Vũ La chợt nhớ ra, bèn hỏi:

- Vì sao ở Đại Dã Hà cấm, lão nhân gia ngài lại tỏ ra kích động như vậy?

Quả thật Địa Hỏa Kim Kỳ Lân là tên bại hoại, thường ngày có lợi ích lập tức giành lấy, tới lúc chiến đấu lại trốn đi, có thể ra sức lại không chịu ra sức. Nhưng lần này ở Đại Dã Hà Cấm, nó lại kêu gào đòi ra ngoài giết địch, thật sự khiến cho Vũ La hết sức bất ngờ.

- Hừ, theo như lời ngươi, lão nhân gia ta không phải là nhìn ra ngươi đang nguy, cho nên mới xuất lực hay sao?

- Thật không?

Giọng chất vấn của Vũ La khiến cho Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cảm thấy tổn thương:

- Ngươi nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ lão nhân gia ta sống mấy vạn năm, còn có thể lừa một tên vãn bối như ngươi sao?

- Không nghi ngờ gì, ngài hẳn sẽ làm như vậy.

Vũ La không cho nó chút thể diện nào.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cứng họng, Vũ La hỏi tới:

- Được rồi, lão nhân gia ngài là loại thú gì, vãn bối là người thế nào, cả hai đều biết rõ trong lòng, ngài cứ giấu diếm như vậy, quả thật là hẹp hòi nhỏ mọn. Mọi người đều nói Thần Thú vô cùng thẳng thắn, chẳng lẽ lão nhân gia muốn làm một con sâu làm rầu nồi canh?

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân tức nói không ra lời, một lúc lâu sau mới không cam lòng thừa nhận:

- Được rồi, ngươi đoán trúng. Hung thú kia tên là Kiêu Khoát (sên), bắt đầu từ thời thượng cổ, chính là đối tượng săn bắt chính của Kỳ Lân nhất tộc chúng ta.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân coi trọng thể diện, chắc chắn không nói thật, nhưng Vũ La cũng có thể đoán ra đại khái: Hiển nhiên Kiêu Khoát cùng Kỳ Lân là thiên địch với nhau. Cho nên Kiêu Khoát kia vừa cảm ứng được khí tức của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, lập tức nhảy ra khiêu khích. Trời đất gặp nhau, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân giận tím mặt, mới căm phẫn khác thường nhảy ra chiến đấu.

- Được rồi, lão nhân gia ngài an tâm thăng cấp cho Kỳ Lân Tý đi thôi.

Tiến vào Nam Hoang, hai người hết sức cẩn thận hành sự. Gặp địa phương không người, lập tức dốc hết toàn lực phi hành. Gặp phải núi non có môn phái chiếm cứ, lập tức giảm tốc độ, đi vòng tránh ra thật xa.

Mặc dù làm như vậy chậm một chút, nhưng chắc chắn là không kinh động bất cứ kẻ nào.

Hướng Cuồng Ngôn chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, dọc đường hết sức bực tức Vũ La. Mặc dù bực tức như vậy, nhưng lão vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh.

Ba ngày sau, Lão Lang cốc đã xuất hiện trong tầm mắt.

Đúng lúc này, thanh âm Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thình lình vang lên trong đầu Vũ La:

- Mau tìm một nơi bí ẩn, lúc Kỳ Lân Tý thăng cấp, có thể ta không khống chế được, sẽ có dị tượng xảy ra, mau...

Vũ La chộp lấy Hướng Cuồng Ngôn:

- Đừng hỏi nhiều, mau đi theo ta!

Vũ La hết sức quen thuộc Nam Hoang, cho dù nơi này là phụ cận Lão Lang cốc, địa bàn của Thượng Trảm Đạo. Năm xưa Thượng Trảm Đạo vì muốn tỏ lòng trung thành, từng phái người vẽ cặn kẽ bản đồ địa hình Lão Lang cốc, đặc biệt đưa qua cho Vũ La.

Vũ La quay một vòng, lập tức tìm được rồi một thạch động thiên nhiên rất lớn, bên ngoài có một thác nước rũ xuống như rèm, hắn lập tức lôi Hướng Cuồng Ngôn cấp tốc chui vào trong đó.

Bọt nước văng tung tóe, trong động tối om. Vũ La vừa tiến vào, trên người hắn đã nổi lên ánh lửa. Lửa này là hư ảnh, mặc dù cháy sáng nhưng không hề gây thương tốn gì cho thân thể hắn, kể cả y phục cũng không sao.

Hắn cố gắng áp chế, nói với Hướng Cuồng Ngôn:

- Đừng để cho bọn Thượng Trảm Đạo phát hiện!

Nơi này còn cách Lão Lang cốc không xa, Vũ La lo rằng bứt dây động rừng. Hướng Cuồng Ngôn gật đầu, khẽ khoát tay, lập tức có bốn đạo linh phù màu tím nhạt bay ra. Bốn đạo linh phù này đều có chín mặt, hình dáng tinh xảo, được luyện chế từ ngọc, vô cùng xinh đẹp, toát ra ánh sáng dịu dàng. Trên mỗi mặt đều có một đạo linh văn thâm ảo lấp lóe không ngừng.

Bốn đạo linh phù quay xung quanh Vũ La, vận chuyển theo một quỹ tích vô cùng đặc biệt. Bốn đạo linh quang bắn ra, ảo hóa thành bốn chiến sĩ toàn thân khôi giáp trên đầu Vũ La. Những chiến sĩ này thân cao ba trượng, ai nấy giơ tay lên áp vào nhau, một bức màn sáng dâng lên từ bốn chiến sĩ này, bao bọc Vũ La vào trong.

- Thành rồi.

Hướng Cuồng Ngôn nói. Đây là Phù Binh Phong Trận, nếu thăng trận pháp này lên hai cấp, chính là Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận mà ngay cả Hướng Cuồng Ngôn thi triển cũng phải tốn hao dương thọ.

Vũ La mờ trói buộc, trong màn sáng kia vang lên một tràng tiếng kêu trầm đục, một đạo hào quang màu đỏ sẫm từ cánh tay trái hắn bay ra, không ngừng vờn quanh Vũ La, tạo ra một mảng ánh lửa bên cạnh Vũ La.

Ngọn lửa bốc lên rừng rực, một đốm lửa lơ lửng trên đầu Vũ La, hiện ra bản thể, chính là Thiên Mệnh Thần Phù ngũ phẩm Kỳ Lân Tý.

LÚC Vũ La phát hiện đạo Thiên Mệnh Thần Phù này sâu trong Yên sơn, nó có vẻ bất phàm. Khác với Thiên Mệnh Thần Phù thông thường, cả hai mặt trước sau của nó đều có linh văn, hơn nữa linh văn ở hai mặt có thể chảy xuôi kết nối với nhau.

Linh phù thông thường nhất phẩm có chín mặt, cửu phẩm có một mặt. Nhưng Thiên Mệnh Thần Phù bất kể cấp bậc gì cũng chỉ có một mặt có khắc linh văn.

Hôm nay đạo Thiên Mệnh Thần Phù này rời khỏi thân thể Vũ La, treo cao trên đầu hắn. Giữa những tiếng Kỳ Lân rống, linh văn hai mặt Kỳ Lân Tý không ngừng chảy xuôi, mặt phải chảy từ trên xuống dưới, mặt trái chảy từ dưới lên trên, tạo thành một vòng tuần hoàn khép kín.

Theo vòng tuần hoàn không ngừng này, lực lượng Kỳ Lân Tý càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Rốt cục ánh lửa bạo phát thật mạnh, ngay cả Phù Binh Phong Trận cũng không hạn chế được. Hướng Cuồng Ngôn bèn điểm ra một chỉ, bốn lá linh phù bỗng nhiên bay cao lên, hóa thành to mười trượng, cơ hồ chiếm trọn cả sơn động. Không gian trong màn sáng cũng theo đó gia tăng, miễn cưỡng chế ngự được ngọn lửa của Kỳ Lân Tý bành trướng.

Lúc này, ngay cả Hướng Cuồng Ngôn cũng có chút ghen tỵ với Vũ La, tiểu tử này quả thật vô cùng may mắn. Trước kia Vũ La từng nói với lão, Kỳ Lân Tý chính là Thiên Mệnh Thần Phù ngũ phẩm, lão bèn đích thân luyện chế bốn đạo linh phù nhất phẩm thượng, hợp thành Phù Binh Phong Trận uy hùng mạnh này. Vốn nghĩ rằng thừa sức che giấu cho Kỳ Lân Tý thăng cấp, không ngờ hiện tại bị ép phải khai hỏa tất cả uy lực, suýt chút nữa không thể chế ngự được.

Lão liếc nhìn qua đã thấy Thiên Mệnh Thần Phù này không giống bình thường, không ngờ hai mặt đều có linh văn.

Trong Đại Dã Hà cấm, Vũ La xuất thủ một lúc ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù, Hướng Cuồng Ngôn đã nhìn ra chỗ khác thường. Lão là phù sư, không phải tu sĩ thông thường, Vũ La dùng ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù tạo thành phù trận Đại La Tam, Trịnh Tinh Hồn cũng không nhìn ra, nhưng Hướng Cuồng Ngôn lại có thể cảm giác được một chút khác biệt vô cùng nhỏ bé.

Mấy ngày qua trên đường, Vũ La đã nói sơ qua cho Hướng Cuồng Ngôn, hắn không nhắc tới Phong Thần Bảng, chỉ nói rằng mình có kỳ ngộ, có thể luyện được nhiều đạo Thiên Mệnh Thần Phù.

Hướng Cuồng Ngôn nhìn Vũ La và Kỳ Lân Tý bên trong Phù Binh Phong Trận, nở một nụ cười, thầm nhủ:

- Theo như giọng điệu của thằng lỏi này, Kỳ Lân Tý là đạo Thiên Mệnh Thần Phù kém nhất của hắn, đã lợi hại tới mức này...

- Nếu là người khác có kỳ ngộ này, có thể tu luyện được nhiều Thiên Mệnh Thần Phù, e rằng sẽ cảm thấy vô cùng uổng phí. Có thể tìm được một đạo Thiên Mệnh Thần Phù đã là cơ duyên lớn bằng trời, cho dù có năng lực tu luyện thêm một đạo nữa thì có ích gì?

Ngoài thân thể Vũ La không ngừng khuếch tán ra tầng tầng hào quang màu đỏ sẫm, công kích vào Phù Binh Phong Trận. Hướng Cuồng Ngôn không dám khinh thường, vội vàng thu liễm tinh thần, cẩn thận ứng đối.

Kỳ Lân Tý bay lên cao, không ngừng xoay tròn, chín đạo hào quang màu đỏ sẫm ung dung bay xuống. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân kêu lên một tiếng kỳ quái, từ bên trong chui ra:

- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị thứ này hút vào...

Vũ La kinh ngạc:

- Có chuyện gì vậy?

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân có vẻ hơi suy yếu, nghe hắn hỏi như vậy, tức tối vung chân kêu to:

- Phải chăng là tiểu tử ngươi muốn hãm hại lão nhân gia ta? Ta đây vất vả giúp ngươi thăng cấp Thiên Mệnh Thần Phù, ngươi lại chơi ta như vậy, không phải là ác độc lắm sao? Lúc trước còn khuyên ta ngay thẳng, ta thấy ngươi mới chính là tiểu nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play