Bọn họ vừa mới dùng ba món pháp bảo công kích cỡ lớn ức hiếp bọn Bạch Côn Sơn, không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy.

Lưu Thiên Uy hung hăng nhổ một bãi nước bọt:

- Con bà nó, nếu có trăm khẩu tiên pháo, cho dù là một con rồng, lão tử cũng bắn rớt!

Đáng tiếc chẳng những bọn họ không có trăm khẩu tiên pháo, thậm chí ngay cả ba món pháp bảo hiện có cũng không thể bắn.

Chỉ trong nháy mắt, đám hỏa vân trăm mẫu kia đã bay tới trên bầu trời Tháp Sơn đảo. Ngọn lửa mạnh mẽ nổ vang không ngừng, bùng bùng cháy lớn, sóng nhiệt lan tỏa, nhiệt độ xung quanh gia tăng rất cao, khiến cho gió biển thổi mạnh, gây ra sóng lớn ngập trời.

Dưới áp lực nặng nề như vậy, bọn Lưu Thiên Uy lộ vẻ đau khổ, bọn họ chưa bao giờ đối mặt với cường giả như vậy.

Chỉ có Vũ La lạnh nhạt mà đứng, khí thế hùng mạnh trên trời kia không có tác dụng gì với hắn. Hắn có thể thắng được Đại Thánh Yêu tộc, chủ nhân đám hỏa vân trên trời dù có hùng manh tới đâu, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của bọn Hồng Phá Hải, Nhan Chi Tây.

Một tiếng hừ lạnh từ trong đám hỏa vân vang lên, ngọn lửa cuồn cuộn. Ngay sau đó lại vang lên một tiếng thú rống rung trời, sáu con cự thú kéo một chiến xa cổ kính tang thương xuất hiện trên đám hỏa vân.

Sáu con cự thú này cao lớn hung mãnh, đầu mọc kim giác, thân thể tựa hổ, đầu như sư từ, trên lưng mọc hai cánh như thần đao, đuôi dài sau lưng như đuôi rồng.

Những tiếng thú rống vang lên chấn động khiến cho nước trên mặt biển văng tung tóe khắp nơi, tất cả hải thú lặn sâu xuống đáy biển không dám lộ diện.

Chuyện khiến cho người ta kinh ngạc chính là sáu cự thú này linh hoạt vô cùng, giống như vật sống, nhưng thật ra là do một loại kim loại màu bạc đúc thành.

Nhìn sang chiến xa kia có phong thái cổ kính dày nặng, thân xe phủ đầy những vết đao thương kiếm kích, hiển nhiên đã trải qua vô số lần sinh tử, xung phong liều chết.

Bánh xe một bên có hình mặt trời, bên kia có hình mặt trăng.

Trên thân xe cắm một chiếc tán khổng lồ, cán to như cánh tay, hiện đầy những đạo linh văn to như con nòng nọc. Linh văn có màu đen nhưng có đuôi lửa, quả thật rất giống với nòng nọc.

Tán che phía trên là một mảng lửa màu vàng bừng bừng.

Đôi mắt Trịnh Tinh Hồn sáng rực tinh quang, từ trên cao nhìn xuống Vũ La với vẻ lạnh lùng:

- Vũ La, ngươi thật là to gan lớn mật. Ngươi thật sự cho rằng có Chu Thanh Giang làm chỗ dựa, bản tọa không dám giết ngươi sao?

Tuy rằng thanh âm Trịnh Tinh Hồn không lớn, nhưng toát ra khí thế uy nghiêm. Sóng âm chậm rãi tản ra, người trong phạm vi trăm dặm xung quanh đều có thể nghe rõ. Mặt biển bị những lời cuối của y cao giọng kích động, ầm một tiếng dấy lên sóng lớn cao vài chục trượng.

Bọn Bạch Côn Sơn bị oanh tạc một phen, vốn đã cuốn vó chạy dài, nhưng nhìn thấy đám hỏa vân này hùng hổ kéo tới, cũng nấp ở xa xa xem náo nhiệt.

Vũ La ngẩng đầu nhìn lên, cười lạnh khinh thường. Hắn đường đường là Nam Hoang Đế Quân, đối mặt với chưởng môn Thái Âm sơn không thể thua sút về khí thế:

- Trịnh Tinh Hồn, ngươi nói toàn là lời thừa. Đương nhiên là ngươi dám giết ta rồi, không phải là trước đó ngươi đã sai khiến tên đồ đệ của mình ám toán ta sao? Chỉ bất quá ta mạng lớn, cho nên không chết mà thôi.

Trịnh Tinh Hồn giận tím mặt:

- Đúng là hoa ngôn xảo ngữ, ngươi có chứng cứ gì nói là bản tọa phái người giết ngươi? Nhưng ngươi tàn sát đệ tử Thái Âm sơn ta lại có chứng cớ vô cùng xác thực, tội đáng chết vạn lần!

Vũ La cười ha hả, giơ tay chỉ Trịnh Tinh Hồn trên không:

- Giỏi cho chưởng môn Thái Âm sơn Trịnh Tinh Hồn danh vang thiên hạ, không ngờ cũng là hạng tiểu nhân gan chuột, dám làm mà không dám chịu, vô dụng cực kỳ!

Trịnh Tinh Hồ chưa từng bị người khác thóa mạ như vậy, giận đến nỗi run lên lẩy bẩy trên đám hỏa vân, Vũ La lại nói tiếp:

- Ngươi nói ta giết đệ tử Thái Âm sơn có chứng cớ vô cùng xác thực, xin hỏi, ta giết người ở nơi nào? Chứng cớ ở đâu?

Chứng cứ xác thực mà Trịnh Tinh Hồn nói, chính là một đoạn hình ảnh ghi lại cảnh Vũ La đem Thái Âm sơn Đại trưởng lão ra chém đầu răn chúng.

Nhưng Trịnh Tinh Hồn không thể nào lấy đoạn hình ảnh này ra. Làm như vậy nhất định sĩ khí Thái Âm sơn diệt mất, uy vọng sụp đổ, thanh danh không còn, đây là những chuyện mà Trịnh Tinh Hồn không thể nào gánh vác.

Vũ La cũng hiểu điểm này, cho nên cố ý hỏi như vậy.

Quả nhiên Trịnh Tinh Hồn không cách nào trả lời, sắc mặt âm trầm đang định lên tiếng nói, Vũ La đã không nhịn được khoát tay ngăn lại:

- Gan chuột không cần nhiều lời. Không phải ngươi cho rằng mình võ lực hùng mạnh, muốn ỷ thế hiếp người sao? Muốn giết ta, vì sao không động thủ, lại dài dòng như vậy làm gì? Xem ra chẳng những là loài gan chuột, còn là nam nhân mang tính nữ nhân.

Trịnh Tinh Hồn tức giận sôi lên:

- Tiểu tử cuồng vọng, tự mình tìm chết!

Y vỗ mạnh vào càng xe, một đạo linh lực giống như linh xà bắn vọt ra, một sợi dây cương kêu bốp một tiếng, theo đó bắn vọt lên.

Một trong sáu con cự thú bay lên không, há miệng hút mạnh giống như cá voi hút nước, nuốt lấy một phần sáu đám hỏa vân kia vào trong bụng. Hai cánh sau lưng nó hợp nhất thành một lưỡi đao, bờm sư tử thình lình hóa thành miếng bảo vệ ở chuôi đao, thân hổ hóa thành chuôi đao, miệng sư tử há to, hai mắt trừng trừng ngậm chặt lưỡi đao.

Trịnh Tinh Hồn vung hai ngón tay lên chỉ về phía Vũ La bên dưới quát lớn:

- Lục Hợp Sát Trận Đao tầng thứ nhất, giết!

Cự đao do cự thú kim loại kia hóa to như một chiến thuyền, từ trên cao giáng xuống mang theo một chiếc đuôi lửa thật dài, rít gào xé không bay xuống.

Vũ La thầm cười lạnh, trong lòng đắc ý: Nếu ngươi dùng thủ đoạn khác đối phó ta, ta còn có thể đau đầu nhức óc một chút. Nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên, rất không nên dùng thần binh chém giết ta.

Nếu như so đấu thần binh, ai có thể là đối thủ của thần kiếm Thiên Tinh?

Hào tình trong lồng ngực Vũ La dâng cao vạn trượng, hắn ngửa mặt lên trời kêu lớn:

- Hãy cùng ta giết khắp thiên hạ, hãy cho tất cả thấy cái gì là thiên hạ đệ nhất thần binh.

Trịnh Tinh Hồn thấy tên tiểu tử kia gào thét gì đó không hiểu, chỉ hừ lạnh một tiếng, ý niệm thôi thúc. Lập tức thanh cự đao mãnh thú kia gia tăng tốc độ mấy lần, đao phong ép không khí, tạo ra một lớp hào quang màu xanh nhạt bao phủ bên ngoài.

Tự nhiên những lời này là Vũ La nói với thần kiếm Thiên Tinh. Hắn giơ tay lên, đón gió rút kiếm, hàn quang chợt lóe, Vũ La vung thần kiếm Thiên Tinh, mũi kiếm điểm chính xác vào lưỡi đao mãnh thú kia.

Khí thế đáng sợ của cự đao trong khoảnh khắc này lập tức ngưng đọng lại. Trên chiến trường xuất hiện một màn quỷ dị, một người, một thanh kiếm, nhìn qua cũng tầm thường, nhưng lại có thể ngăn chặn một thanh cự đao to bằng chiến thuyền, sau lưng kéo dài một cái đuôi lửa bừng bừng đáng sợ.

Người và kiếm nọ hết sức chênh lệch với thanh cự đao khổng lồ kia, hình ảnh này đã phá vỡ chuẩn mực kiến thức thông thường của mọi người.

Cự đao mãnh thú bỗng nhiên run lên, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, quay đầu bay trở về.

Thối lui đến giữa không trung, cự đao phân giải, biến trở lại thành một con cự thú kim loại. Lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, trên cánh của cự thú kim loại kia đã có thêm một vết kiếm rất sâu.

Trịnh Tinh Hồn hết sức đau lòng, thầm mắng mình quá sơ ý.

Uy lực lớn nhất của Lục Tướng Hỏa Vân Sát Trận Xa chính là Lục Hợp Sát Trận Đao do Lục Hợp thần đao tạo thành, là trận pháp thâm ảo chỉ có chưởng môn Thái Âm sơn mới có tư cách truyền thừa, uy lực vô cùng. Phối hợp sử dụng với chiến xa này, Trịnh Tinh Hồn tự tin cho dù là Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán năm xưa sống lại, mình cũng có thể đấu với hắn một trận.

Nhưng y vừa ra tay cũng không phát động Lục Hợp Sát Trận Đao ngay tức khắc, mà chỉ phóng ra một trong sáu thanh cự đao mãnh thú, y cảm thấy không cần thiết vận dụng năm thanh còn lại. Dù Vũ La lợi hại tới mức nào, hắn cũng chỉ là một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung, một thanh cự đao mãnh thú đã đủ để chém giết.

Nhưng Trịnh Tinh Hồn ngàn vạn lần không ngờ rằng trong tay Vũ La có thần binh, chỉ xuất ra một kiếm đã làm thanh cự đao của mình bị thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play