Bối cảnh của Vĩnh Vũ tiêu cục đích xác thâm hậu. Chỉ mất thời gian một nén nhang, tất cả tài liệu cần đều đã đưa đến trước mặt của Vũ La.
Thực ra khi nhìn thấy tòa huấn luyện doanh kia, Vũ La cũng đã hiểu được, sinh ý kiếm tiền chân chính của Vĩnh Vũ tiêu cục là từ các thế giới đẳng cấp thấp bắt đi những người trẻ tuổi thiên tư trác tuyệt, sau khi huấn luyện làm cận vệ bán ra.
Những tiêu sư này chỉ sợ đến thế giới đẳng cấp thấp của Vũ La cũng là thợ săn giỏi nhất, chỉ có ở Tiên giới, bọn họ mới là tiêu sư quy củ.
Chẳng qua đối với những điều này. Vũ La căn bản không có ý để ý tới. Tiên giới tự có quy tắc vận hành, tồn tại tức là hợp lý, lực lượng của một mình hắn cho dù đã đến trình độ Tiên giới đệ nhất nhân thì có thể thay đổi cái gì?
Lần này trên danh sách của Vũ La kê ra ngoại trừ Bách Mục Tinh Thú Nha và Cửu Thối Vân Thái cơ bản nhất, còn có ba loại tài liệu cực kỳ trân quý. Thế nhưng Vĩnh Vũ tiêu cục vẫn có thể chuẩn bị xong trong thời gian ngắn nhất.
Sau khi đến Tiên giới, Vũ La vẫn là lần đầu tiên sử dụng tài liệu trân quý như vậy, làm cho hắn đối với tác phẩm tương lai có tự tin cực lớn.
Chế tác Tam Phù, phần lớn chính là dựa vào linh cảm, quyết định ở sự phối hợp giữa linh phù và các loại bộ phận ngoại vi, sự phối hợp giữa linh văn vu văn và trận pháp. Dạng người vừa mới trở thành Tam Phù Thiên Công như Vũ La, thường thường là khi linh cảm đạt tới mức tối đa sẽ chế tác rất tốt Tam Phù. Rất nhiều Tam Phù Thiên Công, đến hậu kỳ càng ngày càng nổi danh, uy lực của tác phẩm cũng càng ngày càng lớn, nhưng đó đều là sự đề thăng của tay nghề mang đến. Nếu nói đến linh cảm, bản thân bọn họ đều thừa nhận, mấy tác phẩm thiết kế ban đầu là có linh cảm nhất.
Vũ La bế quan, trước tiên gác lại tất cả mọi chuyện, chuyên tâm luyện chế món Phù Hạch Tiên Binh này.
Màn đêm hạ xuống, huấn luyện doanh một mảnh vắng vẻ. Tất cả chiến sĩ đều đang tranh thủ thời gian từng nhịp hô hấp để tu luyện, thêm được mỗi một tia tiên nguyên có nghĩa hy vọng tương lai sống còn của bọn họ cũng lớn hơn một phần.
Dạ Huy ngồi trên tầng đỉnh của thạch tháp hình tròn kia, một chân thả ở bên ngoài, sau lưng dựa vào đỉnh tháp. Hắn nhìn những nhà đá phía dưới, năm đó mình cũng là từ trong nhà đá như vậy đi ra.
Nơi này chẳng qua là một trong mấy chục huấn luyện doanh của Vĩnh Vũ tiêu cục.
Dạ Huy cảm thán một trận, năm đó mình cũng giống như bọn họ, dùng tất cả thời gian tu luyện, liều mạng bò lên trên, đã quên mất chuyện phải quay đầu lại nhìn xem.
Dạ Huy vẫn cho rằng mình là thành công, ít nhất ở trong cận vệ là thành công, không cần theo chủ nhân vào sinh ra tử, không cần lo lắng tương lai của mình.
Thế nhưng mãi đến hôm nay, bỗng nhiên có người muốn mua hắn, hắn mới đột nhiên nhớ đến chuyện năm đó. Quê hương của mình, người ở đây gọi là chữ Giáp số một trăm ba mươi mốt. Nơi đó mỹ lệ như vậy, người của Tiên giới gần như không tưởng tượng được. Phụ mẫu, muội muội, người yêu, thời gian xa xôi, từng bóng người lần lượt hiện lên ở trước mắt, một đám hóa thành một mảnh quang mang kim sắc tiêu tán trong gió đêm. Đã mây trăm năm rồi, đừng nói là người thân của mình, cho dù là quốc gia năm đó của mình còn tồn tại hay không cũng là cả một vấn đề.
Hắn ngồi trong bóng đêm, nở nụ cười thê thảm,
Vì sao phải lâu như vậy mới có thể nhớ lại? Hồi ức kia đã có chút mơ hồ rồi. Nhưng ngay cả bản thân Dạ Huy cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là hồi ức mơ hồ, hay là hai mắt đẫm lệ của mình mơ hồ?
Không biết từ khi nào, dưới thạch tháp đã đứng một người. Tất cả những chuyện được Dạ Huy cho là “mềm yếu” ở trong nháy mắt kia được hắn thu vào đáy lòng, hắn động thân nhảy xuống:
- Tam tiêu đầu!
Tiêu Minh Viễn chắp tay sau lưng, đứng ở trên nền của thạch tháp nhìn doanh địa rộng lớn phía dưới. Cho dù là từ phía sau nhìn lại, cũng có thể cảm thụ được loại khí thế thượng vị giả kia trên người Tiêu Minh Viễn, so với ban ngày dường như là hai người khác nhau.
- Dạ Huy, mấy năm nay ngươi khổ cực rồi.
Tiêu Minh Viễn cũng có chút xúc động.
Dạ Huy khom người nói:
- Không dám nhận.
Vô luận như thế nào, mình vẫn là bị bán đi rồi.
Dường như Tiêu Minh Viễn không cảm giác được sự bất mãn trong lòng của hắn, chậm rãi xoay người lại nhìn hắn nói:
- Ngươi có tin hay không, nếu như đổi lại là một người khác, cho dù hắn lấy ra một món Phù Hạch Tiên Binh tam phẩm ta cũng sẽ không để ngươi đi.
Đầu vai của Dạ Huy chấn động:
- Tam tiêu đầu...
- Phong ấn tiên hồn, thứ này căn bản không có biện pháp bỏ đi. Nhưng chúng ta đã ở chung nhiều năm như vậy, vì sao lại coi ngươi như hàng hóa chứ? Vũ tiên sinh tiền đồ không thể hạn lượng, ngươi theo hắn có tiền đồ hơn xa ở đây làm một giáo đầu.
Dạ Huy trong lòng cảm động, có lẽ đêm này chính là một buổi tối hắn được hưởng thụ ôn nhu nhiều nhất sau khi bị bắt đi.
- Tam tiêu đầu, ta...
Tiêu Minh Viễn mỉm cười:
- Ngươi đi ra ngoài, sợ là sẽ có chút không quen, ta biết, mấy trăm năm rồi nơi này cũng giống như nhà của ngươi. Thế nhưng Dạ Huy, một người bình thường cũng sẽ không cho rằng nơi này là nhà.
Dạ Huy lặng lẽ không nói, Tiêu Minh Viễn đã nói trúng chỗ đau của hắn. Hắn biết rõ nơi này tàn khốc, vô tình, thiết huyết, gần như đầy rẫy tất cả những nguyên tố hắc ám mà ngươi không thể tưởng tượng được. Thế nhưng hắn vẫn có lòng trung thành đối với nơi này. Dạ Huy cũng không biết, đây là dưới áp lực, bức bách trường kỳ, tâm lý của hắn đã bị vặn vẹo.
- Ngươi có biết vì sao Vũ La tiên sinh lại lựa chọn số Bảy không?
Dạ Huy bĩu môi một cái:
- Mặc dù hắn là Tam Phù Thiên Công, thế nhưng ánh mắt cũng không ra sao cả.
Tam Phù Thiên Công được người tôn kính, cho dù Dạ Huy cũng không dám làm càn, thế nhưng nói đến lĩnh vực của mình, Dạ Huy vẫn rất tự ngạo. Tiêu Minh Viễn lại không chút tức giận, nhìn hắn nói:
- Trên thực tế, Vũ tiên sinh không có chọn sai.
- Hả?
Dạ Huy không hiểu.
- Ngươi cũng biết, một người bất luận hùng mạnh cỡ nào, năng lực thừa nhận đối với Phù Vận Tiên Văn cũng đều có mức độ.
Đây là kiến thức thông thường, nếu như một người có thể thừa nhận Phù Vận Tiên Văn không hạn chế, vậy còn tu luyện làm gì? Tam Phù Thiên Công có thể chế tạo siêu cấp cường giả không hạn chế.
Thông thường mà nói, một Tiên Nhân chỉ có thể thừa nhận một tấm Phù Vận Tiên văn, tư chất tốt có thể thừa nhận hai tấm.
Tiêu Minh Viễn nói:
- Thế nhưng số Bảy, trước khi hẳn đến chúng ta đã làm qua trắc nghiệm, hắn có thể thừa nhận bốn tấm Phù Vận Tiên văn.
Dạ Huy thất kinh:
- Hả?
Tiêu Minh Viễn gật đầu:
- Không sai, Vũ tiên sinh liếc mắt đã nhìn ra, mà chúng ta lại cần phối hợp các loại trận pháp và pháp thuật mới có thể kiểm tra ra.
Dạ Huy biết mình lại lần nữa tự cho là đúng rồi, sự lựa chọn của Vũ La cực kỳ chính xác, Số Bảy mới là người thích hợp nhất với hắn trong toàn bộ huấn luyện doanh.
Tiêu Minh Viễn mỉm cười:
- Từ chuyện này, ngươi còn nhìn ra điều gì?
Dạ Huy mờ mịt.
Tiêu Minh Viễn không thể làm gì khác hơn là giải thích:
- Hắn đồng ý chế tạo Phù Hạch Tiên Binh cho chúng ta, thế nhưng Phù Hạch Tiên Binh Tam Phù không thể đồng tu, đây là định lý, nói cách khác, Vũ tiên sinh tương lai chỉ có thể dùng Phù Hạch Tiên Binh của mình đi đổi Phù Vận Tiên Văn với Tam Phù Thiên Công khác, nhất định chịu thiệt. Thế nhưng Vũ tiên sinh hiển nhiên sẽ vì số Bảy mà làm như vậy.
- Đây mới là mục đích ta nói với ngươi: Vũ tiên sinh không giống với những người mua khác, hắn sẽ cung cấp tài nguyên cực lớn cho các ngươi. Tin tức mà ta nhận được từ chỗ Phương Địch Vũ cũng đã chứng minh điểm này, Vũ tiên sinh vừa mới trở thành Tam Phù Thiên Công, còn chưa có thế lực của mình, các ngươi hẳn là nhóm thủ hạ đầu tiên của hắn. Dạ Huy, hãy cố gắng lên, Vũ tiên sinh sẽ không bạc đãi ngươi, hắn là một chủ nhân tốt, đi theo hắn có tiền đồ hơn ở nơi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT