- Ta cũng nghĩ là không có, nếu không, ta âm thầm bôn ba bao nhiêu năm như vậy, cũng sẽ không tới nỗi không điều tra ra được chút gì.
Tống Kiểm Mi cũng có vẻ bất ngờ, nhìn nàng gật đầu nói:
- Không ngờ ta đã xem thường ngươi...
Cốc Mục Thanh xoay người định đi, nhưng bỗng nhiên xoay người lại, ngạo nghễ nói:
- Cho dù Lâm Tuyệt Phong biết Vũ La chính là Thôi Xán chuyển sinh, ngươi cũng không có chút cơ hội nào. Ngươi phải biết rằng trong trận chiến ấy, Lâm Tuyệt Phong không có chút cơ hội hoàn thủ nào. Đường đường Trung Châu đệ nhất cường giả dưới tay chàng không chịu nổi một đòn, chẳng khác nào trẻ con. Thậm chí Vũ La còn chưa xuất toàn lực, Lâm Tuyệt Phong cũng đã đền tội.
Tống Kiếm Mi sửng sốt:
- Chuyện này không thể nào, ngươi gạt ta!
Cốc Mục Thanh khẽ mỉm cười, hiện tại đối mặt Tống Kiếm Mi, nàng tỏ ra tràn đầy tự tin:
- Đã đến nước này, ta có cần phải lừa ngươi không? Ngẫm lại mà xem, Vũ La có năng lực diệt Thái Âm sơn, phá hủy Cửu Nghi sơn, hùng mạnh hơn Thôi Xán năm xưa không chỉ gấp đôi.
Tống Kiếm Mi như bị điện giật, toàn thân ngây ra tại chỗ:
- Thật vậy sao...
Cốc Mục Thanh cười lạnh nhìn nàng:
- Năm xưa ngươi cho là chàng đại thế đã mất, cho nên không chút lưu tình phản bội chàng, còn cấu kết ngoại nhân đẩy chàng vào chỗ chết, đổi lấy an toàn cho cả nhà ngươi. E rằng lúc ấy ngươi tuyệt không ngờ rằng chỉ qua vài năm, chàng đã quật khởi còn mạnh hơn năm xưa. Tống Kiếm Mi, ngươi thật sự rất thông minh, tính toán tỉ mỉ mọi chuyện, nhưng ngươi đã quên một điểm, con đường tu chân kéo dài ngàn năm, há có thể bởi vì thành bại nhất thời mà vội vàng luận anh hùng?
- Tâm cơ ta không bằng ngươi, đáng tiếc ngươi không có lòng kiên trinh như ta.
Sắc mặt Tống Kiếm Mi tái nhợt, cười khổ lắc đầu nói:
- Ngươi nói không sai, ta chính là tính toán quá nhiều, nữ nhân đa tâm như vậy, phần lớn khó có thể hạnh phúc.
Dường như nàng đang tự oán tự trào mình, chợt nở một nụ cười tươi tắn giống như hoa nở, đẹp xinh không gì sánh được. Ngay cả Cốc Mục Thanh cũng không nhịn được trong lòng than thở, khó trách năm xưa oan gia kia cũng bị nàng ta mê hoặc.
- Nhưng con người của ta không muốn thấy người khác hạnh phúc hơn mình, vốn ta chuẩn bị thứ này là vì hắn, Lâm Tuyệt Phong không đáng tin cậy, ta cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Hắn không tới nhưng ngươi tới, ngươi chết đi rồi, hắn cũng sẽ đau khổ cả đời!
Tống Kiếm Mi chợt giơ tay lên, lòng bàn tay nàng có một hạt châu to bằng ngón cái, đỏ rực như máu.
Thình lình nàng bóp nát hạt châu, sâu dưới nền trạch viện phát ra một tiếng động trầm đục, tựa hồ có cự thú đáng sợ nào đó đang vươn mình thức tỉnh dưới mặt đất.
Sắc mặt Cốc Mục Thanh vẫn tỏ ra bình tĩnh, điều này làm cho Tống Kiếm Mi không nhịn được có chút lo lắng. Nhưng nghĩ lại cảm thấy mình quá lo xa, chuẩn bị thứ này vốn là vì đối phó Thôi Xán, uy lực khổng lồ vô cùng, Cốc Mục Thanh tuyệt khó thoát khỏi.
- Thật là ác độc!
Cốc Mục Thanh lắc đầu:
- Ngươi tự biết mình không còn đường sống, còn muốn kéo theo ta. Giữa hai ta, chỉ ngươi có lỗi với ta, ngươi còn hạ độc thủ như vậy.
Sắc mặt Tống Kiếm Mi lạnh như băng:
- Vốn ta chuẩn bị vì hắn, nhưng ngươi lại tới đây, chỉ trách ngươi không may mắn mà thôi.
Dưới chân của nàng sáng lên một mảnh quang hoa kỳ dị, thân ảnh của nàng cũng trở nên hơi mờ đi:
- Ngươi tự mình hưởng thụ thịnh yến này đi, ta sẽ không bồi tiếp ngươi...
Cốc Mục Thanh gật đầu:
- Quả nhiên là Như Ý Kim Hoàn của Tống gia. Đã có lời đồn Như Ý Kim Hoàn của Tống gia có thể mở ra thông đạo không gian trong cự ly ngắn, có được lực lượng thần quỷ khó lường, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Tống Kiếm Mi mỉm cười:
- Cốc Mục Thanh, ngươi vẫn không bằng ta. Lần này ta đi, có thể vĩnh viễn mai danh ẩn tích, nhưng bất kể thế nào ta cũng còn sống. Tuy rằng ngươi chiếm được tinh yêu của hắn, nhưng như vậy thì đã sao? Ngươi sắp sửa chết rồi, vĩnh viễn đừng mơ tới chuyện hưởng thụ ái tình, ha ha...
Cốc Mục Thanh bĩu môi một cái:
- Ngươi thật sự cho là mình tâm cơ vô địch ư?
- Ta cũng đã thừa nhận tâm kế không bằng ngươi, chẳng lẽ tới đây mà không có chuẩn bị chút nào?
Trong lòng Tống Kiếm Mi có chút không yên. Những thứ chuẩn bị dưới đất lẽ ra đã phải phát động rồi, vì sao sau tiếng động đầu tiên lại không có chút động tĩnh nào?
Tay Cốc Mục Thanh chỉ xuống dưới:
- Phía dưới này, hẳn là chôn Chính Phản Ngũ Hành Âm Dương Lôi Hỏa trận.
- Bất quá trận pháp này đã được ngươi gia cường. Dùng hai viên nội đan Bích Thủy Nghê Hủy và Hỏa Sơn Long Tích một Thủy một Hỏa làm vật dẫn, dùng sáu đạo linh phù nhất phẩm do Lâm Tuyệt Phong âm thầm đưa cho làm cọc trận. Các loại tài liệu khác cũng tăng lên ba cấp, vì trận pháp này, ngươi thật đúng là dốc hết gia tài.
- Trận pháp phát động, chỉ cần hai viên nội đan tiếp xúc, lập tức sẽ bùng nổ, dẫn động toàn đại trận. Hai viên nội đan hung thú nhất phẩm, sáu đạo linh phù nhất phẩm cộng thêm trận pháp tăng lên ba cấp sẽ nổ tung cùng lúc.
- Ta đoán rằng uy lực của trận pháp đã qua sửa đổi này cũng không kém gì uy lực của một đạo Thiên Mệnh Thần Phù nổ tung. Tống Kiếm Mi, ngươi thật sự là một kỳ tài.
Đến lúc này Tống Kiếm Mi mới trợn mắt há mồm:
- Ngươi... Vì sao ngươi biết rõ ràng như vậy?
Cốc Mục Thanh hờ hững đáp:
- Ta đã nói rồi, tâm cơ ta không bằng ngươi, chỉ giỏi làm một số chuyện. Mặc dù ta không phải là Ám Vệ, nhưng dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ, cũng có được ít thủ hạ. Căn cơ của ngươi ở Trung Châu quá nông cạn, dù ngươi đặt mua những tài liệu đã tỏ ra cẩn thận, nhưng chỉ cần dụng tâm điều tra vẫn có thể ra được. Lúc nãy ta đã nói qua, ta đã âm thầm điều tra ngươi rất nhiều năm.
Sắc mặt Tống Kiếm Mi tỏ vẻ không cam lòng:
- Phải chăng ngươi đã động tay chân vào tài liệu của ta, cho nên trận pháp không thể phát động?
Cốc Mục Thanh cười to một tiếng, nụ cười của kẻ chiến thắng:
- Đoán đúng rồi!
- Hừ, vậy thì đã sao, ta có Như Ý Kim Hoàn, ta muốn đi, ai có thể ngăn được?
Cốc Mục Thanh bĩu môi một cái:
- Vậy ta sẽ không lo tới, nếu ngươi có thể chạy thoát, vậy chiêu bài Nam Hoang đệ nhất phù sư của Hướng Cuồng Ngôn hôm nay coi như tan nát.
Dứt lời, nàng nhìn quanh kêu to lên:
- Hướng Cuồng Ngôn, bản cô nương biết lão đang ở đây, đừng giả vờ câm điếc nữa.
Giọng Hướng Cuồng Ngôn truyền đến:
- Ta biết rồi, nàng ta không chạy thoát được đâu. Năm xưa ta đã nói, hai tiểu cô nương các vị đều lợi hại cả, bảo tên khốn kia ít tiếp xúc với các vị một chút. Hiện tại thì sao, Tống Kiếm Mi đi rồi, Cốc Mục Thanh lại tới, người sau còn lợi hại hơn người trước, bằng hữu có vợ hung hãn, quả thật là đại bất hạnh!
Cốc Mục Thanh tức tối vô cùng:
- Hướng Cuồng Ngôn...
Rốt cục Nam Hoang đệ nhất phù sư không có tiếng động gì nữa. Bất quá trên không, đạo linh văn phong ấn khổng lồ kia bỗng nhiên biến hóa, trở nên thâm sâu khô lường. Một tia chớp màu vàng ầm vang giáng xuống, hào quang của Như Ý Kim Hoàn nhất thời tan tác.
Tống Kiếm Mi giật mình kinh hãi:
- Làm sao có thể...
- Thiên La Địa Võng!
Cốc Mục Thanh quát to một tiếng, Thiên Mệnh Thần Phù Thiên La Địa Võng bay lên trời, Tống Kiếm Mi giận tím mặt:
- Cốc Mục Thanh, ngươi cho rằng bản lĩnh của ngươi có thể làm gì được ta chứ! Nào, chúng ta đấu một trận thử xem!
Hướng Cuồng Ngôn ẩn thân sau một gốc đại thụ cành lá rậm rạp, quan sát trường đại chiến trong sơn cốc, không khỏi thở dài lắc đầu.
Cốc Mục Thanh tới đây xử lý chuyện Tống Kiếm Mi, tựa hồ có chút không ổn. Nhưng đây cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Nửa ngày sau, trận chiến bên trong sơn cốc kết thúc. Cốc Mục Thanh khóe miệng còn vương máu, lảo đảo bước ra ngoài sơn đạo.
Hướng Cuồng Ngôn vẫn ngồi bên đường uống rượu, liếc nhìn nàng một cái, chợt ném sang một viên linh đan:
- Đây là đan dược của lão Lư, rất công hiệu, uống đi.
Cốc Mục Thanh cứng đầu không nhận, mặc cho viên linh đan rơi xuống đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT