Vũ La đưa mắt quan sát, điểm đen trên mặt biển kia trên thực tế cũng không nhỏ, so ra diện tích còn lớn hơn cả Tháp Sơn đảo. Bất quá khoảng cách hơi xa, có chừng hơn bốn mươi dặm.
- Vật này có thể bắn tới đó hay sao? Khoảng cách xa như vậy, cho dù là bắn tới, chỉ sợ cũng sẽ không tạo thành bao nhiêu thương tổn?
Lưu Thiên Uy thấy Vũ La không phản đối, rất là hưng phấn:
- Ngài cứ yên tâm đi.
Y vung tay lên:
- Bọn nhỏ, chuẩn bị, hãy cho cô gia xem một chút thủ đoạn của Ám Vệ chúng ta!
- Được!
Đám Ám Vệ bên dưới hô to phụ họa, bắt đầu động thủ. Người bổ sung ngọc túy, kẻ chỉnh lại thân pháo, người điều chỉnh tầm bắn. Chỉ sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Lưu Thiên Uy trưng cầu ý kiến Vũ La lần nữa:
- Cô gia, có bắn hay không?
Vũ La cười lạnh một tiếng, giọng kiên quyết như chém đinh chặt sắt:
- Bắn!
Trước hết là pháp bảo cỡ lớn giống như máy bắn đá kia phát uy. Vũ La vừa ra lệnh, lập tức có một tên Ám Vệ ôm một tảng đá to bằng nửa người đặt lên pháp bảo. Lưu Thiên Uy thét lớn một tiếng “Bắn”, lập tức có người rót linh lực vào, kích hoạt máy bắn đá.
Chỉ thấy một tia linh lực giống như ngọn lửa bùng lên từ dưới chân máy bắn đá, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân. Sau đó dưới tác dụng của những đạo linh văn được khắc vô cùng tinh xảo, ngưng tụ tất cả lực lượng lại, đưa tới vị trí trọng yếu của máy bắn đá. Một tiếng bang rất lớn vang lên, mặt đất run lên một cái, cánh tay bắn thật dài vung lên, tảng đá bay ra vẽ một đường vòng cung rất rộng, bay về phía hòn đảo của bọn Bạch Côn Sơn.
Tảng đá bắn ra hiển nhiên đã được luyện chế bằng thủ đoạn đặc biệt, bay lên không một lúc chợt bùng lên ngọn lửa màu đỏ sẫm, kéo thành một cái đuôi lửa dài chừng ba trượng, lại thêm một vệt khói đen thật dài. Giống như một ngôi sao băng, nhìn qua chậm chạp nhưng chỉ trong nháy mắt đã bắn tới hòn đảo ngoài xa.
Trước tiên bọn Vũ La nhìn thấy một cột lửa phỏng vút lên cao trên đảo nọ, khói đen cuồn cuộn bốc lên. Một lúc sau mới nghe một tiếng ầm vang lên rất lớn, chấn động khiến cho màng nhĩ mọi người cảm thấy hơi đau.
Trên đào kia lập tức có rất nhiều điểm sáng bay lên, trông giống như ong vỡ tổ.
Hẳn là bọn Bạch Côn Sơn chật vật vô cùng.
Bọn Ám Vệ bật cười to khoái chí, Vũ La cũng không nhịn được mỉm cười. Lưu Thiên Uy liên tục thúc giục:
- Tiên pháo mau chuẩn bị.
Hai khẩu đại pháo đã chuẩn bị xong, y vừa ra lệnh, đã có người mang rất nhiều ngọc túy bổ sung cho thân pháo.
Lưu Thiên Uy giơ tay chỉ Tôn Thất:
- Tôn Thất, các ngươi bắn trước.
Người bên Tôn Thất mừng rỡ, đang muốn phát động tiên pháo, Tôn Thất lập tức đi tới tát cho một cái:
- Đồ ngu, mở bệ ra trước.
Bệ mà y nói không phải là là bệ thật, mà là kích hoạt một trận pháp bên dưới thân pháo, phạm vi trận pháp mở rộng không ngừng, nhiều tầng hào quang tỏa ra có đường kính chừng ba mươi trượng, giống như bệ pháo.
Lực giật lùi của tiên pháo rất lớn, tác dụng của trận pháp này là cố định thân pháo.
Nếu không kích hoạt trận pháp này mà tùy tiện nổ pháo, chắc chắn tiên pháo giật ngược trở về, sẽ làm gãy chân tên pháo thủ kia.
Tên pháo thủ kia rụt cổ lại, cũng là mình vội vàng quá nên quên. Mặc dù bị Tôn Thất tát cho một cái, nhưng người ta cứu mạng của mình, vì vậy cũng không để ý.
Khẩu tiên pháo này có tên là Hồng Vũ tiên pháo, mỗi lần bắn cần một ngàn miếng ngọc túy, nhưng uy lực của nó cũng hết sức kinh người. Tiếng pháo vang lên, dường như cả Tháp Sơn đảo cũng phải run rẩy. Trong nòng pháo thô ngắn phun ra một luồng sáng chói mắt, nháy mắt đã vượt qua mặt biển, chính xác trúng vào hòn đảo kia.
Khẩu tiên pháo còn lại có tên là Thiên vẫn tiên pháo, bắn ra đạn pháo, cũng hơi giống như máy bắn đá, nhưng hiệu quả đạn pháo bất đồng. Sau khi bắn ra lặng lẽ không tiếng động, trúng vào mục tiêu mới phát ra tiếng nổ mãnh liệt.
Rõ ràng là uy lực của đạn pháo lớn hơn máy bắn đá, nhưng không có hiệu quả gây cháy.
Ba món pháp bảo cỡ lớn bắn qua một lượt, Vũ La đưa mắt nhìn lại. Hòn đảo ngoài xa lúc trước có kích thước không nhỏ, hiện tại chỉ còn một mỏm đá nhỏ trên mặt biển.
Bọn Bạch Côn Sơn tổn thất nặng nề, cũng may Lưu Thiên Uy coi như phúc hậu, để cho máy bắn đá khai hỏa trước. Đạn đá do máy bắn đá bắn ra có hiệu quả đốt cháy, nhưng lực nổ rất yếu, mặc dù viên đầu tiên bắn ra khiến cho đại đa số địch nhân bị bỏng, nhưng không có mấy người chết. Công kích như vậy mang tính hù dọa là chính, bất quá là sát thương miệng.
Nếu lúc đầu bắn trước hai khẩu tiên pháo, vậy hiệu quả sẽ khác hẳn, số người còn sống chắc chắn không quá một phần ba.
Ba món pháp bảo công kích cỡ lớn hùng mạnh như vậy, thật sự khiến cho Vũ La có hơi bất ngờ. Mặc dù thời gian chuẩn bị quá dài, hơn nữa hao phí ngọc túy thực sự quá khổng lồ, nhưng mỗi một món pháp bảo công kích một lần như vậy, so ra đã vượt qua một đòn dốc hết toàn lực của một Đại Năng, quả thật không đơn giản.
Hắn thoáng động trong lòng, đi lên phía trước định xem xét một phen, Lưu Thiên Uy vội vàng ngăn cản hắn:
- Cô gia, ngài đợi một lát nữa hãy tới xem. Sau mỗi lần bắn, những thứ này trở nên nóng vô cùng, chờ nửa canh giờ sau mới có thể bắn được lần thứ hai.
Những món pháp bảo công kích cỡ lớn này là do Ám Vệ nghiên cứu chế tạo thành công trong những năm gần đây, bất quá tỷ lệ chế tạo thành công quá thấp, hơn nữa thời gian sử dụng bị hạn chế quá nhiều, bằng không Chu Thanh Giang đâu cần e ngại Trịnh Tinh Hồn như vậy. Chỉ cần xếp vài trăm món pháp bảo như vậy trước Thái Âm sơn thành một hàng, bắn đạn pháo vào, mười Thái Âm sơn cũng bị san bằng.
Vũ La nhìn ba món pháp bảo to tướng kia, trong lòng thầm nghĩ sau khi trở về phải đòi Chu Thanh Giang giao cho phương pháp chế luyện chúng, nghiên cứu thử một phen.
Vũ La vốn không tinh thông trận pháp, nhưng nói như vậy cũng chỉ là tương đối. Nếu nhìn khắp Trung Châu, hắn cũng coi như có được thành tựu thâm hậu. Chỉ bất quá nếu so với trinh độ của những phương diện như linh văn, đương nhiên là chênh lệch không nhỏ.
- Được rồi, thu những thứ này lại đi. Nếu để cho Chu Thống Lĩnh biết được, tuyệt không tha cho các ngươi.
Chu Thống Lĩnh mà Vũ La nói đương nhiên chỉ Chu Nghiên. Vị chị vợ này bình thường là mặt lanh lòng còn lanh hơn, chỉ có đối mặt với thân hữu mới tốt hơn một chút.
Nàng vẫn nổi danh trong Ám Vệ là người trị quân nghiêm nghị. Nếu để Chu Nghiên biết bọn Lưu Thiên Uy chỉ vì phát tiết uất ức mà lãng phí nhiều tài nguyên như vậy, nhất định sẽ nghiêm trị không tha.
Lưu Thiên Uy cảm thấy căng thẳng, vội vàng nói với mọi người:
- Cô gia nói rất đúng, chơi đùa như vậy đủ rồi, cũng phải cẩn thận một chút.
Mọi người đã phát tiết tâm trạng, cũng vô cùng hể hả. Có người thi triển huyễn thuật, che giấu ba món pháp bảo công kích này lại, chờ thân pháo nguội đi sẽ thu chúng lại.
- Đó là gì vậy?
Có người tinh mắt, nhìn thấy trên không ngoài xa có một luồng hỏa vân khổng lồ đang cuồn cuộn bay tới, lúc này cũng còn cách xa bọn họ tối thiểu vài trăm dặm. Đám hỏa vân kia nhìn qua cũng chỉ to như nắm tay, khảm trên bầu trời xanh thẳm, giống như một viên hồng bảo thạch gắn trên một khối ngọc bích.
Nhưng tốc độ của đám hỏa vân kia nhanh đến mức khó tin, trong khoảnh khắc mọi người ngẩng đầu lên quan sát, đã tới chỉ còn cách bọn họ chừng trăm dặm, độ lớn đã trở nên rợp trời.
Từng đợt phong hỏa quét tới ào ào, cách xa trăm dặm cũng có thể cảm giác được hỏa vân kia đáng sợ tới mức nào.
Sắc mặt Vũ La lạnh lùng, cười khẩy nói:
- Chỉ sợ kẻ tới bất thiện, mọi người cẩn thận!
Nghe hắn nhắc nhở như vậy, trong lòng mọi người thầm đề phòng, nhưng ai nấy cũng sinh ra cảm giác bất lực. Đám hỏa vân đang bay tới kia to chừng trăm mẫu, người có thể điêu khiển một đám hỏa vân lớn như vậy, cho dù là ở Trung Châu cũng là cường giả đứng đâu. Mười mấy người bọn họ có lẽ không tiếp nổi một chiêu của người ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT