Ở trên đường đi ra, Trương Vệ Đông nhìn thấy hai người đi ngược chiều tiến vào đồn cảnh sát, một người là trung niên cảnh sát bộ dạng hơi mập, một người là nam tử ăn mặc bộ quần áo đầu bếp. Đoán chừng là Hứa Nguyệt Đình phái người đi tới nhà hàng gọi người tới lấy khẩu cung.
Đàm Vĩnh Khiêm và Sở Triều Huy tiễn đám người Trương Vệ Đông ra khỏi đồn công an.
Ngay khi Trương Vệ Đông khoát tay bảo họ không cần tiễn nữa thì một chiếc xe Audi màu đen biển số khu ủy và một chiếc Audi biển cảnh sát chạy tới trước cửa đồn, sau khi đồng thời có tiếng phanh vang lên thì cả hai chiếc xe dừng lại ở trước cửa đồn.
Xe vừa dừng lại, cửa xe lập tức được mở ra, từ trong chiếc xe Audi biển số khu ủy một nam tử ba mươi tuổi bước xuống – Đây chính là bí thư khu ủy Lưu Ngọc Lâm khu thành Đông. Mà từ trên xe Audi biển cảnh sát bước xuống chính là bí thư chính pháp kiêm cục trưởng cục công an Phó Nghị Nhiên.
Xem bộ dạng vội vàng của hai người, hơn nữa vẻ mặt lo lắng thì hiển nhiên là vừa nghe tin thì vội vã chạy tới đây.
Bởi vì hai người Đàm Vĩnh Khiêm và Sở Triều Huy tiễn Trương Vệ Đông ra khỏi đồn công an, cho nên hai người vừa xuống xe thì thấy được bọn họ.
- Thư ký trưởng! Sở cục! Buổi tối mà hai vị mà còn tự mình tới cơ sở để thị sát, thật vất vả a.
Ban ngày mùa hè cái nắng chói chang, chỉ tới khi trời tối nhiệt độ mới hạ xuống. Cho nên cứ tới khoảng thời gian này là nam nữ thanh niên đều từ trong phòng đi ra ngoài, hoặc là kết thành bạn đi dạo phố phường, hoặc túm năm tụ ba ngồi ở ven hồ uống bia lạnh. Cho nên, xung quanh trường đại học ban ngày thì rất vắng vẻ, nhưng cứ đến buổi tối là trở nên vô cùng náo nhiệt, nơi nào cũng có thể thấy được những thân ảnh trẻ tuổi.
Trương Vệ Đông đi trên đường Đông Tân, nhìn cảnh tượng náo nhiệt hai bên đường mà trong lòng vô vàn cảm khái. Có ai biết được ẩn giấu sau sự náo nhiệt, phồn hoa này chính là hắc ám, rất nhiều chỗ không công bình?
Đằng sau Trương Vệ Đông khoảng năm sáu thước, đám người Lữ Nhã Phân cẩn thận đi theo sau hắn. Không một ai dám sánh vai đi cùng Trương Vệ Đông, hoặc đi lên bắt chuyện với hắn.
Thường vụ phó cục trưởng cục công an gọi Trương Vệ Đông là sư thúc đã là chuyện rất chấn động rồi, hiện tại bọn họ còn phát hiện ra Đàm Vĩnh Khiêm chức quan còn cao hơn mà vẫn cung kính gọi hắn một tiếng chú, mà đám người Lý Trung bất quá mới chỉ là những sinh viên chưa tốt nghiệp đại học.
Nếu đổi thành trước kia, gia đình mà có con cái thi được vào trường đại học, trở thành sinh viên là chuyện vô cùng vinh dự thì hiện nay sinh viên có đầy đường. Vấn đề lớn nhất hiện nay chính là sinh viên sau khi tốt nghiệp có thể xin được việc làm hay không, chứ chớ nói tới Trương Vệ Đông được thường ủy thị ủy và thường vụ phó cục trưởng cục công an tôn kính coi như trưởng bối thì ở trong lòng họ là đại nhân vật cở nào? Quả thực là một đỉnh núi không thể với tới a. Hơn nữa, Trương Vệ Đông ra khỏi đồn công an vẫn yên lặng, cho nên không một người nào dám đi lên bắt chuyện với hắn.
Trương Vệ Đông lúc đầu tâm tư còn để vào chuyện xảy ra ở đồn công an, không hề phát hiện ra đám người Lý Trung rất khác thường. Đi một lúc nữa, nhìn thấy bên cạnh không có một người nào, lúc này hắn mới cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại thì thấy đám người Lý Trung đang cẩn thận đi theo ở tít đằng sau, thỉnh thoảng mới dùng ánh mắt sùng bái và sợ hãi liếc trộm về phía hắn.
Trương Vệ Đông thấy thế không khỏi có cảm giác dở khóc dở cười, xoay người lại vẫy tay với đám sinh viên, tức giận nói:
- Cách xa thầy như thế làm gì? Ta có phải sư tử ăn thịt người đâu.
Đám người Lý Trung thấy Trương Vệ Đông quay đầu lại gọi bọn hắn thì vẻ mặt lập tức giống như được yêu mà sợ, lập tức khúm núm không có người nào dám tiến lên trước.
Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, Trương Vệ Đông rất nhanh liền hiểu ra vấn đề. Trong lòng hắn thầm thở dài, bất đắc dĩ đi ngược lại, sau đó ôm lấy bả vai Lý Trung, cười nói:
- Làm sao? Mới vừa rồi không phải chúng ta còn ngồi chung phòng giam sao? Hiện tại lại không nhận thầy giáo như ta sao?
- Không phải. Không phải.
Lý Trung bị Trương Vệ Đông ôm lấy bả vai, kích động tới người run lên, gương mặt đỏ bừng phủ định.
- Vậy thì vì sao? Vì thầy quen biết hai vị quan lớn cho nên các em mới sợ thầy?
Trương Vệ Đông vỗ bả vai Lý Trung, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt trẻ trung, ngây ngô, chất phát của đám học trò mà chân thành nói.
Nghe thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, vẻ mặt đám người Lý Trung lại càng kích động, hơn nữa bốn nữ sinh như Lữ Nhã Phân lại càng kích động tới mặt mũi đỏ bừng, ở dưới ánh đèn lộ ra vẻ thanh xuân mê người.
- Thầy Trương! Cái này... Đây chính là thầy nói, về sau cũng không được không quen biết chúng em, chúng ta là bạn cùng chung hoạn nạn a.
Lữ Nhã Phân vuốt lại mái tóc rối loạn trong đêm tối, đỏ mặt, cặp mi thon dài chớp chớp chờ mong nhìn về phía Trương Vệ Đông.