Sau đó Lâm Tuyệt Phong vẫn giữ gương mặt trơ trơ như đá. Cho đến khi gặp được đối thủ, Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán, cảm tình mới trở lại trên mặt lão.

Lâm Tuyệt Phong bỗng nhiên hiểu được, mình không thương ai cũng không có ai thương, thật là đáng buồn tới cực điểm. Chỉ có một đối thủ duy nhất, nhưng lại bị mình dùng mưu kế hại chết. Sau khi Thôi Xán chết, Lâm Tuyệt Phong thật ra sống không bằng chết, chỉ có thể đặt mục tiêu vươn tới Trung Châu đệ nhất cường giả.

Đáng tiếc hiểu ra quá muộn...

Thần kiếm Thiên Tinh của Vũ La vỗ cách không một cái, cả thi thể lẫn nguyên hồn của Lâm Tuyệt Phong bị chấn nát.

Lâm Tuyệt Phong thở dài, trở về bóng tối. Tất cả cảnh tượng kia sụp đổ trước mặt lão, hình ảnh cuối cùng như ngưng đọng lại: Gương mặt thiếu niên còn ngây thơ chất phác, nở một nụ cười hết sức hồn nhiên...

Sau đó hết thảy từ từ trở thành mờ nhạt, cuối cùng biến mất. Cả đời này, rốt cục đã đi tới cuối con đường.

Vũ La thở dài, mỉm cười khẽ lắc đầu, thu bảo vật, Thần Phù của mình, xoay người chậm rãi rời đi.

Không chém đầu, không thể báo thù.

Muốn đòi hết nợ năm xưa, phải chém hết đầu cừu nhân mới được...

Mãi đến khoảnh khắc Lâm Tuyệt Phong chết đi, bỗng nhiên Vũ La hiểu ra, thương tổn mà Tống Kiếm Mi gây ra cho mình còn sâu nặng hơn Lâm Tuyệt Phong nhiều.

Nếu hai người cùng gây ra vết thương cho Vũ La, vết thương do Lâm Tuyệt Phong gây ra bất quá chỉ là bị thương ngoài da, nhưng vết thương do Tống Kiếm Mi gây ra là đòn chí mạng.

Người mà hắn quan tâm là Tống Kiếm Mi, không phải là Lâm Tuyệt Phong. Giết Lâm Tuyệt Phong thật là khoái chí, ta đường đường là Nam Hoang Đế Quân, dám âm mưu hãm hại ta ư, giết chết người như vậy một ngàn lần, vẫn cảm thấy khoái chí đủ ngàn lần.

Nhưng chỉ là ngắn ngủi.

Sau khi giết chết Lâm Tuyệt Phong, Vũ La vẫn không có cảm giác trút đi gánh nặng.

Gánh nặng trong lòng hắn không phải là địch nhân, mà là tình cảm của mình.

Ngày hôm ấy, trong khi còn chưa ai biết tin Lâm Tuyệt Phong đã chết, đại quân Cửu Nghi sơn dựa theo Lâm Tuyệt Phong bố trí đánh lén sơn trang Chu gia, nhưng không ngờ rằng tiền sơn Chung Nam sơn dốc hết toàn lực trợ giúp. Chu Nghiên nhận được tin Vũ La báo, điều động chủ lục Ám Vệ phối hợp với ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa binh nội ứng ngoại hợp, đại quân Cửu Nghi sơn bị tiêu diệt toàn quân.

Ngày hôm ấy, ba người phá vỡ sơn môn Cửu Nghi sơn. Dưới sự dẫn dắt của Hướng Cuồng Ngôn, Vu Thiên Thọ và Lư Niệm Vũ cùng lúc xuất hiện dưới chân Cửu Nghi sơn.

Ba trăm món pháp báo công kích cỡ lớn xếp thành một hàng dưới chân núi. Chủ lực Cửu Nghi sơn đã đi hết, số còn ở lại không có lực chống cự, chỉ đành ngoan ngoãn mở đại trận hộ sơn, buông vũ khí đầu hàng.

Dưới sự chủ trì của Hướng Cuồng Ngôn, Hứa Sơn Dương vội vàng chạy về nhậm chức chưởng môn mới của Cửu Nghi sơn.

Cửu Nghi sơn, Thái Âm sơn, hai lực lượng đối địch hùng mạnh nhất đã không còn uy hiếp.

Khi tin Lâm Tuyệt Phong chết truyền ra, Nga Mi sơn cùng Không Động sơn lập tức phái người chạy tới Chung Nam sơn, tỏ vẻ thần phục.

Ngũ Tùng sơn nằm ở phía Tây Bắc Cửu Nghi sơn, cách Cửu Nghi sơn chừng vài trăm dặm. Cửu Nghi sơn hùng vĩ biết bao, Ngũ Tùng sơn lại gần như không ai biết, cũng chỉ có một ít phàm phu tục từ sống gần đó biết cõi đời này còn có một ngọn núi như vậy.

Nhưng mấy ngày qua, tất cả cư dân xung quanh Ngũ Tùng sơn đều hoảng hốt rời đi, bởi vì trong Ngũ Tùng sơn xuất hiện thần tiên.

Một đạo linh văn khổng lồ dâng lên cao, toát ra linh quang màu vàng nhạt phong ấn cả Ngũ Tùng sơn. Có cư dân sống dưới chân núi nhìn thấy lúc kim quang mới vừa dâng lên, một ít chim chóc bay lên muốn thoát khỏi kim quang trói buộc, nhưng không ngờ chúng vừa chạm vào kim quang, lập tức đã bị đốt cháy thành tro.

Trên con đường nhỏ duy nhất dẫn lên núi, có một trung niên phóng đãng đang ngồi, mấy ngày qua một mực uống rượu, say khướt cả ngày. Thỉnh thoảng tỉnh táo, chỉ thấy vẽ vẽ gì đó trên mặt đất.

Trong núi có một tòa trạch viện đơn giản. Đạo linh văn khổng lồ kia lơ lửng ngay trên trạch viện này.

Một nữ nhân dung mạo tuyệt trần, khí chất trang nhã như vua các loài hoa đang ngồi trong nội đường. Trước mặt nàng có một nha hoàn đang quỳ, hai tay dâng lên một bức họa.

Bức họa vẽ trung niên đang ngồi ngoài đường kia.

Nữ nhân khẽ thở dài:

- Quả nhiên là Hướng Cuồng Ngôn. Nàng lộ vẻ khó xử, lẩm bẩm một câu:

- Biết làm thế nào đây...

Cùng lúc đó, có một người từ ngoài núi đi tới. Hướng Cuồng Ngôn ngoài đường nhìn thấy, lộ vẻ bất ngờ, sau khi suy nghĩ một chút lắc lắc đầu, xoay người lánh vào rừng cây bên đường. Người nọ đi thẳng tới không ngừng lại, thẳng vào trong núi.

Hướng Cuồng Ngôn chờ người nọ đi xa, lúc này mới chui ra, nhìn bóng lưng người nọ khẽ lắc đầu, thở dài:

- Cần gì phải lo lắng nhiều như vậy, tiếp tục uống rượu thôi...

Trong trạch viện, nha hoàn chạy vội vào kêu to:

- Tiểu thư, tiểu thư, không xong, có người tiến vào...

Dường như nàng nọ đoán được là ai, gương mặt trắng trẻo mịn màng thình lình trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Một lúc lâu sau mới trấn tĩnh lại nói:

- Kinh hoàng làm gì, mau mở đại môn nghênh giá!

Nha hoàn cẩn thận lui xuống.

Chỉ trong thoáng chốc, đại môn trạch viện mở rộng, nữ nhân kia đã thay một thân trường quần hoa lệ, chậm rãi bước ra.

Một bóng người xuất hiện trên đường, nhìn như chậm chạp, nhưng chỉ nháy mắt đã tới trước cửa. Nữ nhân nhìn thấy người nọ, không khỏi sửng sốt:

- Tại sao là ngươi?

- Tại sao không thể là ta?

Cốc Mục Thanh còn cao hơn Tống Kiếm Mi nửa cái đầu, lúc này hất hàm hỏi lại trông hết sức oai phong.

Nàng nhìn thấy trường quần hoa lệ của Tống Kiếm Mi, bèn nở một nụ cười trêu cợt:

- À, thì ra ngươi cho là chàng tới...

Mặt Tống Kiếm Mi lạnh lùng như băng sương:

- Ngươi tới đây làm gì?

Cốc Mục Thanh giơ tay điểm ra, một đạo linh nguyên nhỏ như tơ bay ra, đám thị nữ trong trạch viện Tống Kiếm Mi lập tức ngất đi.

- Chuyện chúng ta nói với nhau không thể để người khác nghe thấy.

Cốc Mục Thanh thu tay lại, sắc mặt Tống Kiếm Mi vẫn khó coi như trước, lại hỏi:

- Ngươi tới đây làm gì?

Cốc Mục Thanh liếc qua trạch viện một cái, nhưng không có ý tiến vào. Tống Kiếm Mi cũng không có ý mời nàng vào. Ân oán gút mắc giữa hai nữ nhân này một lời khó mà nói hết.

Cốc Mục Thanh có thể coi là rộng lượng trong đám nữ nhân, nhưng cừu hận như vậy, bất cứ nữ nhân nào cũng không thể tha thứ.

- Ta tới hỏi giúp chàng một chuyện.

Tống Kiếm Mi khẽ cau mày:

- Là hắn bảo ngươi tới ư?

Đương nhiên không phải.

Cốc Mục Thanh nhìn nàng với vẻ châm chọc:

- Không phải là ngươi vẫn tự cho mình hiểu rõ chàng sao, vì sao còn hỏi một câu ngu ngốc như vậy? Với tính cách của chàng, nhất định sẽ không bảo ta tới đây.

Tống Kiếm Mi cười lạnh một tiếng:

- Ta hiểu rõ hắn, cho nên khi Hướng Cuồng Ngôn xuất hiện bên cạnh hắn, ta đã biết hắn còn chưa chết, nhất định là đoạt xá trùng sinh.

Cốc Mục Thanh tỏ ra kiêu ngạo vì nam nhân của mình:

- Nam Hoang Đế Quân làm sao chết đi một cách dễ dàng như vậy được?

Tống Kiếm Mi oán hận nói:

- Đáng tiếc Lâm Tuyệt Phong bảo thủ độc đoán, thủy chung không chịu gặp ta, cho nên ta không thể cho lão biết tin này, nếu không ai chết vào tay ai cũng còn chưa biết!

Cốc Mục Thanh vô cùng tức giận:

- Tống Kiếm Mi, ngươi có còn liêm sỉ hay không? Nhất nhật phu thê bách nhật ân, vì sao lòng dạ ngươi lại như rắn rết?

Tống Kiếm Mi cười lạnh một tiếng không đáp, liếc nhìn nàng nói:

- Xem ra ngươi cũng hiểu rất rõ hắn, biết nhất định hắn rất muốn hỏi chuyện này nhưng lại không dám hỏi, nên ngươi mới tới đây.

Gương mặt tươi tắn của Cốc Mục Thanh chợt sa sầm, buông tiếng than dài:

- Nếu nói về tâm cơ, ta thật sự không bằng ngươi. Ngươi đã đoán được, vậy ta thay chàng hỏi ngươi một câu: Ngươi phản bội chàng như vậy, rốt cục có vì nguyên nhân bất đắc dĩ gì không?

Đúng là Vũ La rất muốn biết chuyện này, nhưng lại sợ biết câu trả lời. Nếu như phủ định, nhất định hắn càng thêm đau khổ, tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn tan biến. Nếu khẳng định, Vũ La càng khó xử hơn, hắn sẽ xử trí Tống Kiếm Mi thế nào?

Tống Kiếm Mi khẽ cau mày, sau đó lạnh lùng đáp:

- Không có!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play