Được sự bảo vệ của Đàm Vĩnh Khiêm và Sở Triều Huy, Trương Vệ Đông một lần nữa bước ra ngoài đại sảnh đồn công an, phía sau còn có một đám người, trông bộ dáng rất giống với lão đạo trên tỉnh xuống dưới thị sát công việc.

Đám người Hứa Nguyệt Đình hiện tại vẫn cảm thấy có chút mơ hồ, không biết tại sao mà sau một lát đồn công an lại trở nên lộn xộn như vậy. Chỉ có điều bọn họ cũng đoán ra một chút, có vẻ như đột nhiên có hai vị lãnh đạo đến, hơn nữa hai vị lãnh đạo này còn đứng về phía tám vị học sinh của đại học Ngô Châu.

Chính trong lúc mơ hồ đó, Hứa Nguyệt Đình lại nhìn thấy một người rất có tinh thần chính nghĩa đánh ngã tám tên côn đồ, một vị thầy giáo trẻ tuổi dám ở đồn công an lên lớp cảnh sát làm sai lúc này đang tiến ra đại sảnh đồn công an. Bên cạnh, hơi lui về phía sau hắn một trái một phải không ngờ lại chính là thư ký trưởng thị ủy, và thường vụ phó cục trưởng cục công an thì cái miệng nhỏ của nàng lập tức mở lớn ra không thể nào khép lại được.

Cái này thật quá khoa trương đi, một thầy giáo trẻ tuổi giảng dạy trong trường đại học Ngô Châu lại có thể khiến cho hai vị lãnh đạo đi phía sau như đệ tử.

Trương Vệ Đông lúc đi ra ngoài nhìn thấy Hứa Nguyệt Đình, hắn đối với cô gái này có ấn tượng không tồi, trong lòng nghĩ muốn giúp cô ta một phen, liền chỉ chỉ về phía cô rồi nói với Sở Triều Huy:

- Thẩm vấn tôi chính là vị Lưu cảnh quan – Lưu Ngọc Vinh, vị cảnh quan này có sức tuổng tượng rất phong phú, nói tôi cùng học sinh trấn lột tiền của côn đồ, tôi phản bác vài câu thì còn muốn động thủ. Chuyện này Sở cục trưởng có thể hỏi vị cảnh quan Hứa Nguyệt Đình này, cô ta rõ ràng nhất, có thể làm chứng. Cô ấy quả thật là cảnh sát nhân dân.

Hệ thống công an xuất hiện những chuyện này làm cho tâm tình Sở Triều Huy cũng rất không vui, hiện tại nghe thấy Trương Vệ Đông khen một vị cảnh sát trong đồn công an thì tâm tình cũng khá hơn một chút, liền vẫy tay về phía Hứa Nguyệt Đình.

Hứa Nguyệt Đình nhìn thấy thường vụ phó cục trưởng gọi mình lại thì vội vàng đi tới.

- Đồng chí Nguyệt Đình! Đêm nay còn phiền đồng chí làm tăng giờ một chút, tiến hành thẩm vấn điều tra một phen, hiện tại đồn công an để cho đồng chí phụ trách an bài một chút, lúc nữa sẽ có đồng chí trên sở sẽ tới đây tiếp quản.

Sở Triều Huy ôn hòa nói với Hứa Nguyệt Đình.

Hứa Nguyệt Đình là một cô gái thông minh, nghe thấy Sở Triều Huy nói như thế thì sao không biết cơ hội của mình đã tới. Nếu có thể nắm bắt được tốt cơ hội này thì việc lên chức sẽ rất nhanh thôi, gương mặt nhỏ nhắn của nàng rất nhanh kích động tới mức đỏ bừng lên, vội vàng theo nghi lễ chào Sở Triều Huy, nói:

- Tuân lệnh.

Sau khi nói xong, Hứa Nguyệt Đình liếc mắt nhìn về phía Trương Vệ Đông tỏ vẻ cảm kích, rồi nàng mới xoay người triệu tập cảnh sát trong đồn.

Vương Kim Tiêu nhìn thấy Sở Triều Huy trực tiếp bác bỏ chức quyền phó sở trưởng của hắn, hơn nữa còn nói lát nữa sẽ có đồng chí trên sở xuốn gtiếp quản thì cả người lập tức cảm thấy choáng váng. Hắn biết con đường làm quan của mình tới đây là chấm dứt, hiện giờ đến ngay cả bộ cảnh phục trên người còn có thể tiếp tục mặc hay không còn phải trông chờ vào vận may, còn phải xem bọn họ muốn truy cứu tới mức độ nào. Dù sao, phó sở trưởng như hắn là một chức quan không lớn không nhỏ, trong khu vực mình quản lý có rất nhiều người muốn nịnh bợ, hơn nữa ông chủ những chỗ giải trí, kinh doanh khách sạn... Muốn yên ổn làm ăn thì hàng năm đều phải hiếu kính hắn một ít, thậm chí trên danh nghĩa còn phân cho một phần cổ phần. Nếu như ngay cả những cái này cũng bị truy cứu thì sợ rằng sau này bản thân hắn sẽ phải ăn cơm nhà tù rồi.

Hoàn toàn ngây ngốc không chỉ có một mình Vương Kim Tiêu, bị chỉ đích danh như Lưu Ngọc Vinh và phó cục trưởng Lâm Phồn Vinh cũng đồng dạnh như vậy.

Hơn nữa, Lâm Phồn Vinh vốn dĩ đã thấy cơ hội thăng chức cuối năm đã hoàn toàn bị ngâm nước, sau này chắc chắn sẽ phải làm kiểm điểm sâu sắc mới xong việc. Nhưng hiện tại, Sở Triều Huy lại bỏ qua cục công an, trực tiếp điều động người từ trên sở xuống, sự tình này hiển nhiên không hề đơn giản. Chức quan của Lâm Phồn Vinh lớn hơn Vương Kim Tiêu, hơn nữa thời gian tại chức cũng dài hơn, cho nên những thứ cặn bã dính vào người cũng vô cùng nhiều. Nếu Sở Triều Huy thật sự muốn điều tra hắn, thì hoàn toàn có thể mượn cơ hội này thừa gió bẻ măng, đem những chuyện không thể lộ ra ánh sáng của hắn hoàn toàn đào ra.

Chỉ cần tưởng tượng thôi Lâm Phồn Vinh đã cảm thấy đầu óc choáng váng, hơn nữa còn hoàn toàn luống cuống. Hắn nhất định không thể ngồi yên nhìn Sở Triều Huy động thủ, cho nên khi Sở Triều Huy định gọi điện về sở công an, Lâm Phồn Vinh cũng vụng trộm gọi điện thoại. Bò lên được chức quan này, Lâm Phồn Vinh ít nhiều cũng có chỗ dựa vững chắc, hay nói cách khác hắn có chỗ đứng trong phe phái. Chỗ dựa của hắn hiện nay chính là bí thư khu ủy Lưu Ngọc Lâm của khu thành Đông.

Sở Triều Huy có thể hay không hoàn toàn điều tra phó cục trưởng cục công an Lâm Phồn Vinh là chuyện về sau, là chuyện của Sở Triều Huy và Đàm Vĩnh Khiêm. Trên quan trường, thế lực khắp nơi đánh cờ rất phức tạp, một thầy giáo mới vào nghề như Trương Vệ Đông không có quyền nhúng tay vào. Đương nhiên, Trương Vệ Đông cũng có thủ đoạn xử lý riêng của mình, chẳng qua là loại thủ đoạn này chỉ tới lúc vạn bất đắc dĩ Trương Vệ Đông mới xuất thủ mà thôi.

Khi Sở Triều Huy đang gọi điện, Hứa Nguyệt Đình phụ trách điều hành nhân viên trong đồn công an một lần nữa tiến hành ghi chép lại vụ án của đám người Trương Vệ Đông. Lần ghi chép này không chỉ bao gồm chuyện xảy ra trong nhà hàng, còn bao gồm cả việc hắn ở trong đồn công an gặp phải đối đãi bất công.

Bởi vì có thư ký thị ủy, thường vụ phó cục trưởng tọa trấn cho nên thẩm vấn được tiến hành rất thuận lợi. Lần này, đám côn đồ không một ai bẻ cong sự thật, ăn nói lung tung.

Chỉ qua chừng mười phút đồng hồ, đám người Trương Vệ Đông đã hoàn thành việc ghi chép lời khai, sau đó đám cảnh sát lấy khẩu cung rất lễ phép bắt tay chào bọn họ. Hứa Nguyệt Đình đại diện đồn cảnh sát còn nói với bọn họ khi nào có kết quả điều tra sẽ thông báo cho bọn họ trước tiên, nếu có vấn đề thì hi vọng bọn họ có thể đứng ra làm chứng.

Nhìn thái độ giải quyết công việc của cảnh sát khiến cho tâm tình nặng nề của Trương Vệ Đông hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, hắn nghĩ thầm: “Nếu những người chấp pháp đều có thái độ như này thì tốt biết bao.” Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng sau khi trải qua chuyện hôm nay thì Trương Vệ Đông biết, ý nghĩ này của mình rất khờ dại, rất không thực tế.

Trải qua một lần nữa lấy khẩu cung, Trương Vệ Đông cũng không muốn tiếp tục ở lại đồn công an nữa. Hắn biết rõ thường ủy thị ủy thư ký trưởng, và thường vụ cục trưởng cục công an cùng tham gia như thế này nếu vẫn không thể có phán quyết công chính, vậy hắn sẽ phải thật sự dùng thủ đoạn đặc thù để giải quyết vấn đề.

- Vĩnh Khiêm! Ở đây nếu không có chuyện gì nữa thì chúng ta về trước đây.

Trương Vệ Đông từ trong phòng thẩm vấn đi ra, đi tới cạnh Đàm Vĩnh Khiêm vỗ bờ vai hắn nhẹ nhàng nói.

- Để cháu đưa chú về.

Đàm Vĩnh Khiêm vội vàng nói.

Sở Triều Huy ở bên cạnh nhìn thấy Trương Vệ Đông muốn đi thì vội vàng nói:

- Sư thúc để Vĩnh Khiêm đưa ngài về, đệ tử đêm nay tạm thời không thể thoát thân, chờ lúc nào vụ án kết thúc sẽ tự mình thỉnh tội với ngài.

- Không cần. Trường học cũng ở gần đây, ta cùng với các học sinh chậm rãi trở về là được rồi.

Trương Vệ Đông khoát tay áo chặn Sở Triều Huy lại nói.

Nói xong hắn mới nhớ tới Sở Triều Huy đêm nay đã mở miệng gọi mình một tiếng sư thúc, bản thân mình lại bởi vì chuyện xảy ra này mà đem oán khí trút lên đầu hắn, như vậy cũng có chút không phải. Thoáng băn khoăn một chút, Trương Vệ Đông gật đầu nói với Sở Triều Huy:

- Vĩnh Khiêm có số điện thoại của ta, ngươi có thể hỏi hắn, có việc gì thì liên hệ với ta.

Sở Triều Huy nghe thấy Trương Vệ Đông nói như vậy thì tâm tình vốn không được tốt cũng thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn chỉ sợ Trương Vệ Đông vì chuyện này sẽ sinh ra thành kiến với hắn, sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa mình và Đàm Vĩnh Khiêm. Hơn nữa, ngay cả Đàm Vĩnh Khiêm cũng cam tâm tình nguyện gọi một tiếng chú, hắn làm thế nào cũng phải nghĩ cách kết giao cho tốt. Âm thầm buông lỏng tâm tình xuống, Sở Triều Huy vội vàng viết số điện thoại mình ra một tờ giấy rồi đưa cho Trương Vệ Đông nói:

- Sư thúc! Đây là số điện thoại của đệ tử, về sau nếu có chuyện gì ngài cứ việc gọi điện cho đệ tử.

Trương Vệ Đông nhận tờ giấy rồi thoáng liếc mắt nhìn, sau đó cho vào túi áo. Hắn thoáng gật đầu chào hai người Đàm Vĩnh Khiêm và Sở Triều Huy, lúc này mới vẫy tay về phía đám người Lý Trung nói:

- Chúng ta về thôi.

Nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài đồn công an, về phần đám người Lâm Phồn Vinh, hắn cũng không bao giờ thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Đàm Vĩnh Khiêm và Sở Triều Huy nhìn thấy Trương Vệ Đông phải đi thì cũng vội vàng theo sau tiễn chân hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play