Một khi đột phá đến cảnh giới Long Cung cao cấp, cũng chẳng khác nào mò đến ngưỡng cửa cảnh giới Long Giới. Long Giới cũng tương đương với tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Cung Đình bình thường, chính là đẳng cấp tối cao trong cảnh giới Cửu Cung. Nếu như có thể tiến vào cảnh giới này, nếu chỉ nói riêng về tu vi, Vũ La cũng có thể coi là một cao thủ ở Trung Châu.

Đêm nay trên bầu trời đêm hướng Đông Bắc vẫn là huyết quang đầy trời, ngưng kết ra đủ các loại đồ án dễ sợ, không ngừng biến hóa giữa không trung. Thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy đủ các loại tiếng gào thét thê lương truyền tới.

Đêm nay thời gian huyết quang duy trì dài hơn hôm qua nhiều. Đến quá nửa đêm, huyết quang đột nhiên bạo phát, tạo thành một đạo hào quang màu đỏ máu dài hàng chục dặm, rộng vài dặm, khiến cho đại quân Bán Yêu tộc vốn đã được vỗ yên lại xao động lần nữa.

Vũ La mơ hồ có cảm giác không ổn, quả nhiên một tràng tiếng gió lạch phạch vang lên, Trấn Hải Vương Nam Vinh Ngọc Hồng xông vào:

- Vũ La tiên sinh, khu mộ địa kia có vẻ khác thường, ta cùng bệ hạ đi trước tới đó xem xét, đặc biệt tới thông báo cho tiên sinh một tiếng, hết thảy đã có chúng ta, tiên sinh không cần kinh hoảng.

Vũ La lấy làm kỳ, vội vàng nói:

- Ta cũng muốn đi xem náo nhiệt.

DÙ là Nam Vinh Ngọc Hồng đang gấp gáp, bất quá chỉ là không muốn nữ hoàng bệ hạ chờ đợi. Khu mộ địa Cự Yêu này tồn tại đã vài ngàn năm, được Vương tộc Bán Yêu tộc phát giác cũng có gần vạn năm, cho tới bây giờ vẫn chưa xảy ra biến cố gì. Mặc dù lần này có vẻ khác thường, nhưng Nam Vinh Ngọc Hồng cũng cảm thấy không có đại sự gì quá lớn, chỉ là bệ hạ vì ổn thỏa, cho nên quyết định đi xem một chút mà thôi.

Vũ La chính là khách quý, khách quý đã lên tiếng nói như vậy, dĩ nhiên y sẽ không từ chối, cho nên vẫy tay với Vũ La:

- Nếu tiên sinh đã cảm thấy hứng thú, vậy cùng đi với chúng ta.

Có y và Nam Vinh Ngọc Mị, tự tin có thể bảo vệ cho Vũ La.

Nam Vinh Ngọc Hồng lấy một thanh cốt mâu ra, chờ hai người bay ra ngoài đảo. Dưới thần thuật của y, cốt mâu hóa dài sáu trượng, rộng hai trượng, toàn thân xám trắng. Mặt dưới cốt mâu có khắc một đạo linh văn, đây là tiêu ký của Trấn Hải Vương, trong đêm toát ra những tia kim quang chói sáng. Đại quân Bán Yêu tộc bên dưới nhận ra tiêu ký này, để cho bọn họ bay qua thuận lợi. Người bình thường chắc chắn không dám ngang ngược phi hành trên Tịch Diệt đảo như vậy, sẽ sớm bị các loại công kích đánh cho rơi xuống.

Nam Vinh Ngọc Mị đang chờ ngoài đảo, thấy Lục đệ đưa Vũ La tới rõ ràng là không thích, nhưng lại không dám phát tác, sắc mặt có vẻ khó coi.

Nàng vẫn là một thân trường quần như trước, nhưng hôm nay đã đổi thành màu đỏ chói, cũng có chút vẻ hòa hợp với đạo huyết quang giữa không trung.

Mặc dù là bực tức không vui, nhưng mỹ nhân giận dỗi cũng có nét phong tình.

Lão Lục Nam Vinh Ngọc Hồng cũng âm thầm kêu khổ, sau tối nay hẳn phải chịu tội với hoàng tỷ, hẳn không thoát được...

- Đi thôi.

Nữ hoàng bệ hạ đơn giản nói một câu, ba người cũng không mang theo quân đội, tùy tùng gì cả, bay thẳng về phía Đông Bắc.

Nam Vinh Ngọc Hồng chính là địa đầu xà, hết sức quen thuộc khu mộ địa Cự Yêu này, cho nên y dẫn đường. Trong lúc không hay không biết y bay đi trước, bỏ lại Vũ La cùng Nam Vinh Ngọc Mị ở phía sau, cả hai người có hơi lúng túng.

Bất quá kẻ không được tự nhiên chính là Nam Vinh Ngọc Mị, vốn nàng chột dạ, Vũ La lại bình thản vô cùng. Nam Vinh Ngọc Hồng chợt cảm thấy sau lưng mình có một cỗ sát khí đang không ngừng bành trướng, lấy làm kỳ quay đầu nhìn lại, chợt thấy sắc mặt nữ hoàng bệ hạ còn khó coi hơn khi nãy.

Trấn Hải Vương điện hạ bừng tỉnh ngộ, thầm kêu xui xẻo, vội vàng giảm tốc độ lại, vừa khéo rơi vào khoảng giữa Vũ La và Nam Vinh Ngọc Mị, tách hai người ra. Lúc này nữ hoàng bệ hạ mới cảm thấy thoải mái một chút, Nam Vinh Ngọc Hồng cũng cảm thấy cỗ sát khí kia dần dần tiêu tan trong vô hình.

Nam Vinh Ngọc Hồng âm thầm lau mồ hôi lạnh, gần vua như gần cọp, lão Lục ta vô tội...

Tốc độ của ba người cực nhanh, rất nhanh đã đến gần khu mộ địa dưới biển. Nhìn ở gần, chỉ thấy một ráng màu đỏ máu thô to, xuyên qua mặt biển thẳng lên không.

Nước biển xung quanh cũng bị đạo hào quang này chiếu rọi đỏ au một mảng, nhìn qua đáng sợ chẳng khác nào biển máu.

Đạo hào quang màu đỏ máu bạo phát, nhưng bọn họ tới gần như vậy, không hề cảm nhận được khí hung sát. Nam Vinh Ngọc Hồng thở phào nhẹ nhõm:

- Xem ra không có gì biến hóa, chẳng qua là ánh sáng mạnh mẽ hơn một chút mà thôi.

Nữ hoàng bệ hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu. Lúc nàng vừa kế vị, cũng từng đích thân tới điều tra khu mộ địa này, cũng có thể nói rằng mười phần hiểu rõ. Nếu chỉ là ánh sáng mạnh mẽ hơn, ngay cả sát khí cũng không có, vậy thì thật sự là không có gì đáng để lo lắng.

Thấy hai người dường như có ý muốn rời đi, Vũ La không khỏi có chút thất vọng. Trong lúc lơ đãng hắn nhìn lướt qua mặt biển, lại phát hiện nước biển dường như có gì đó đổi khác:

- Đây là gì vậy?

Hắn giơ tay chỉ. Nam Vinh Ngọc Mị và Nam Vinh Ngọc Hồng bên cạnh vì sống ở Thần Hoang hải đã lâu, nhạy cảm với sự thay đổi của nước biển hơn cả Vũ La, cũng đã phát hiện ra điểm khác thường bên dưới mặt biển.

Trong nước biển đỏ như máu xuất hiện một đường thẳng sẫm màu. Bởi vì ở cách xa, không nhìn thấy rõ, chỉ có thể cảm giác được đường thẳng kia dường như đang cọ quậy không ngừng.

Nơi này cách Tịch Diệt đảo bất quá ba trăm dặm, Nam Vinh Ngọc Mị không dám coi thường, lập tức nói:

- Tới đó xem một chút.

Ba người cùng nhau ba tới vùng biển kia. Dưới mặt biển sâu chừng nửa trượng, quả nhiên có một đường thẳng sẫm màu đang chậm rãi chuyển động theo nước biển.

- Đây là cua ư?

Vũ La cảm thấy kỳ quái.

Thì ra đường thẳng sẫm màu kia chính là những con cua màu đỏ máu. Màu đỏ của những con của này gần giống như đạo huyết quang kia, nhưng còn đậm hơn màu nước biển do huyết quang chiếu rọi một chút.

Hàng trăm hàng ngàn con cua màu đỏ xếp thành một hàng dài, bơi dưới nước chỉnh tề, giống như một đường thẳng.

Trên lưng mỗi con cua như vậy có một số ốc biển màu đen nhạt phủ kín lưng, đám ốc này há miệng bám chặt vào mai cua.

Bên cạnh tỷ đệ Nam Vinh Ngọc Mị khẽ cau mày, Vũ La lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Nam Vinh Ngọc Hồng nhìn tỷ tỳ một cái, nói:

- Đây là Ký Hồn Giải, một loài cua chỉ xuất hiện trong lãnh địa của Cự Yêu tộc ngoài đại dương. Trong truyền thuyết của Cự Yêu tộc, Ký Hồn Giải chính là cầu nối giữa Thiên Hoang hải và Cửu U Ngục Giới, ở Thần Hoang hải chưa từng phát hiện ra loài cua này.

Vũ La lại càng tò mò:

- Nói như vậy những con cua này rất có thể là từ Thiên Hoang hải bơi tới ư?

Nam Vinh Ngọc Hồng suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu:

- Hẳn là không. Loài cua này sẽ không du hành trong khoảng cách dài như vậy, xem ra Thần Hoang hải cũng có loài cua này sống, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.

Đại dương rộng lớn, cho dù là Bán Yêu tộc thống trị Thần Hoang hải, thật ra những vùng biển mà bọn họ thật sự hiểu biết rõ ràng không quá một phần hai mươi.

Đội ngũ Ký Hồn Giải xếp thành hàng dài đang ra sức bơi về phía trước, phương hướng mà chúng nhắm tới chính là trung tâm của đạo huyết quang màu đỏ sẫm kia. Nam Vinh Ngọc Mị nghĩ ngợi một lúc, sau đó mới nói:

- Theo sau chúng.

Vũ La cầu còn không được.

Dù đội ngữ Ký Hồn Giải này đã dốc hết toàn lực, nhưng tốc độ thật sự quá chậm. Một lúc lâu sau, bọn chúng mới bơi tới trước đạo huyết quang kia.

Lúc này đạo huyết quang đã kéo dài được hai canh giờ, cũng như nỏ mạnh hết đà, đang chậm rãi thu liềm. Đường kính đạo huyết quang lúc này chỉ còn một nửa so với lúc mạnh nhất.

Đội ngữ Ký Hồn Giải ào ào xông vào trong đạo huyết quang, sau đó dường như đột nhiên mất đi lực lượng toàn thân, tứ chi bất động, chậm rãi chìm xuống.

Những con Ký Hồn Giải phía sau vẫn ào ạt xông lên không hề dừng lại. Đội ngữ Ký Hồn Giải này có chừng ngàn con, ào vào một lượt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play