Chẳng qua tiên ngọc quyết định tất cả, Dạ Huy cũng không muốn nhiều lời.
Số Mười Một tuyệt đối là một khối ngọc tự nhiên, ta đã tận chức trách tiến cử người tốt nhất cho ngươi, ngươi không cần, lại muốn khoe khoang “nhãn quang” buồn cười của mình tiêu tiền uổng phí. Thì đâu có chuyện gì liền quan tới ta? Ta chỉ cần có tiên ngọc bỏ túi là được.
Dạ Huy đứng một bên không nói lời nào, Tiêu Minh Viễn đã hiểu được là ý tứ gì rồi. Hắn đứng sau lưng Vũ La hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Huy. Phương Địch Vũ đã ám chỉ với hắn, Vũ tiên sinh chính là một vị Tam Phù Thiên Công tiền đồ vô lượng, đắc tội ai cũng không thể đắc tội một vị Tam Phù Thiên Công.
Dạ Huy tự nhiên hiểu được ý tứ của lão bản, trên khuôn mặt đen hung tàn lộ ra một tia mỉm cười giảo hoạt, không chút dấu vết gật gật đầu, biểu thị mình sẽ không làm ra chuyện gì quá giới hạn, Tiêu Minh Viễn mới yên tâm.
Thời gian Vũ La quan sát đã được một nén nhang, lại có một chiến sĩ bị đối thủ một kiếm chém thân thể thành hai nửa, chết thảm tại chỗ, mà đối thủ của hắn cũng thành công tấn cấp.
Vũ La đối với thực lực của mọi người cũng xem như là trong lòng hiểu rõ, hắn chỉ vào một người ở vị trí trung ương quảng trường:
- Người kia thì thế nào?
Dạ Huy nhìn thấy người được Vũ La chỉ:
- Số Bảy ư?
- Người này, rất khó nói.
Dạ Huy vẫn quyết định ăn ngay nói thực:
- Ở nơi này, số càng nhỏ chứng minh thời gian vào càng sớm. Số Bảy hẳn là người có thâm niên già nhất ở đây hiện nay, thế nhưng ngươi cũng thấy đấy, mặc dù mỗi lần hắn đều có thể trốn thoát, nhưng thực lực chân chính cũng chẳng ra sao cả.
- Chẳng qua tiểu tử này vô cùng dẻo dai, nếu như chọn hắn cũng xem như là một lựa chọn không tồi.
Một câu cuối cùng này ngược lại là đánh giá thật lòng thật dạ, số Bảy có thể sống đến bây giờ, từ một khía cạnh nào đó cũng đã phản ánh thực lực của hắn. Nhưng người như vậy, trên thực tế Dạ Huy sẽ không tiến cử. Không có nguyên nhân khác, chỉ là người như vậy không thích hợp làm “Cận vệ”.
Ngẫm lại mà xem, một người luôn có thể chạy trối chết làm sao có khả năng bảo vệ tốt chủ nhân.
Khi cần chịu chết hắn lại nghĩ biện pháp chạy trối chết...
Vũ La lại mỉm cười, thứ hắn cần không phải là cận vệ, hắn cần chính là một thành viên nòng cốt.
- Tốt lắm, tên số Bảy là ta cần.
Dạ Huy nhún nhún vai:
- Như ngài mong muốn, số Bảy đến từ thế giới cấp thấp chữ Ất số ba mươi tám, đẳng cấp hiện tại là ngũ phẩm hạ. Chẳng qua ta chỉ phụ trách huấn luyện, giá tiền ngươi nói chuyện với lão bản.
Vũ La gật đầu, tạm thời không đi hỏi Tiêu Minh Viễn mà lại cẩn thận nhìn những người khác trong sân huấn luyện. Thời gian qua một nén nhang, hắn thất vọng lắc đầu, lúc này lại nhìn thoáng qua số Mười Một:
- Được rồi, số Mười Một ta cũng muốn.
- Tiêu huynh, tổng cộng hai người này bao nhiêu tiền?
Tiêu Minh Viễn cười ha hả:
- Ánh mắt của ngươi thật đúng là lợi hại. Hai người này đích thật là thích hợp nhất với ngươi, Số Bảy không đáng tiền, bốn trăm vạn tiên ngọc là được, số Mười Một lại là vương bài của chúng ta, tối thiểu cũng phải sáu trăm vạn. Tổng cộng hai người, ta cho ngươi một cái giá ưu đãi, chín trăm năm mươi vạn đi.
Lông mày của Vũ La khẽ giật, hắn cũng đã tính đến giá của loại cận vệ này sẽ không thấp, thế nhưng không ngờ rằng đắt như vậy, chỉ mua hai người mình đã lập tức trở về hoàn cảnh hai bàn tay trắng.
Mà hai người khẳng định là không đủ, còn cần phải thuê sáu gã hộ vệ thực lực tứ phẩm, ngoại ra còn có cao thủ tọa trấn tiểu đội, người dẫn đường, mặt khác còn cần mua Tiên Khí phi hành cỡ lớn, lỗ hổng tài chính này lớn quá sức tưởng tượng của mình.
Phương Địch Hương nhìn thấy sự quẫn bách của Vũ La, thấp giọng nói:
- Thập Phương thương hành chúng ta có thể trợ giúp tiên sinh.
Nàng lúc này, dùng giọng điệu chính là thương nghiệp hóa mười phần. Vũ La quay đầu lại nhìn nàng một chút, không hề cự tuyệt:
- Tốt, ta có thể dự chi bao nhiêu?
Phương Địch Hương xòe ra ba ngón tay:
- Ba ngàn vạn.
Dạ Huy bên cạnh lại càng hoảng sợ, dự chi ba ngàn vạn! Người thanh niên này dường như không quá giống với tưởng tượng của mình. Nếu như thân phận đúng như Dạ Huy suy đoán, hắn hẳn là không thiếu tiền mới đúng.
Thế nhưng nếu như không phải loại thân phận có chỗ dựa vững chắc thì hắn dựa vào cái gì chỉ bằng mặt mũi để Thập Phương thương hành nguyện ý cho mượn ba ngàn vạn? Cho dù là Thập Phương thương hành, đây cũng không phải là một khoản nhỏ.
Vũ La gật đầu một cái:
- Đa tạ, phần nhân tình này ta nhớ kỹ, các ngươi sẽ nhận được thứ các ngươi nên được. Phương Địch Hương lộ ra một nụ cười hiểu ý.
Vũ La lại lần nữa quét một vòng quanh sân huấn luyện, vẫn thất vọng như trước, ánh mắt bỗng nhiên rơi trên người Dạ Huy.
Tráng hán cao lớn khôi ngô mặc một thân bì giáp, song chưởng lộ ra bên ngoài, cơ thể rắn chắc giống như nham thạch. Mà ở trên cổ bên trái của hắn có một vết sẹo dữ tợn, dài chừng hai tấc, giống như một con rết màu nâu đen nằm trên đó.
Hấn chợt chỉ Dạ Huy hỏi:
- Giáo đầu có bán không?
Dạ Huy sửng sốt, làm sao cũng không ngờ rằng Vũ La không ngờ muốn mua mình. Tiêu Minh Viễn làm khó nói:
- Tiên sinh, Dạ Huy là Định Hải Thần Châm của huấn luyện doanh chúng ta, vô luận như thế nào chúng ta cũng sẽ không bán hắn.
Vũ La gật đầu:
- Nói cách khác, hắn cũng là một gã cận vệ đã bị phong ấn tiên hồn?
Trên khuôn mặt đen như mực của Dạ Huy bắt đầu đỏ lên, cảm giác xấu hổ và giận dữ cực độ làm cho hắn tiến sát biên giới bạo phát. Không sai, xuất thân của Dạ Huy cũng là cận vệ, đã nhiều năm như vậy, từ khi bằng vào sự nỗ lực của bản thân từng bước một đi tới vị trí giáo đầu của huấn luyện doanh, đã không còn ai nhắc tới cái xuất thân này của hắn. Thế nhưng ở sâu trong tiên hồn, một đạo phong ấn tiên hồn đại biểu cho sự khuất nhục và thống khổ kia, vẫn như trước mỗi giờ mỗi khắc nhắc nhở hắn, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên cận vệ đê tiện.
Lời nói của Vũ La triệt để khơi dậy lửa giận của Dạ Huy. Tiêu Minh Viễn đột nhiên bước ra một bước chắn ở trước mặt hắn, tức giận quát:
- Không được làm càn, đứng qua một bên đi!
Dạ Huy nhẫn rồi lại nhẫn, cơ nhục trên thân thể như nham thạch giống như sóng nước chấn động qua lại mấy lần, chính là không chịu đứng sang một bên. Tiêu Minh Viên sắc mặt phát lạnh quát:
- Dạ Huy, ngươi không nên ép ta!
Dạ Huy hiểu được Tiêu Minh Viễn chỉ cái gì, cắn chặt răng, yên lặng triệt thoái một bước.
Tiêu Minh Viễn hừ lạnh một tiếng, xoay người lại đối mặt với Vũ La, vẻ mặt đã là mỉm cười áy náy:
- Thực sự xin lỗi, làm cho ngài sợ hãi rồi. Chẳng qua ngài nói không sai, hắn cũng là cận vệ, chỉ là đã sớm không thuộc về hàng ngũ này rồi.
Vũ La gật đầu, sờ sờ cằm của mình, cân nhắc nói:
- Ta cho ngươi một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm thượng, ba người bọn họ thuộc về ta.
Con ngươi của Tiêu Minh Viễn mở lớn:
- Ngài nói cái gì?
Vũ La khẳng định:
- Ngươi không có nghe lầm, một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm thượng, ta tự tay chế tạo. Chẳng qua tài liệu cần các ngươi chuẩn bị giúp ta.
- Không thành vấn đề!
Tiêu Minh Viễn đáp ứng không chút do dự:
- Tiên sinh, nếu như ngài nguyện ý xuất thủ, ta có thể cung cấp miễn phí thêm sáu tên hộ vệ tứ phẩm hiệp trợ ngài!
Vũ La gật đầu:
- Tốt, ngươi đi chuẩn bị tài liệu, ta lập tức có thể bắt đầu!
Dạ Huy lại càng hoảng sợ: Phù Hạch Tiên Binh? Người thanh niên này, là một vị Tam Phù Thiên Công! Thoáng cái, tất cả những điều không hợp lý đều đã rõ ràng, Dạ Huy biết suy đoán lúc trước của mình là ngu xuẩn cỡ nào, xấu hổ không chịu nổi.
Vũ La cũng không nhìn ba người Dạ Huy, cùng Tiêu Minh Viễn lập tức ly khai căn cứ huấn luyện. Bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần lấy Phù Hạch Tiên Binh ra, ba người này chính là của hắn rồi.
Làm thành viên nòng cốt ban đầu, ba vận vệ không cách nào phản bội không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT