Lần này hai con rùa đã thành công, chính xác bắt được Cực Quang Lôi Vân Thư, lại không ai nhường ai, mạnh ai nấy trừng mắt nhìn kẻ kia, tay dụng lực. Chỉ nghe Cực Quang Lôi Vân Thư hét thảm một tiếng, bị xé thành hai nửa.

Hai con rùa mỗi con nuốt một nửa, hiển nhiên không đã thèm, vươn cổ ra bắt đầu tiếp tục tìm kiếm xung quanh.

Bọn Lý Vân Đông ngây người, bị ánh mắt hai con rùa đảo qua, không khỏi cảm thấy toát mồ hôi lạnh toàn thân. Vũ La vô cùng ảo não, hai tiểu gia hỏa này đi theo Động Động, càng ngày càng hư đốn, không chịu vâng lời.

Chuyện tự tiện chạy ra khỏi Thiên Phủ Chi Quốc, chắc chắn cũng là bắt chước Động Động.

Có lão Đại như vậy, đương nhiên tiểu đệ cũng vậy.

Trên mặt tuyết trắng xóa, máu Cực Quang Lôi Vân Thư vương vãi đỏ ngầu chói mắt, mọi người cảm thấy khiếp sợ đến cực điểm. Lúc này hai con rùa đã trở lại bình thường, dáng vẻ ngốc trời sinh, mò mẫm mấy vòng vẫn không bỏ được lên vai Vũ La, đôi mắt long lanh của chúng tỏ ra gấp gáp, nhìn qua hết sức đáng yêu.

Nhưng chắc chắn không ai cho rằng hai tiểu gia hỏa này là ngây thơ vô hại nữa...

Mọi người vốn đang ở trên ngọn núi, hai con rùa đột nhiên xuất hiện, sau khi hiện chân thân hết sức khổng lồ, khiến cho lớp băng phủ bề mặt ngọn núi đã bắt đầu xuất hiện vết nứt. Rốt cục một tiếng ầm rất lớn vang lên, đã xảy ra tuyết lở.

Rất nhiều băng tuyết từ trên đỉnh núi lao xuống, kéo theo tất cả mọi thứ xung quanh, hoành hành mấy chục sơn cốc gần đó.

Mọi người đã sớm bay lên trời, sau khi tới Bắc Cương, chưa từng cảm thấy lạnh như vậy.

Đây chính là hung thú nhất phẩm thượng, có thể giết chết ngay tức khắc tu sĩ Đại Năng cảnh giới Phụng Thiên. Cho dù là tu sĩ Đại Năng cảnh giới Khấu Thiên gặp phải, cũng chỉ có con đường chết, nhưng bị xé ân thịt như vậy...

Vũ La căm tức vô cùng, một tay bắt lấy hai con rùa trở lại, vứt chúng vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Hai tiểu gia hỏa đã ăn uống no say, bị ném vào trong cũng không thèm để ý, chậm rãi bò tới bên cạnh Động Động, chuẩn bị chui vào bộ lông rậm của nó mà ngủ.

Không ngờ chui vài lần cũng không vào được, hai tiểu gia hỏa vô cùng nghi hoặc, dùng mũi ngửi ngửi vài lần mới hiểu: Thì ra không phải là Động Động, mà là một tảng tá.

Thật ra Vũ La cảm thấy có chút phiền phức, bất kể thế nào sủng vật của mình cũng ăn mất tọa kỵ của người ta, nếu Lý Vân Đông bắt mình bồi thường, mình đuối lý, trong tay lại không có thứ gì thích hợp bồi thường cho người ta...

Nhưng hắn không ngờ rằng tất cả mọi người có mặt tại trường sợ ngây người, bao gồm cả Lý Vân Đông cũng quên không nói với hắn chuyện bồi thường, hoặc có thể là không dám nói với hắn chuyện này.

Lý Vân Đông tự cho là đời này đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, tình cảnh nào mà chưa từng thấy. Nhưng cảnh tượng vừa rồi quả thật là mới thấy lần đầu tiên.

Lão cũng từng xâm nhập Yên sơn, được chứng kiến những Dị Thú thượng cổ hùng mạnh, nhưng hung tàn như hai con rùa khi nãy mới là lần đầu.

Lão nhân gia không nghi ngờ chút nào, nếu mình xông lên, kết quả sẽ không tốt đẹp hơn Cực Quang Lôi Vân Thư bao nhiêu.

Hướng Cuồng Ngôn tâm tư thoáng chuyển, miệng cười nhưng lòng không cười:

- Hắc hắc, không có chuyện gì chứ? Chúng ta đi xuống đi thôi, Thiên Các quần sơn đang ở trước mắt, chúng ta còn chờ gì nữa?

Mọi người có chút đờ đẫn đi theo lão, bất quá ai nấy phi hành rất chậm, thẫn thờ cả người, giống như chưa kịp hoàn hồn.

Vũ La thấy Lý Vân Đông không đề cập tới chuyện bồi thường, tự nhiên mừng rỡ không nói, đuổi theo sát nút.

Lúc trước từ trên bầu trời nhìn xuống, chẳng qua chỉ cảm thấy Thiên Các quần sơn khí thế bất phàm. Lúc này đứng dưới mặt đất, trước tòa sơn môn khổng lồ kia, mới thấy thế nào là hùng vĩ.

Trước cột cửa khổng lồ, mọi người nhỏ bé giống như con kiến dưới chân cự thú. Hai thanh thạch kiếm khổng lồ giao nhau tạo thành hình chữ thập, toát ra một cỗ sát ý tới từ thời Hồng Hoang viễn cổ. Mặc dù đã phát tán ra vài ngàn năm, vẫn có thể khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng, sinh ra cảm giác kính sợ đối với thời kỳ ấy.

Sơn môn này có tác dụng cảnh báo là chính. Mọi người nghỉ ngơi chốc lát trước sơn môn, ai có tâm sự nấy, sau đó không nói nửa lời, cùng nhau tiến vào.

Chu Thanh Giang quay đầu lại dặn dò Hỏa vân Chiến Xa trận ở bên ngoài sơn môn chờ đợi, lão là người cuối cùng tiến vào.

Lúc này Lý Vân Đông đã dần dần trấn tĩnh lại, mới cảm thấy đau lòng không ít.

Đây là một hung thú nhất phẩm thượng... Năm xưa mình xâm nhập Yên sơn, cũng trải qua cửu tử nhất sinh mới lấy được trứng thú này. Trong quá trình không biết hạ bao nhiêu độc thủ, lập bao nhiêu âm mưu quỷ kế, giết hại bao nhiêu đồng đạo mới coi là lấy được vào tay.

Mấy trăm năm sau đó dùng vô số linh đan dược liệu trân quý, Ngọc Tủy bồi dưỡng, mới có thể khiến cho Cực Quang Lôi Vân Thư này trở thành hung thú nhất phẩm thượng hùng mạnh chỉ trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi.

Những năm gần đây, Lý Vân Đông rất ít lộ diện trước mặt người khác. Cực Quang Lôi Vân Thư này thật ra là vũ khí bí mật của lão, hôm nay mang ra phô bày một chút, vốn muốn thị uy.

Đối tượng mà lão muốn thị uy tự nhiên là bọn Vũ La.

Thật ra thời gian của lão không còn nhiều lắm, nếu lần này thật sự có thể tìm ra biện pháp phi thăng, tự nhiên lão phải tính tới chuyện tranh đoạt cùng người khác. Trước hết bày ra một ít thực lực của mình, chính là muốn cho bọn Vũ La hiểu được.

Hướng Cuồng Ngôn lão là Nam Hoang đệ nhất phù sư thì đã sao? Lão nhân gia ta đã sắp sửa rời khỏi thế giới này, vì hy vọng mong manh, chuyện gì cũng làm được!

Nhưng lão không ngờ rằng thủ đoạn mà mình thi triển lại trở thành trò cười. Cực Quang Lôi Vân Thư mà mình cho là cường hãn, đã trở thành mồi ngon của sủng vật người ta.

Nhưng bất kể thế nào, đó cũng là hung thú mà mình vất vả lắm mới bồi dưỡng được, hao phí biết bao tâm huyết.

Đúng là vừa rồi Lý Vân Đông vì quá sợ hãi mà quên mất chuyện bồi thường, nếu lúc này nhắc lại có vẻ như quá hẹp hòi, cũng để lộ ra rằng vừa rồi mình thật sự kinh hãi. Mặc dù ai cũng có thể nhìn ra chuyện này, nhưng chết Lý Vân Đông cũng không thừa nhận.

Từ lúc đi qua bên dưới sơn môn do hai thạch kiếm khổng lồ gác chéo hình thành, Lý Vân Đông đã bắt đầu tính toán làm thế nào để lấy lại thể diện.

Phía sau cửa đá là một con đường lát đá rất dài. Khác với những con đường lát đá thông thường, con đường này sử dụng toàn một loại đá phiến hình vuông được tạc vô cùng tinh xảo lót thành.

Mỗi phiến đá như vậy dài ba mươi trượng, con đường này cũng rộng ba mươi trượng.

Mỗi phiến đá rộng năm trượng, bề mặt điêu khắc hoa văn Thần Thú tinh xảo. Chẳng qua đã trải qua biết bao năm tháng bào mòn, đã trở nên mơ hồ không rõ.

Hai bên phiến đá, cũng là hai bên đường, cứ cách ba phiến đá lại có một cọc đá. Hẳn trước kia cũng vô cùng tinh xảo, hiện tại chỉ còn cao khoảng nửa người, bất quá đáy cọc nối liền với phiến đá bên dưới hết sức thú vị, vắt lại với nhau, giống như bện lại.

Có thể phiến đá đã bị hòa tan, hết sức mềm mại, ba phiến bện lại cùng một cọc đá như vậy, hoa văn vô cùng tinh xảo.

Con đường lát đá đặc biệt này dẫn tới giữa sườn núi, sau đó là một cái thang rất dài dẫn lên tới trên Thiên Các.

Dọc trên đường đi lên, có thể thấy được dấu vết hư hỏng khắp nơi. Dưới băng tuyết bao trùm, nơi này cũng không có hung thú hoành hành, cho nên vô cùng sạch sẽ.

Mặc dù mọi người tỏ ra cẩn thận, nhưng tốc độ rất nhanh, không bao lâu sau đã tới bên dưới Thiên Các. Hiện tại nhìn gần lại càng bội phục người năm xưa thiết kế Thiên Các này tâm tư xảo diệu. Thiên Các được tạc giống như trang viên, tầng tầng chồng chất lên nhau, mỗi tầng đều có viện lạc riêng của mình, nối liền với nhau bằng thông đạo, hành lang uốn khúc, cầu đá... Cả Thiên Các giống như một kiến trúc điêu khắc bằng ngà voi.

Mọi người bắt đầu tìm tòi ở Thiên Các này một lượt, không thu hoạch được gì. Có một ít người vẫn không từ bỏ, ai nấy xuất nguyên hồn ra, tìm tòi một lượt nữa, nhưng vẫn không phát hiện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play