Vũ La thở dài một tiếng, thuận tay đem hai con rùa trên vai xuống, vuốt ve chúng, tự an ủi mình:
- Cơ duyên tự có, tiểu gia hỏa, lần này phải trông vào phần số của ngươi mà thôi...
Hai người hai thú nhìn từ xa có thể thấy mơ hồ, với thị lực của hai con rùa tự nhiên không thấy. Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng hơi khẽ cau mày, vật trên đỉnh núi kia phát ra ánh sáng nhạt, không ngờ lại là một viên đá màu đen chỉ to bằng hạt gạo.
Ngân quang đầy trời đáng sợ vừa rồi dường như cũng là do viên đá này phóng xuất. Viên đá màu đen nhìn qua không có gì là nổi bật này, rốt cục là thứ gì?
Trong lúc hai người còn đang nghi ngờ, Động Động đã đi tới trước viên đá màu đen này, giơ chân trước màu vàng nhạt ra cầm lấy. Vũ La cảm thấy căng thẳng trong lòng, cũng may kia viên đá không có chút phản ứng gì. Vũ La thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, Động Động đã nuốt chửng viên đá vào miệng!
Vũ La tức tối suýt chút nữa giơ chân:
- Tiểu gia hỏa này, vì sao lại tham ăn như vậy...
Lúc này hắn cũng không để ý cái gì cơ duyên hay không cơ duyên nữa, điều khiển cụm mây trắng bay tới nhanh chóng. Rất nhanh đã đến trước ngọn núi kia, vẫn không có dị tượng gì xảy ra. Động Động ăn viên đá kia, có vẻ như rất hài lòng, chậm rãi bay trở lại. Vũ La nhướng mày, chỉ thấy tiểu gia hỏa vọt tới trước mặt hắn, nhếch miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, sau đó ngã trên cụm mây trắng đánh rầm.
Vũ La thấy vậy giật mình kinh hãi, vội vàng ôm nó lên xem, lập tức dở khóc dở cười: Tiểu gia hỏa đang ngáy ngon lành, không ngờ đã ngủ thiếp đi.
Hướng Cuồng Ngôn ở bên cạnh bật cười vang. Hai con rùa chập choạng bò theo tay Vũ La lên tới thân thể Động Động, chui vào bộ lông dài của Động Động, cũng ngủ theo.
Vũ La lắc lắc đầu, ném ba tiểu gia hỏa vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, sau đó phủi tay nói với Hướng Cuồng Ngôn:
- Đi thôi.
Dường như sau khi Động Động nuốt chửng viên đá kia, lời nguyền Đại Dã Hà cấm cũng đã được giải trừ. Hướng Cuồng Ngôn lại dùng thần thức thử dò xét một chút, cấm cố không gian bên ngoài Hổ Mi hà cũng đã được giải trừ. Hai người bay qua Hổ Mi hà, sắc trời đã hoàn toàn sụp tối, màn đêm một lần nữa bao phủ Đại Di Chi Dã.
Hai người ngừng lại ở bờ sông cách đó không xa, vứt Mông Thiên còn đang ngũ mê man sang một bên, mạnh ai nấy trải da thú xuống đất, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vũ La ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đế Tinh Tử Vi trên trời thình lình lóe lên một cái. Hắn trợn mắt nhìn kỹ, nhìn một lúc sau chỉ thấy trên trời vẫn tối om, không có dị tượng gì cả.
Trong Thiên Phủ Chi Quốc, Động Động đang ngủ say chợt trở mình, hai tay vô ý gãi gãi cái bụng tròn căng. Dưới lớp da bụng có vật gì đó thỉnh thoảng chợt lóe sáng theo nhịp thở của nó.
Sáng hôm sau, Mông Thiên là người đầu tiên tỉnh lại. Y ngồi dậy gãi gãi đầu, nhìn quanh một lúc, thình lình hưng phấn nhảy dựng:
- Ha ha, Đại Dã Hà cấm giải trừ rồi, ta vẫn còn sống trở ra, ha ha ha!
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn mở mắt ra, quả nhiên Hổ Mi hà hôm qua ở cách đó không xa đã biến mất không thấy nữa. Mà ngọn sơn phong cao năm ngàn trượng đột ngột mọc từ dưới đất lên vẫn còn đứng sừng sững nơi đó.
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn nhìn nhau, lắc lắc đầu có vẻ không hiểu được.
Vũ La hỏi:
- Ngươi quan sát hoàn cảnh xung quanh thử xem, trong bao lâu chúng ta có thể ra khỏi Đại Di Chi Dã?
Mông Thiên chạy vòng vòng một lúc, rất nhanh đã quay trở lại, vẻ mặt sáng ngời:
- Nửa ngày, tối đa là một ngày, nhất định chúng ta sẽ ra ngoài.
Vũ La nhảy dựng lên:
- Đi mau.
Một mảng sương mù nhàn nhạt giống như một chiếc rèm ngăn cách hai thế giới với nhau. Một bên là Nam Hoang sơn thủy hiểm ác, một bên là Đại Di Chi Dã hung hiểm khó lường
Trong sương mù thấp thoáng bóng người, có ba người bước ra.
Trước mắt bọn họ là một vách núi dựng đứng, bên dưới là vực sâu không đáy tối tăm, nhìn quanh toàn là mông lung mờ mịt. Trong khoảnh khắc Vũ La ra khỏi đám sương mù, lộ vẻ hơi ngơ ngác một chút. Hắn liếc mắt nhìn thế giới này, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi nghèn nghẹn trong cổ.
Hướng Cuồng Ngôn ném ra một đạo linh phù tam phẩm:
- Lấy đi.
Mông Thiên vội vàng tiếp lấy, quan sát cẩn thận, sau đó rón rén cất đi. Y khom người hành lễ với hai người:
- Tiền bối, tiểu nhân đi đây.
Hướng Cuồng Ngôn khoát khoát tay, dường như Mông Thiên sợ hai người đổi ý, lắc mình nhanh như mèo chui tọt trở về Đại Di Chi Dã. Sau này trong Đại Di Chi Dã có một “cao thủ điên” nổi tiếng, bằng vào một đạo linh phù tam phẩm đánh khắp Đại Di Chi Dã. Bất quá tên này rất thích nói khoác, rằng mình đã gặp được hai vị “thần nhân”, hết thảy cao thủ, hết thảy hung thú trong Đại Di Chi Dã không chịu nổi một đòn của hai người này. Nói khoác như vậy cũng còn chấp nhận được, nhưng y còn nói từng theo hai người này tiến vào Đại Dã Hà Cấm, cuối cùng đi ra ngoài bình an vô sự... Chuyện này làm sao có khả năng?
Y càng nói, người ta càng không tin, người ta càng không tin y càng không cam lòng, lại càng muốn chứng minh.
Kết quả cuối cùng thường là y dưới cơn nóng giận xuất thủ, đánh cho tất cả mọi người bỏ chạy. Lâu ngày dài tháng, y cũng trở thành một nhân vật truyền kỳ trong Đại Di Chi Dã.
- Trở về rồi...
Một lúc lâu sau, Vũ La mới cất tiếng thở dài.
Trên trời ngoài xa, một biển mây dày đặc được ánh tà dương gác núi chiếu rọi, nổi lên ánh vàng rực rỡ, giống như một tòa thành được đúc bằng kim loại.
Dãy núi chạy dài, gió lớn hung hăng thôi mạnh len lỏi giữa các ngọn núi.
Sông lớn cuồn cuộn, thủy quái khuấy động bên dưới.
Vũ La nhìn vùng thiên địa vô cùng quen thuộc này, ngẩng đầu lên. Dường như trời cao cảm ứng, rắc xuống một mảng mưa phùn nho nhỏ, khiến cho tóc, y phục Vũ La bao phủ một lớp hơi nước mỏng. Hắn nhìn mưa bụi trước mặt, hít sâu một hơi. Nước mưa hóa thành linh lực hệ Thủy mỏng manh, theo không khí Nam Hoang vốn ẩm thấp chui vào trong phổi hắn.
Trong lúc nhất thời, mỗi một tế bào trong thân thể hắn đều được kích hoạt, cảm giác như ký ức xa xôi từ thời thượng cổ được thức tỉnh. Trong khoảnh khắc này, dường như Đế Quân Thôi Xán năm xưa tung hoành Nam Hoang, lực kháng phe Chính đạo đã sống lại.
Hướng Cuồng Ngôn đứng bên cạnh Vũ La, thấy khí chất sắc bén chợt lóe lên trên người Vũ La rồi biến mất, không nhịn được nở một nụ cười hiểu ý. Lão không nói nửa lời, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Vũ La.
Chỉ trong thoáng chốc, hơi thở kích động dập dồn của Vũ La dần dần yên lặng trở lại. Hắn xoay người lại, cả người đã thay đổi, mỉm cười hỏi Hướng Cuồng Ngôn:
- Tiền kiếp của ta so với đời này, người nào tốt hơn?
Hướng Cuồng Ngôn khoát tay ngăn lại, cười chế giễu:
- Đúng là lắm chuyện. Đời trước là ngươi, đời này cũng là ngươi, không phải hay sao? Nếu đã là ngươi, vậy còn phân tốt xấu để làm gì?
Vũ La cười ha hả, chợt xoay người lại nhìn quang cảnh Nam Hoang mênh mông trước mặt:
- Trở về vùng đất này một lần nữa, ta tiền kiếp cùng với ta đời này mới có thể hợp nhất, trở thành ta hoàn chỉnh.
Hướng Cuồng Ngôn cười mà không nói, lão hiểu Vũ La vừa phá được một bức tường ngăn cách tâm linh, chờ một thời gian nữa nhất định sẽ thăng tiến cảnh giới.
- Đi thôi, nơi này là Nam Hoang, cố hương của chúng ta, cho dù xòe bàn tay không thấy ngón, chúng ta cũng sẽ không lạc đường.
Vũ La thấy trời dần tối bèn nói.
Dọc trên đường đi, Vũ La chợt hỏi Địa Hỏa Kim Kỳ Lân:
- Rốt cục đến lúc nào ngài mới có thể thăng Kỳ Lân Tý lên một bậc vậy?
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân hỏi ngược lại:
- Ngươi chạy từ nơi này tới Lão Lang cốc mất bao lâu?
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối đa ba ngày.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nói:
- Trước khi ngươi xông vào Lão Lang cốc, ta nhất định sẽ tăng Kỳ Lân Tý lên một cấp.
Vũ La gật đầu, lúc này Địa Hỏa Kim Kỳ Lân không hề cò kẻ mặc cả như mọi lần.
Vị Thần Thú từ thời Hồng Hoang này bình thường biểu hiện vô cùng bại hoại vô sỉ, tìm đủ mọi cách chiếm tiện nghi của Vũ La. Nhưng vào thời khắc mấu chốt hiện tại, hiển nhiên cũng muốn giúp Vũ La một tay, vì vậy cố gắng tranh thủ thăng Kỳ Lân Tý lên một cấp trước khi Vũ La tiến vào Lão Lang cốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT