm dừng một chút trong mắt hiện ra vẻ kỳ dị:
- ở trong sách cổ của Tu Tiên Giới có một ghi chép nói về Luân Hồi.
- Luân Hồi?
Yến Vương cùng Vũ Văn Hàm đều kinh hãi, ở trong thế tục cũng có nói đến Luân Hồi, nhưng người hiểu rõ đều biết đó là lời nói vô căn cứ.
- Đúng vậy, ở trong Tu Tiên Giới cũng có Luân Hồi. Nói ra, cũng gần như là một loại truyền thuyết. Không ai có thể chân chính xác định cùng chứng thật. Bởi vì dựa theo đạo Luân Hồi, sinh linh sau khi chết, chuyển sang đời khác sẽ mất đi tất cả trí nhớ.
Dương Phàm nói trong lòng hắn cũng có dự đoán cùng mê man. Lúc trước hắn đã hỏi Vô Song xác nhận người này không phải đoạt xá sống lại. Đoạt xá là một tối kỵ trong Tu Tiên Giới tức là tu sĩ sau khi chết linh thể chạy ra gạt bỏ ý thức của sinh linh khác cũng đoạt thân thể cho mình dùng do đó đạt tới mục đích "trọng sinh" hoặc "trọng tu".
Dương Phàm thấy bộ dạng Yến Vương cúi đầu trầm tư không khỏi lên tiếng hỏi.
- Kỳ thật, Vô Song là một người đề cử tới kinh đô. Người đó ở Ngư Dương quốc có địa vị hết sức quan trọng, ngay cả cao tầng Tu Tiên Giới đều hết sức kiêng kỵ hắn.
Giọng Yến Vương trầm trầm nói.
- Người đó là ai?
Dương Phàm hết sức tò mò. Một phàm nhân có thể khiến cao tầng Tu Tiên Giới đều phải kiêng kị, có thể thấy được thực lực của hắn. Cao tầng Tu Tiên Giới đó tất nhiên là tu sĩ bậc cao Kim Đan KỲ trở lên.
- Ông ấy chính là ânư của ta.
Yến Vương ngẩng đầu nhìn trời, khi hắn nhắc tới hai chữ "ân sư" trong mắt lộ ra vẻ kính sợ cùng ngưỡng mộ.
Ân sư của Yến Vương? Hắn ta là ai?
Dương Phàm nghĩ đến bản lĩnh võ kỳ siêu việt thế tục của Yến Vương, trong đầu đột nhiên hiện ra một tia linh quang, nhưng lại không bắt giữ được.
Dương Phàm nghe hai từ này, tâm thần khẽ động, thật sâu cảm nhận được sức nặng mà hai từ này đại biểu.
- Vậy Vô Song có thể là sư đệ của ngươi hay không?
Dương Phàm hỏi dò.
- Không phải!
Yến Vương khẳng định mười phần:
- Việc này sư tôn đã từng xác nhận.
Dương Phàm gật gật đầu nhớ tới bộ dạng Vô Song không ai bì nổi. Người như vậy, chỉ sợ sẽ không thần phục bất kỳ người nào. Kế tiếp, trong thư phòng một mãnh trầm mặc. Dương Phàm toàn lực chữa thương cho Vũ Văn Liệt tu vi tăng trưởng rất nhanh. Tốc độ này so với khi trị liệu cho Vô Song chỉ hơi chậm hơn một chút. Kết quả như thế khiến cho Dương Phàm hơi có chút bất ngờ.
Theo lý thuyết, công lực Yến Vương thâm hậu hơn Vô Song rất nhiều, lực lượng cơ thể cũng hơn vài phần thương thế hai người cũng gần như nhau như vậy phải là trị liệu cho Yến Vương tăng lên tu vi nhiều hơn mới đúng.
- Thương thế như vậy nếu là trước kia không mất một, hai tháng chỉ sợ khó mà khỏi hẳn. Nhưng ngươi chỉ dùng nửa canh giờ đã khiến thương thế ta khôi phục. Điều này, ngay cả tam đại thần y kinh đô cũng không làm được.
- Rất nhiều người đều nói như vậy.
Dương Phàm mĩm cười cũng không khiêm tốn.
Hắn chuyển sang tu y đạo đã một đoạn thời gian, trị liệu thương thế cho rất nhiều tu sĩ. Phản ứng chung của bọn họ chính là tốc độ rất nhanh.
Vũ Văn Liệt trầm mặc thật lâu sau khẽ thở dài:
- Không biết Dương Dược sư còn có thể ở lại trong phủ bao lâu? Nếu bổn vương đoán không sai, đối tượng khiêu chiến kế tiếp của Vô Song chính là Dược sư ngươi.
Vũ Văn Hàm ngồi ở bên cạnh nghe lời ấy, thần sắc biến đổi hơi chút khẩn trương nói:
- Vô Song muốn khiêu chiến Dược sư người?
- Ta?
Đôi mắt Dương Phàm hơi híp lại:
- Nhị gia như thế nào biết đươc, Dương mỗ chỉ là một Dược sư như thế nào khiến võ si như hắn khiêu chiến.
Hắn cùng Vô Song ngầm đạt thành hiệp nghị điều này người ngoài không hề biết.
- Dược sư khiêm tốn rồi. Tuy rằng ta không nhìn được cảnh giới cụ thể của ngươi, nhưng trực giác của ta nói cho ta biết, ngươi có được thực lực không thể coi thường. Huống chi. Vô Song đã khi nào khiêu chiến với đối thủ thực lực yếu hơn mình quá nhiều?
- Đây là hiệp nghị giữa ta cùng hắn. Nội dung cụ thể Dương mỗ không thể để lộ.