Cự hùng ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, giang rộng hai cánh tay cường tráng chấn mạnh một cái, năng lượng hùng mạnh dao động, hóa thành tầng tầng dao động màu đỏ máu. Lấy cự hùng làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra cả hậu hoa viên, sau đó va chạm thật mạnh với linh văn Thần Thú của Vũ La phong ấn. Hai cỗ lực lượng hùng mạnh bạo phát, phát ra một tiếng ầm rất lớn, linh văn Thần Thú phát ra sóng gợn màu vàng mạnh mẽ, mới dần dần triệt tiêu được lực lượng của cự hùng.

Vũ La thấy vậy hết sức mừng rỡ. Xem ra cự hùng này mạnh mẽ vô cùng, có Phù Cổ khống chế Thần Thú cự hùng này, cũng tương đương mình có thêm một trợ thủ hùng mạnh, giống như một phân thân. Sau này đối địch, lúc nào mình cũng có thể giữ được cục diện lấy hai chọi một.

Thân thể cự hùng cao hơn ba trăm trượng, cho dù Vũ La cố ý thu liềm, co rút lại thật nhỏ vẫn còn cao năm trượng. Thu nhỏ đến mức này chỉ còn là một hư ảnh giống như vật thật.

Lúc trước cự hùng ở trong viên bảo châu, thông qua ánh mắt Phù Cổ, nhìn không chân thật. Hôm nay Thần Thú cự hùng chân chính đứng trước mặt mình, Vũ La quan sát một phen mới thấy, Thần Thú này quả thật uy vũ bất phàm, tứ chi cường tráng như cột sắt, lông dài như kiếm sắc cắm ngược tua tủa khắp toàn thân.

Toàn thân nó màu đỏ xám, trên đầu có một chòm lông màu xám bạc, dài hơn lông thường rất nhiều. Nhìn từ xa lại, trông giống như một chiếc sừng màu bạc.

Vũ La cảm thấy vui mừng, thông qua Phù Cổ điều khiển quái vật khổng lồ này làm vài động tác. Quả nhiên là thượng cổ Thần Thú, tuy rằng chỉ có bảy thành lực lượng, hơn nữa hiện tại Phù Cổ vẫn chưa thể phát huy được bảy thành lực lượng này, nhưng cũng hết sức hùng mạnh.

Không chỉ có như thế, tuy rằng vóc dáng nó khổng lồ như vậy, nhưng lại vô cùng linh hoạt, sau khi bay vọt lên không có thể làm đủ các động tác Vũ La khó lòng tưởng tượng.

Bất quá rốt cục uy lực của phân thân Thần Thú này thế nào, vẫn phải thử nghiệm ở chiến trường mới biết.

Vũ La lo rằng kéo dài quá lâu sẽ bị Bán Yêu Nữ Hoàng phát hiện, cho nên không dám chần chờ. Sau khi vội vàng xem qua lập tức thu hồi Thần Thú cự hùng này vào trong viên bảo châu, sau đó thu lại linh văn phong ấn. Kỳ quái chính là không có ai phát hiện.

Tuy rằng linh văn Thần Thú thần diệu vô cùng, nhưng xuất hiện lực lượng hùng mạnh như vậy, không thể nào phong ấn chặt chẽ tất cả dao động linh lực, hẳn là Nam Vinh Ngọc Mị đã phát hiện ra.

Vũ La còn đang suy nghĩ miên man, chợt thấy bên ngoài Tịch Diệt đảo ở phía Đông Bắc, một đạo hào quang màu đỏ sâm phóng vút lên cao giữa trời đêm, nháy mắt đã nhuộm cả trời đêm thành một mảng màu đò.

Đạo hào quang kia phiêu đãng chập chờn, thật lâu không tan mất, thỉnh thoảng biến hóa ra đủ các đồ hình hung thú dữ tợn. Tiếng kinh hô thất thanh của Bán Yêu tộc trên Tịch Diệt đảo vang lên bốn phía, Vũ La cũng cảm thấy kỳ quái trong lòng, không biết có chuyện gì.

Chẳng trách Nam Vinh Ngọc Mị không phát hiện ra dao động năng lượng ở hậu hoa viên, có lẽ lực chú ý của nàng đã bị dị tượng này thu hút.

Đạo hào quang màu đỏ máu ở phía Đông Bắc kéo dài chừng non nửa canh giờ, sau đó mới từ từ biến mất. Sau khi nó biến mất không lâu, trời cũng dần sáng.

Sáng sớm, Trấn Hải Vương Nam Vinh Ngọc Hồng đã tới tìm Vũ La. Hôm nay y mang theo rượu mạnh tới, uống trà thật sự không phải là sở thích của y, y lo rằng hôm nay Vũ La lại mời mình uống trà, cho nên định mượn rượu thay trà để từ chối lời mời của Vũ La.

Vũ La biết y tới bái phỏng sáng sớm như vậy, có lẽ có liên quan tới dị tượng tối qua, sau khi khách sáo vài câu bèn chờ đợi Nam Vinh Ngọc Hồng mở lời. Quả nhiên, Trấn Hải Vương cười khổ nói:

- Vũ La tiên sinh, có lẽ đêm qua ngài cũng nhìn thấy đạo huyết quang kia...

Vũ La gật đầu.

Thật ra huyết quang hùng mạnh vô cùng, hơn nữa màu đỏ sẫm vô cùng bắt mắt, bất cứ là ai cũng cảm nhận được là điềm đại hung.

Nam Vinh Ngọc Hồng lại nói:

- Thật ra cứ cách trăm năm, đạo huyết quang này lại xuất hiện một lần ở hướng Đông Bắc của Tịch Diệt đảo.

Vũ La không ngờ rằng chuyện này là như vậy, hết sức tò mò hỏi:

- Ủa, đó là chuyện gì vậy?

Nam Vinh Ngọc Hồng đáp:

- Về phía Đông Bắc Tịch Diệt đảo ba trăm hải lý, có một khu mộ địa Cự Yêu tộc còn sót lại từ thời thượng cổ.

Y thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vũ La, cười khổ nói:

- Chuyện này... Lúc đầu khi thiết lập quốc khố cùng bảo khố hoàng thất trên Tịch Diệt đảo, chúng ta cũng từng khảo sát xung quanh vùng biển này, nhưng không phát hiện khu mộ địa kia. Trong vòng mấy chục năm, chúng ta đã tổ chức phòng thủ Tịch Diệt đảo kiên cố, không ngờ sau đó đạo huyết quang kia lại xuất hiện.

- Lúc ấy người trong hoàng thất sợ hết hồn, trải qua một phen vất vả, bất quá cuối cùng lại phát hiện là sợ bóng sợ gió một hồi. Mộ địa kia ngoại trừ huyết quang dọa người ra, không còn uy hiếp gì khác, cho nên chúng ta cũng không chuyển dời quốc khố cùng bảo khố hoàng thất đi nơi khác.

Vũ La gật gật đầu, cơ cấu quan trọng như vậy, không phải nói dời là dời, huống chi tạo ra một Tịch Diệt đảo khác, hao tổn tưởng cũng không nhỏ chút nào.

- Nhưng nơi này không phải là lãnh địa của Bán Yêu tộc hay sao, vì sao lại có một khu mộ địa của Cự Yêu tộc?

Vũ La cũng có điểm khó hiểu.

Nam Vinh Ngọc Hồng đáp:

- Tranh đấu mấy vạn năm qua, không ai còn nhớ trước kia vùng biển này thuộc lãnh địa của tộc nào. Huống chi nhìn qua dường như khu mộ địa này đã tồn tại từ thời thượng cố. Có lẽ tiên sinh cũng biết, lúc phân chia thiên hạ ngũ phương, thế giới này xảy ra biến hóa không nhỏ, không ai biết được rõ ràng chuyện từ thời thượng cổ.

- Huyết quang này sẽ còn kéo dài mấy ngày, bất quá tiên sinh không cần lo lắng, qua đi là ổn cả thôi.

Vũ La lại hỏi:

- Vì sao không phái người công phá khu mộ địa này, nói không chừng còn có thể có điều thu hoạch gì đó...

Nét mặt già nua của Nam Vinh Ngọc Hồng nhất thời ửng đỏ, Vũ La biết mình hỏi sai rồi. Bất quá Nam Vinh Ngọc Hồng cũng không ngại nói thẳng:

- Nói thật nếu có thể công phá, chúng ta đã công phá từ sớm. Tịch Diệt đảo chính là trọng địa của tộc ta, để một mộ địa như vậy trong đó quả thật vô cùng gai mắt. Nhưng các đời Hoàng đế Bán Yêu tộc đã từng xuất thủ, kẻ cả nữ hoàng bệ hạ hiện tại, nhưng không vào được...

Vũ La vô cùng kinh ngạc:

- Không vào được ư?

Vũ La đã tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Nam Vinh Ngọc Mị, nàng tung hoành Thiên Hoang hải, từng giết chết một Cự Yêu tộc trở về. Với thực lực như vậy nhưng lại bó tay không làm gì được một khu mộ địa, không thể vào được, Vũ La nhất thời cảm thấy hứng thú với khu mộ địa này, rốt cục bên trong mai táng cường giả gì...

Nam Vinh Ngọc Hồng nói vài câu nữa, lập tức đứng dậy cáo từ. Vốn hôm nay y định an bài cho Vũ La hoạt động một chút, nhưng đột nhiên xuất hiện đạo huyết quang kia, khiến cho kế hoạch của y rối loạn.

Mặc dù Vương tộc Bán Yêu tộc cũng biết đạo hào quang màu đỏ máu kia là chuyện gì, nhưng trên đảo này vốn có mười vạn tinh binh, lại thêm mười vạn cấm quân do Nam Vinh Ngọc Mị mang tới, tổng cộng hai mươi vạn đại quân, phần lớn chỉ vừa thay thế trong vài chục năm gần đây, khó lòng tránh khỏi khủng hoảng, Nam Vinh Ngọc Hồng cần phải tới đó để an ủi.

Sau khi đưa Nam Vinh Ngọc Hồng đi rồi, Vũ La cũng không có lòng dạ nào tu luyện, hắn cảm thấy hiếu kỳ về khu mộ địa kia.

Chẳng qua hắn cũng biết, địa phương mà ngay cả Nam Vinh Ngọc Mị cũng phải bó tay hết cách, dù mình có đi cũng không thu hoạch được gì, huống chi chắc chắn Bán Yêu tộc sẽ không muốn hắn nhúng tay vào.

Hắn bắt Động Động đả tọa với mình một ngày, linh lực hệ Thủy tràn trề lại thêm tác dụng phụ trợ của Động Động, hôm nay coi như cũng có chút thăng tiến.

Trong Minh Đường Cung, hơi nước càng ngày càng nồng đậm, mây mù bao phủ trên băng sơn, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm đùng đùng nổi lên, Vũ La có cảm giác mình đang tiến tới cảnh giới Long Cung cao cấp càng ngày càng gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play