Hai người cũng nhìn ra Lỗ tiên sinh ghi hận trong lòng, loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy nhất định sẽ có hành động trả thù. Nhưng một phàm nhân cũng không phải là uy hiếp đối với tu sĩ. Huống chi bên cạnh Phòng Thu Thanh chính là Vũ La, cả Tu Chân Giới, người có thể thật sự gây phiền phức cho hắn cũng không có được mấy người.

Bởi vì thời tiết tốt, bọn họ chạy tới sơn thôn thứ nhất sớm hơn dự định nửa canh giờ.

Đối với thương đội từ bên ngoài đến, trong thôn cũng đã quen. Một đám trẻ con vừa thấy thương đội Lâm gia xuất hiện, lập tức vây lại, ánh mắt hau háu chờ mong. Lâm gia tiểu thư cười một tiếng:

- Cho chúng nhiều một chút.

Các xa phu ai nấy cầm một chiếc túi to, phân phát những chiếc kẹo mè trong đó cho đám trẻ.

Lý Lão Huyền đang ở bên cạnh ba người Vũ La, lên tiếng giải thích:

- Đây là đề nghị của tiểu thư, nên Lâm lão gia lập ra quy củ, thương đội phải mang theo kẹo mè, chuyên môn phân phát cho trẻ nhỏ.

Đám trẻ được kẹo rồi, đứa nào cũng vô cùng vui vẻ. Lâm gia tiểu thư không tiện lộ mặt, nên lệnh cho Lỗ tiên sinh đi mời thôn trưởng tới thương nghị. Đến lúc này, Lỗ tiên sinh cho rằng đã tới lúc mình thi triển thân thủ, nhất thời hưng phấn vô cùng, chạy thật nhanh ra ngoài.

Đáng tiếc chưa tới khoảng thời gian uống cạn chén trà, Lỗ tiên sinh đã ủ rũ chạy trở về:

- Lão mẫu của thôn trưởng bệnh nặng, không có lòng dạ nào tiếp đón chúng ta.

Trên thực tế y vừa tới nơi đã bị thôn trưởng vô cùng nóng nảy đuổi cổ đi tức khắc. Lão nương của lão tử sắp chết, lòng dạ nào trò chuyện với các người?

Lâm gia tiểu thư nghe vậy sắc mặt sa sầm, vừa xuất sư đã bất lợi.

Lần này nàng vào núi vốn là vì tìm kiếm Vạn Niên Lão Sâm, chữa bệnh cho phụ thân. Dược liệu trân quý như vậy, cho dù trong tay sơn dân thật sự có, cũng sẽ không dễ dàng chuyển nhượng. Vì vậy Lâm gia tiểu thư muốn thương nghị thật kỹ cùng thôn trưởng một phen, đưa ra giá cả thật cao. Cho dù là không có cũng có thể định ra ước định, chỉ cần có người phát hiện Vạn Niên Lão Sâm, lập tức phái người tới Lâm gia truyền lời, Lâm gia sẽ bỏ ngàn vàng thu mua.

Nhưng bây giờ thôn trưởng cũng không chịu gặp mặt bọn họ.

Lâm gia tiểu thư cũng là vì cha già bệnh nặng mạo hiểm tính mạng vào núi, rất hiểu tâm trạng của thôn trưởng lúc này, cũng đành thở dài, lạnh nhạt căn dặn:

- Thứ gì nên thu mua thì thu đi, chúng ta mau mau chạy tới thôn khác.

Ai nấy đều bận rộn, ba người Vũ La cũng tản ra.

Ba người cũng không còn lòng dạ nào che giấu nữa, mỗi người phân chia một khối khu vực, nhanh chóng dò xét xung quanh sơn thôn một vòng. Sau khi trở về ai nấy lắc đầu, không tìm thấy nơi nào đáng chú ý cả.

Ba người cũng không đi thu mua sản vật, sau khi điều tra trở về tụ lại cùng một chỗ. Lý Lão Huyền nhìn thấy chuyện này, nhưng cũng không dám có hành động gì khác lạ, sợ rằng sẽ chọc giận “người thứ ba”.

Lâm gia tiểu thư mặt ủ mày chau, Đỗ Tuấn ở xa nhìn thấy, do dự một lúc rồi cũng đi tới hỏi:

- Tiểu thư đang lo lắng chuyện Vạn Niên Lão Sâm ư?

Lâm gia tiểu thư không có người nào để nói, nàng vốn có hảo cảm với Đỗ Tuấn, lúc này Đỗ Tuấn vừa hỏi, nàng bèn sâu kín thở dài, nói:

- Loại dược liệu này cực kỳ trân quý, cho dù sơn dân đào được, cũng sẽ không khinh suất nói với người ngoài. Nhưng lão mẫu của thôn trưởng nơi đây bệnh nặng, không rảnh lo chuyện của chúng ta, chỉ có thể đi sang thôn khác thử thời vận.

Bệnh nặng ư? Đỗ Tuấn suy nghĩ một phen, sau đó mới nói:

- Tại hạ cũng hiểu được một chút thuật kỳ hoàng, không bằng tại hạ theo tiểu thư đi xem một chút?

- Ngươi...

Lâm gia tiểu thư nghi hoặc nhìn y, hai mắt Đỗ Tuấn lấp lánh hữu thần, Lâm gia tiểu thư trong lòng bấn loạn, vội vàng cúi đầu:

- Được, được rồi.

Vũ La cùng Phòng Thu Thanh ở cách đó không xa nhìn thấy, cùng cười.

Lỗ tiên sinh nghe nói tiểu thư muốn cùng Đỗ Tuấn đi tới nhà thôn trưởng chẩn bệnh, nhất thời thở dài, cất giọng hết sức khó nghe:

- Đỗ tiên sinh, rốt cục y thuật ngươi thế nào, hay là hàng trông thì ngon mà không dùng được? Người ta vốn đang phiền não, nếu ngươi làm hỏng việc thêm, sau này thương đội chúng ta cũng đừng mơ vào núi nữa.

Đỗ Tuấn tỏ ra không nóng không lạnh:

- Ta vẫn có chút lòng tin, tiểu thư, chúng ta đi thôi.

Lâm gia tiểu thư ngoan ngoãn gật đầu, đi theo y.

Lỗ tiên sinh ở sau lưng giận đến nổi điên:

- Hừ, chờ mà xem, chuyện thu mua sản vật của Lâm gia chúng ta ắt sẽ hủy trên tay tiểu tử này.

Nhưng không đầy một lát, thôn trưởng vẻ mặt tươi cười tự mình đưa tiễn Lâm gia tiểu thư cùng Đỗ Tuấn, luôn miệng nói cảm tạ, liên tục vỗ ngực bảo đảm:

- Tiểu thư yên tâm, sau này chuyện của Lâm gia là chuyện của chúng ta. Chỉ cần xung quanh thôn chúng ta xuất hiện Vạn Niên Lão Sâm, nhất định là của Lâm gia!

Lâm gia tiểu thư vội vàng tạ ơn.

Thôn trưởng vẫn cảm thấy mình cảm tạ không đủ, cầm tay Đỗ Tuấn nói:

- Từ nay về sau, các ngươi chính là khách quý thôn chúng ta, có cần gì xin cứ nói!

Thương đội vào Tây Hà sơn rất nhiều, cũng không phải là thương đội nào vào núi cũng có thể thắng lợi trở về. Hiện tại sơn dân cũng đã trở nên điêu ngoa xảo quyệt, thấy không hài lòng kẻ nào sẽ không bán cho kẻ đó. Dù sao thương đội còn rất nhiều, giá tiền cũng như nhau.

Thôn trưởng vừa thốt ra lời này, mọi người tự nhiên hoan hô một trận. Chỉ có Lỗ tiên sinh sắc mặt càng thêm khó coi, tay y bẻ vụn một nhánh cây.

Sau khi nghỉ ngơi trong thôn một đêm, thương đội từ biệt vị thôn trưởng nhiệt tình này, xuất phát sang thôn khác.

Dọc trên đường đi Lỗ tiên sinh không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm gia tiểu thư cùng Đỗ Tuấn càng ngày càng thân mật.

Sơn thôn thứ hai có tên là Hồ gia trại, người trong thôn thảy đều mang họ Hồ, nghe nói là do tố tiên truyền xuống, các nhà các hộ đều có quan hệ họ hàng với nhau.

Nếu so với sơn thôn thứ nhất, nơi này ở sâu trong Tây Hà sơn hơn, nguy hiểm hơn nhiều, cho nên phòng ngự cực kỳ nghiêm mật.

Thôn trại xây trên một ngọn sơn phong, ba mặt đều là vách đá, chỉ có một con đường hẹp quanh co thông xuống núi. Xung quanh cũng là đá tảng gỗ khúc xây thành dựng lũy, cho dù hàng ngàn quan binh kéo lên cũng chưa chắc có thể công được.

Hồ gia trại quy củ rất nhiều, đến dưới chân núi, Lâm gia tiểu thư dựa theo lệ cũ phái Lỗ tiên sinh đi giao thiệp trước. Chỉ trong thoáng chốc, trên sơn đạo chợt vang lên một tràng cười lớn, thôn trưởng Hổ gia trại nắm tay Lỗ tiên sinh, đích thân ra nghênh đón.

Lâm gia tiểu thư cùng Lý Lão Huyền vội vàng tiến lên, liên tục nói không dám.

Thôn trưởng cũng rất nhiệt tình, nghênh đón thương đội.

Trong sơn trại, Lâm gia tiểu thư đưa lên lễ vật, nói chuyện Vạn Niên Lão Sâm. Thôn trưởng vỗ ngực đáp ứng lia lịa, nếu tìm được nhất định bán cho Lâm gia.

Thôn này cũng không có Vạn Niên Lão Sâm, Lâm gia tiểu thư không khỏi có chút thất vọng.

Thôn trưởng chiêu đãi cả thương đội ăn một bữa thịnh soạn đặc sản trên núi, thức ăn hoang dã đủ loại, nấm, rau dại, nấu nướng cũng rất đặc sắc. Hồ gia trại có phương pháp ủ rượu tổ truyền, rượu ủ ra cũng hết sức ngọt ngào, cả thương đội đều ăn no nê.

Thôn trưởng mang theo một đám hậu sinh, thay nhau ra trận, mời rượu Lý Lão Huyền hết chén này tới chén khác. Lúc Lý Lão Huyền áp tiêu vốn là không uống rượu, nhưng lần này vì chuyện Vạn Niên Lão Sâm phải nhờ vả thôn trưởng, y không tiện không uống. Thôn trưởng cũng rất biết điều, hiểu rằng nghề nghiệp người ta không phải bình thường, sau tám chén cũng ngăn những người khác lại, không để cho Lý Lão Huyền uống nhiều nữa.

Ba người Vũ La ngồi một bên nâng chén uống từng ngụm một, Vũ La thấp giọng nói:

- Tên thôn trưởng này cũng rất biết đắn đo phân tấc, chỉ sợ rót thêm nữa, Lý Lão Huyền hẳn sẽ sinh nghi.

- Tám chén, không nhiều không ít, dược hiệu vừa đủ, sẽ không khiến cho Lý Lão Huyền hoài nghi.

Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh cũng thờ ơ lạnh nhạt, không nói lời nào.

Lỗ tiên sinh ở bên cạnh một mực ngó chừng ba người Vũ La, thấy ba người tựa hồ đang tán gẫu, mỗi người uống ít nhất mười bảy, mười tám chén, không khỏi trong lòng đại định.

Bữa yến ẩm này, khách chủ đều vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play