Lỗ tiên sinh giận dữ, đang muốn phát tác, nhưng nhìn thấy đôi thiết chùy của Lý Lão Huyền cứng như sắt thép, cố gắng nuốt lời muốn nói ra trở vào:

- Lý Lão Huyền, ta là người đọc sách, không so đo với hán tử thô bỉ như ngươi.

Lâm gia tiểu thư mệt thở hồng hộc, nhưng ánh mắt cũng tỏ ra kiên định:

- Lý thúc, lời này của ngài quá khách sáo rồi, ta là do ngài nuôi lớn, xin ngài yên tâm, trong lòng ta đã có chủ ý.

Ba người Vũ La từ phía sau đi lên, Đỗ Tuấn làm như vô ý nhìn Lâm gia tiểu thư một cái.

Tiểu thư lá ngọc cành vàng vừa rồi còn bình tĩnh xử lý tranh chấp trong nhà, hiện tại gương mặt ửng hồng bẽn lẽn.

Phòng Thu Thanh nhìn Vũ La một cái, Vũ La nhẹ giọng nói:

- Một thiếu nữ như vậy đi trong bão tuyết cũng không dễ dàng gì, có thể giúp được thì giúp.

Gương mặt Đỗ Tuấn lộ vẻ ngượng ngập, Phòng Thu Thanh cười nhẹ:

- Còn làm bộ làm tịch gì nữa, sao không mau đi?

Đỗ Tuấn cười hắc hắc, sửa sang lại sắc mặt, ra vẻ một quân tử phi lễ không nhìn, đàng hoàng đi tới.

Lâm gia tiểu thư đang bôn ba cực khổ, khập khiễng chân thấp chân cao, nha hoàn kia tự lo mình còn không xong, làm sao có năng lực dìu đỡ tiểu thư mình. Lâm gia tiểu thư chợt lảo đảo một cái, suýt chút nữa trượt chân, khó khăn lắm mới ổn định thân hình. Nàng đang khom mình thở dốc, chợt một bàn tay to đưa tới:

- Để ta đỡ nàng.

Thanh âm trầm ổn, làm cho người ta an tâm.

Lâm gia tiểu thư ngẩng đầu nhìn, trong gió tuyết, trước mặt nàng hiện ra một gương mặt anh tuấn nhưng không mất phần cương nghị.

Lâm gia tiểu thư cảm thấy ấm áp trong lòng, quỷ thần xui khiến làm cho bàn tay nhỏ bé của nàng từ trước tới nay chưa từng chạm vào nam nhân nào, hiện tại nằm trong tay y. Phía sau có xa phu to gan huýt sáo một tiếng trêu chọc, lập tức bị Lý Lão Huyền tát mạnh một cái vào gáy. Mọi người cười vang một trận, Lâm gia tiểu thư và Đỗ Tuấn cùng nhau đỏ mặt.

Lỗ tiên sinh ở cách đó không xa thấy cảnh tượng tay hai người nắm chặt tay nhau, vô cùng nổi bật, khiến cho y ghen tị phát điên.

Vũ La cảm thấy thú vị, cố ý nói sâu xa:

- Xem ra quả nhiên là bề ngoài anh tuấn vẫn hơn...

Phòng Thu Thanh thầm nghĩ, ngài còn ở đây nói mát làm gì, hai vị hồng nhan tri kỷ của ngài làm cho không biết bao nhiêu tu sĩ hâm mộ không thôi.

Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn, bàn về tướng mạo, vóc người, tu vi, gia thế, cũng là tuyệt thế giai nhân nhất đẳng trên cả Tu Chân Giới. Đương nhiên chuyện này nếu nói theo góc độ khác, cho dù là hố cái cũng không thích nam nhân chịu ngược đãi.

Cho dù Đỗ Tuấn không sử dụng linh nguyên, nhưng thân thể y cường hãn còn hơn một số hung thú, dìu đỡ Lâm gia tiểu thư hết sức nhẹ nhàng, dọc đường tiến tới vô cùng yên ổn.

Đi suốt cả ngày, đến đêm bọn họ tìm một sơn động lớn, lập doanh hạ trại.

Lâm gia tiểu thư muốn mời Đỗ Tuấn cùng ăn cơm tối với mình, nhưng da mặt mỏng không mở miệng được. Đỗ Tuấn lại sợ đường đột, cứ như vậy hai người ngập ngừng do dự, bỏ lỡ cơ hội. Đỗ Tuấn ủ rũ trở lại, Lâm gia tiểu thư thất hồn cùng nha hoàn gặm lương khô, chẳng thấy ngon lành.

Phòng Thu Thanh thấy Đỗ Tuấn trở lại, thấp giọng nói:

- Mấy ngày qua ta xem rồi, lộ tuyến mà bọn họ đang đi cũng vừa khéo giống như chúng ta. Nếu ta không có đoán sai, ngày mai bọn họ sẽ tiến vào sơn thôn thứ nhất, mà vách đá nơi phát hiện ra Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ lại nằm ở một thôn phụ cận. Nhưng tài liệu mà trước đây Lưu Thiên Hộ lưu lại không đủ, làm ta không biết rõ ràng lắm rốt cục là ở thôn nào.

Vũ La thầm nghĩ này hơi có chút phiền phức, Tây Hà sơn này cũng không nhỏ, tuy rằng cư dân rất ít, nhưng cũng có tới mười mấy thôn. Nếu cứ đi tìm từng thôn một quả là chuyện hết sức đau đầu.

Bất quá Vũ La nghĩ rất rõ ràng, nếu quả thật là ma đầu kia, cho dù hiện tại chạy tới, chắc chắn bọn Lưu Thiên Uy cũng đã gặp nạn. Lần này chính là cơ hội rất tốt để giết chết ma đầu, ngàn vạn lần không thể đánh rắn động cỏ.

Ba người còn đang thương nghị, Lý Lão Huyền đi tới. Ba người lập tức dừng lại không nói, Lý Lão Huyền tới đây, tỏ ra vô cùng quen thuộc ngồi xuống cạnh ba người:

- Ba vị, nếu như thuận lợi, khoảng trưa mai là chúng ta có thể tới thôn thứ nhất. Các ngươi muốn thu mua thứ gì, cứ việc đi thu. Bất quá...

Y nhìn ba người một chút, có hơi dừng lại,

Sau đó chắp tay thi lễ với ba người, trịnh trọng nói:

- Nếu có liên quan với dược liệu, kính xin ba vị nể mặt Lý Lão Huyền ta, không nên tranh đoạt cùng Lâm gia.

Suốt cả ngày Đỗ Tuấn dìu Lâm gia tiểu thư, tốc độ chạy không nhanh không chậm, cơ hồ vẫn duy trì đều đặn nhanh chóng, nhưng mặt không đỏ, hơi thở không gấp. Chỉ bằng vào điểm này, Lý Lão Huyền đã nhìn ra ba người này không phải là người bình thường.

Dĩ nhiên y có thể nhìn ra như vậy, cũng l ba người căn bản không nghĩ tới chuyện che giấu.

Vũ La vẫn giấu mình như trước, những chuyện này không cần hắn xử lý.

Đỗ Tuấn đáp lễ Lý Lão Huyền:

- Lý lão ca yên tâm, chúng ta không phải là người vong ân phụ nghĩa.

Lý Lão Huyền gật đầu, lấy trong ngực áo ra một bình rượu ngon đặt xuống:

- Đa tạ ba vị.

Lý Lão Huyền mới vừa trở lại chỗ đám tiêu sư, đã bị nha hoàn gọi đi.

Lâm gia tiểu thư cùng nha hoàn ở trong một trướng bồng, đây là đãi ngộ dành cho nàng. Lý Lão Huyền đánh tiếng chào hỏi, sau khi được cho phép mới tiến vào trong lều:

- Tiểu thư, tìm ta có việc gì?

Sắc mặt Lâm gia tiểu thư có vẻ do dự:

- Lý thúc, người xem ba vị kia có lai lịch thế nào?

Đương nhiên Lý Lão Huyền hiểu rất rõ ràng tiểu thư hỏi chính là người nào, y nhíu mày, lắc đầu nói:

- Ta cũng không nhìn ra.

Tiểu thư có vẻ hơi thất vọng, Lý Lão Huyền nói tiếp:

- Nhưng ta có thể khẳng định, thật ra bọn họ không có ý xấu gì.

Lâm gia tiểu thư nhất thời an tâm không ít:

- Vì sao ngài biết?

Lý Lão Huyền nhìn tiểu thư một cái:

- Tiểu tử Đỗ Tuấn kia dìu người đi một ngày, nhẹ nhàng như thường, phần công lực này, ta tự cảm thấy mình không làm được.

Lâm gia tiểu thư nhất thời xấu hổ, Lý Lão Huyền ho khan một tiếng, chuyển hướng đề tài:

- Chỉ là một Đỗ Tuấn đã có thể vững vàng áp chế ta. Thêm vào tên Phòng Thu Thanh, chỉ sợ thực lực không hề dưới Đỗ Tuấn, một mình y có thể giết tất cả tiêu sư còn lại của chúng ta.

- Thực lực như vậy nếu muốn gây bất lợi với chúng ta, thật sự hết sức dễ dàng. Nếu thật có ý đồ gì, bọn họ đã sớm động thủ.

Lâm gia tiểu thư gật đầu:

- Lý thúc nói rất có đạo lý.

Nàng sửng sốt một chút, chợt nhớ ra:

- Bọn họ còn có một người nữa...

Nhắc tới người này, hai người cũng sửng sốt. Trong ba người, người kia tầm thường nhất, thậm chí khi nhắc tới hắn một chút tự động quên hắn đi. Mãi đến lúc này mới nhớ ra, hai người cùng đồng thanh hỏi:

- Hắn tên gì?

Lý Lão Huyền ngây người một hồi lâu, mới một tiếng thở dài:

- Tiểu thư, ta đã hiểu rồi, trong ba người này, đáng sợ nhất chính là người thứ ba. Tuy rằng ở chung với chúng ta đã mấy ngày rồi, nhưng cũng không biết tên hắn là gì. Xin người yên tâm, bọn họ tuyệt đối không có ý xấu gì, nếu không chúng ta cũng không thể sống đến bây giờ...

Lý Lão Huyền là người từng trải, một người tồn tại rõ ràng như vậy, có thể nhìn thấy sờ thấy, nhưng lại làm cho y quên mất. Ở chung mấy ngày rồi, ngay cả tên người ta cũng không biết, Lý Lão Huyền lập tức hiểu ra người này mới là đáng sợ nhất.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau mặt trời ló dạng một nửa, là một ngày nắng ráo hiếm có. Đỗ Tuấn vẫn dìu Lâm gia tiểu thư như hôm trước, Lỗ tiên sinh đi sau sắc mặt âm trầm như có thể vắt ra nước. Y thường xuyên nổi giận vô cớ, thỉnh thoảng đánh mắng đám xa phu, người làm thuê.

Phòng Thu Thanh nhìn thấy hết thảy những chuyện này, thấp giọng xin chỉ thị:

- Vũ Đại nhân, có muốn giải quyết phiền phức này trước chăng?

Vũ La cười:

- Y cũng được coi là phiền phức sao?

Phòng Thu Thanh nở một nụ cười khổ:

- Đại nhân nói đúng, là thuộc hạ quá lo xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play