Vũ La cũng tỏ ra cẩn thận, thả Phù Cổ ra tìm tòi, cũng không có phát hiện gì.

Một Thiên Các không có phát hiện, hai Thiên Các cũng không thấy, rồi ba, bốn... Mọi người mất thời gian một ngày rưỡi, lục tìm năm mươi Thiên Các trên năm mươi ngọn núi một lượt, ngoại trừ kinh ngạc vì công trình quá khổng lồ ra, không thu hoạch được gì.

Chuyện này khiến cho tất cả mọi người vô cùng thất vọng. Vượt qua đường sá xa xôi chạy tới Bắc Cương, dọc trên đường đi nơm nớp lo sợ, rốt cục không có kết quả gì.

Cừu Nhân Hổ cũng vô cùng nghi hoặc, Thiên Các quần sơn trong truyền thuyết vô cùng hung hiểm, vì sao đoàn người của mình tiến vào không có chút gì là trở ngại? Chẳng lẽ các vị tổ tiên đã gạt người?

Nghi vấn như vậy cũng lóe lên trong lòng mỗi người, ai cũng có suy tính của riêng mình.

Sau khi tìm qua một lượt, mọi người trở lại tòa Thiên Các đầu tiên. Tòa Thiên Các này đối diện với sơn môn, bên trong có một đại điện kích thước to lớn.

Mọi người tụ tập trong đại điện, cảm thấy nơi này hẳn là không đơn giản như vậy, nhưng rốt cục bí mật nằm ở nơi nào, mọi người nghĩ đến vỡ đầu cũng không ra.

Vu Thiên Thọ nhìn thông đạo phía sau đại điện, nghi hoặc nói:

- Dường như thông đạo này có chút vấn đề...

Lão tính toán sơ qua khoảng cách giữa chiều dài thông đạo và thạch thất hai bên, sau đó hưng phấn nói:

- Khoảng cách không đúng, nhất định là nơi này.

Mọi người vô cùng hưng phấn, tất cả xông vào thông đạo, bắt đầu tìm kiếm cơ quan. Trịnh Tinh Hồn thì đoán rằng trong thông đạo này nhất định có trận pháp gì đó hết sức cao minh.

Mọi người bận rộn một lúc lâu, vẫn không tìm được gì cả.

Vũ La cảm thấy kỳ quái, tự mình tính toán lại một phen, tức tối mắng to:

- Tên ngốc Vu Thiên Thọ này, vì sao lại không đúng, ta tính ra không sai chỗ nào...

Vu Thiên Thọ nghe vậy sửng sốt, vội vàng tính lại một lần nữa, nhất thời há hốc mồm:

- À... Các vị, thật là xin lỗi, ta tính sai rồi...

Vũ La có thể thóa mạ lão như vậy, nhưng những người khác không tiện, vất vả một lúc lâu như vậy rốt cục không thu hoạch được gì, cũng là vì lão già này tính sai... Ngài đường đường là Trung Châu đệ nhất khí sư, vì sao lại phạm phải sai lầm thô thiển như vậy?

Hướng Cuồng Ngôn cười hắc hắc hai tiếng, không nói nửa lời, nhưng vẻ mặt lão còn khó chịu hơn những lời khắc bạc mà lão hay nói với Vu Thiên Thọ.

Vốn mọi người tưởng rằng lần này sẽ có phát hiện, kết quả vẫn là thất bại, cũng lộ ra vẻ có hơi thất vọng chán nản.

Chu Thanh Giang nhìn Lý Vân Đông một cái, rốt cục vẫn nói:

- Thiên Diệp Độ Hải trong truyền thuyết, cơ quan bao la hùng vĩ như vậy hẳn phải tìm rất dễ dàng, chẳng lẽ nơi này không phải là Thiên Các quần sơn?

Lý Vân Đông khẳng định:

- Chắc chắn không sai, cũng có thể truyền thuyết chỉ là truyền thuyết...

Chu Thanh Giang hừ một tiếng, có vẻ bất mãn. Lão nói quá nhẹ nhàng, dù sao cũng chỉ là truyền thuyết... Cũng là vì truyền thuyết, ta phải mang ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa binh tới đây, vạn nhất xảy ra vấn đề gì, nguyên khí Chu gia ta có thể bị tổn thương nặng nề.

Thiên Diệp Độ Hải là một trận pháp được bố trí ở Thiên Các quần sơn theo truyền thuyết, nếu không vượt qua bố trí này, coi như không thể nào tiến vào Thiên Các quần sơn.

Bố trí của trận pháp này nghe nói cần tối thiểu ngàn người trở lên mới có thể đồng thời mở ra.

Năm xưa Thiên Các quần sơn cực kỳ hưng thịnh, bày trận pháp này cũng có ý huyền diệu, chính là cảnh cáo đối thủ, trong sơn môn ta bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra ngàn tu sĩ.

Chu Thanh Giang mang theo Hỏa Vân Chiến Xa binh không chỉ vì trận pháp này, còn vì đối phó Bắc Thú quân, làm chỗ dựa cho Vũ La.

- Thiên Diệp Độ Hải ư?

Cừu Nhân Hổ chưa từng nghe qua, lão ngẩng đầu nhìn quanh:

- Bắc Cương toàn là đồng tuyết mênh mông, từ trước tới nay chưa từng nghe qua có biển gì cả...

Lý Vân Đông cũng nghi hoặc lắc đầu:

- Thôi được, chúng ta ra ngoài trước đã, trời không còn sớm nữa, đến tối tất cả phải coi chừng một chút.

Không thu hoạch được gì trong Thiên Các quần sơn, mọi người cũng không quên mối nguy hiểm lúc trước. Mặc dù dọc trên đường đi không có gặp phải chuyện gì, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy, mối nguy giống như quái thú ẩn trong bóng tối, sẽ nhắm vào lúc mình lơi lỏng nhất, đập tan mình thành từng mảnh vụn.

Mọi người theo đường cũ trở về, cũng không phải là không có người nghi ngờ trong lòng, đi vào dễ dàng như vậy, muốn ra e rằng không được ung dung thoải mái. Nếu như xuất hiện mê trận, trời sập đất nứt, bọn họ sẽ không kinh ngạc, nhưng lại đi ra hết sức thoái mái nhẹ nhàng chẳng khác nào lúc vào.

Tất cả đứng dưới thạch kiếm khổng lồ, ngay cả Lý Vân Đông cũng không hiểu ra sao:

- Dường như Thiên Các quần sơn này không có chỗ nào thần kỳ...

Vũ La cũng không hiểu, nhưng những lời của Lý Vân Đông chợt thức tỉnh hắn, linh cơ thoáng động:

- Ta biết rồi!

Trịnh Tinh Hồn nở một nụ cười châm chọc:

- Ngươi cũng cuốn trêu cợt chúng ta giống như vị Trung Châu đệ nhất khí sư kia ư?

Vu Thiên Thọ đùng đùng nồi giận:

- Trịnh Tinh Hồn, sau khi trở lại Trung Châu, Vu mỗ nhất định lĩnh giáo tuyệt học Thái Âm sơn các ngươi!

Dù gì Trịnh Tinh Hồn cũng là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, Vu Thiên Thọ khiêu khích như vậy, đương nhiên y không thể lùi bước. Huống chi rõ ràng là Vu Thiên Thọ đã theo phe Vũ La, cũng không thể tạo nên mối quan hệ tốt với Trịnh Tinh Hồn, cho nên y cười lạnh một tiếng:

- Nếu lão không sợ chết, cứ việc tới tìm ta.

Vu Thiên Thọ cười nhạt:

- Được lắm, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng của Vu mỗ chỉ còn kém một bước nữa đạt tới đại thành, đến lúc đó ta sẽ chống mắt nhìn xem đại trận hộ sơn của Thái Âm sơn chắc chắn tới mức nào...

- Đừng cãi nữa!

Lý Vân Đông quát to một tiếng:

- Hãy nghe Vũ La nói thử xem thế nào...

Lý Vân Đông không yên lòng, lão cảm thấy địa phương mà lão giang hồ hơn ngàn năm như mình không nhìn ra được gì, Vũ La chỉ là tiểu tử chưa tới hai mươi tuổi, chẳng lẽ hắn có thể khám phá ra bí mật nơi này?

Lão bảo để cho Vũ La nói, chính là muốn cho Vũ La bêu xấu.

Vũ La đứng tại nguyên chỗ bất động, tay chỉ lên trên:

- Mấu chốt nằm trên đầu chúng ta.

Trên đầu ư... Mọi người ngẩng đầu lên, trên cao hàng chục trượng, hai thanh thạch kiếm khổng lồ gác chéo giữa trời. Có thể thấy được dấu vết loang lổ tang thương rõ ràng trên thân kiếm, toát ra khí tức mênh mông cuồn cuộn từ thuở Hồng Hoang, giống như ngọn lửa cháy cách vách, mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng.

- Nơi này có thể có vấn đề gì?

Trưởng lão Cửu Nghi sơn hừ lạnh một tiếng.

Vũ La không thèm để ý tới lão, quay sang nói với Chu Thanh Giang:

- Cả Thiên Các quần sơn chỉ có nơi này có thể cảm ứng được khí tức cổ xưa, đây chính là điểm khả nghi lớn nhất.

Hắn vừa dứt lời, mọi người lập tức bừng tỉnh ngộ. Mặt trưởng lão Cửu Nghi sơn bừng đỏ, âm thầm lặng lẽ lui lại. Câu vừa rồi của lão, đường đường Đại Năng một thân tu vi thâm hậu, quả thật là có hơi mất mặt.

Lý Vân Đông cảm thấy trong lòng nặng trĩu, thầm mắng mình già hồ đồ, một chuyện rõ ràng như vậy, vì sao lại không nghĩ tới? Cả một đám người của mình chỉ lo tìm loạn ở Thiên Các quần sơn, không ngờ rằng lối vào chân chính thật ra nằm ở sơn môn.

Sơn môn là lối vào, lời này có vẻ miễn cưỡng, nhưng đây chính là một cách bố trí xảo diệu, theo nguyên lý “dưới chân đèn không có ánh sáng”.

Lão đưa mắt nhìn Vũ La, trong lòng oán hận không thôi. Lần đầu tiên gặp Vũ La đã bị đạo quang diễm của hắn làm cho lão vô cùng vất vả, làm vỡ một miếng ngọc bội thế thân trân quý. Sau đó Cực Quang Lôi Vân Thư vất vả nuôi dưỡng bị sùng vật của hắn ăn mất, hai lần liên tục mất mặt, đây là lần thứ ba.

May mắn lần này coi như là không quá mất mặt, bằng không thật đúng là không đất dung thân.

Chẳng lẽ tiểu tử này là khắc tinh của thầy trò mình sao, vì sao gặp hắn, thầy trò mình lại xui xẻo như vậy...

Lý Vân Đông vung tay lên:

- Tất cả mọi người tản ra tìm đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play