Diệp Niệm Am nhận được mệnh lệnh khẩn cấp, lập tức xuất động toàn bộ ngục tốt phong tỏa hoàn toàn Khước Phong đường, tạm thời không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp cận.
Vũ La cũng không sốt ruột, sau khi chuẩn bị xong áo giáp bèn bình tĩnh chờ đợi. ích lợi rất lớn của Nhạc Băng Uyên sờ sờ ra đó, Cửu Đại Thiên Môn không thể chống lại mối dụ hoặc này.
Trong mắt người khác, tỷ như Chu Cẩn, gần đây Vũ La bế quan vài ngày khiến cho nàng có cảm giác như Vũ La đang lẩn trốn mình. Giữa trưa hôm nay, Vũ La vừa ăn cơm xong, đang từ nhà ăn trở về, bỗng nhiên từ đâu có một bàn tay vươn ra, nắm vào cổ hắn.
Vũ La vừa định phản kích, lại nghe mùi hương quen thuộc của bàn tay ấy bèn thôi không phản kháng, mặc cho bàn tay kia kéo mình vào trong một ngõ nhỏ.
Sau khi Chu Cẩn chuẩn bị kỹ càng, cho rằng dù Vũ La phản kháng cũng có thể kéo hắn vào, còn có thể thỏa mãn tính cách nữ hoàng của mình một chút. Không ngờ Vũ La không hề phản kháng để mặc cho nàng kéo vào, nhất thời mất hứng, nguýt Vũ La một cái thật dài:
- Vì sao ngươi biết là ta?
Vũ La nhìn bàn tay trắng nõn của nàng:
- Mùi hương này có hơi quen thuộc...
Chu Cẩn nhớ tới đêm hôm đó hai người như điên cuồng, không khỏi đỏ bừng mặt. Há chỉ là mùi quen thuộc, hôm đó hai người toát mồ hôi đầm đìa, e rằng cả mùi mồ hôi cũng là quen thuộc.
Chu Cẩn làm ra vẻ hung hăng:
- Phải chăng mấy ngày nay ngươi cố ý trốn tránh ta?
Vũ La tỏ ra không kiên nhẫn đáp:
- Có việc.
- Có việc? Ngươi chỉ trả lời được bấy nhiêu thôi, trước kia ngươi còn nói chịu trách nhiệm kia mà?
Vũ La bất đắc dĩ nói:
- Ta có việc thật, hơn nữa mấy ngày qua nàng cũng bận, ta cũng không tiện quấy rầy...
Chu Cẩn dựng thẳng mày liễu, đang định phát tác, bỗng có cảm giác kỳ quái. Dường như tất cả các oán phụ trên đời này bị nam nhân ruồng bỏ đều trải qua trạng thái như vậy, nam nhân đều mượn cớ ‘bận rộn’, ‘có việc’, dần dần không đến tìm các nàng.
Chu Cẩn cảm thấy hoảng sợ, trời oi, ta đang làm gì vậy...
Vũ La thấy nàng thình lình ngây ngẩn người ra, bèn huơ huơ tay trước mặt nàng:
- Nàng làm sao vậy?
Chu Cẩn hiện tại vừa xấu hổ, vừa cảm thấy uất ức trong lòng, trước kia mình cũng không phải như vậy, nếu không phải tối hôm đó hồ đồ bị tên xú nam nhân này làm chuyện như vậy, làm sao tệ hại tới mức này...
Bàn tay Vũ La huơ huơ trước mặt nàng, Chu Cẩn đang buồn bực bèn chộp lấy, cắn mạnh một cái.
Vũ La hét thảm một tiếng, ra sức rút tay về, đùng đùng nổi giận nói:
- Đây là lần thứ hai, nàng quả thật là chó...
Chu Cẩn cắn được một miếng, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều, hiểu rằng cần phải giải quyết chuyện này, bèn nén giận nói:
- Ngươi nói đi, rốt cục phải làm sao đây?
Vũ La có thể có biện pháp gì, hắn chỉ có thể buông tiếng than dài:
- Chắc chắn là ta phải cưới Cốc Mục Thanh.
Đương nhiên Chu Cẩn hiểu rõ ràng, chính là vì điểm này, cho nên nàng cũng không tìm được cách nào giải quyết. Rốt cục nàng cũng không phải là loại người không phân rõ phải trái, ngay từ đầu Vũ La đã không muốn dây dưa với nàng, nàng đã sớm đã nhìn ra điểm này.
Kết quả bị Hắc Thủy Tiên âm thầm hãm hại, thật ra hai người đều là kẻ thọ hại.
Chuyện rối rắm này khiến cho Chu Đại tiểu thư không ngủ được mấy ngày qua. Nàng luôn nghĩ cách giải quyết chuyện này, rốt cục thật sự không nghĩ ra cách gì mới tới tìm Vũ La.
Vũ La thấy gương mặt nàng gầy đi thấy rõ, trong lòng cũng có cảm giác thương hại. Quả thật cả hai đều là kẻ bị hại, nhưng bất kể thế nào, nữ nhân cũng là bên tổn thất nặng nề hơn. Hắn cảm thấy lòng mình mềm lại:
- Nàng đừng nôn nóng, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách. Nàng hãy về trước đi, đừng để cho người ta thấy được...
Chu Cẩn trầm ngâm không lên tiếng, xoay người bước đi, trong lòng oán hận Hắc Thủy Tiên vô kể. Tiện nhân này... hại chết ta rồi...
Không ra ngoài dự liệu của Vũ La. phương án xử lý của cấp trên đối với Nhạc Băng Uyên đã được đưa ra nhanh chóng: bất kể người nào cũng chỉ có thể tiến vào một lần.
Lần này Trưởng Lão Hội đã trực tiếp hủy đi mệnh lệnh của Sở Tam Tuyệt. Nhưng cân nhắc tới vấn đề an toàn, cho nên chi hạn định mỗi người được đi vào một lần.
Đây coi như là kết quả của chuyện Sở Tam Tuyệt tranh đấu cùng đối thủ. Kết quả này cũng tương đương với chuyện Vũ La cũng chỉ có thể vào một lần.
Theo như kinh nghiệm lúc trước, người nào tiến vào bốn lần sẽ chết, nói cách khác mỗi người có thể vào ba lần. Hiện tại dù Vũ La là đại công thần, nhưng cũng chỉ có thể tiến vào một lần.
Quyết định này vừa được đưa ra. Vũ La chợt nghe ngọc bài của Đồng trưởng lão vang lên một tiếng, thì ra là lão liên hệ với Vũ La, trước tiên đã cất tiếng thở dài:
- Vũ huynh đệ, con rết trăm chân chết vẫn còn ngọ nguậy. Mắt thấy Sở Tam Tuyệt không làm gì được, nhưng sau lưng lão vẫn còn người chống đỡ. May nhờ Chu Đại Trưởng lão kềm giữ người nọ, sau đó mấy người chúng ta hợp lực mới làm cho Sở Tam Tuyệt cúi đầu. Có thể làm tới nước này đã không dễ dàng gì. mong Vũ huynh đệ lượng giải.
Vũ La từng đứng trên địa vị cao, tuy rằng lúc ấy hắn không thích quyền mưu. nhưng đối với chuyện này cũng có thể hiểu được:
- Đa tạ lão ca. lòng ta hiểu rất rõ ràng.
Đồng trưởng lão lại nói:
- Bất quá lần này lão hành sự có phần quá đáng, không ít người cảm thấy gai mắt. Là lão đệ phát hiện ra Nhạc Băng Uyên trước, hơn nữa dốc hết toàn lực cứu được một trường đại nạn. Sở Tam Tuyệt lại không cho lão đệ vào, còn gạt bỏ tất cả người Nhược Lô Ngục ra ngoài, thật sự hết sức khó coi.
Hai người lại hàn huyên hai câu. Vũ La cũng đã hiểu được ý của Đồng trưởng lão, chuẩn bị liên thủ với một vài người nữa trong Trưởng Lão Hội, lật đố Sở Tam Tuyệt.
Chuyện này cũng không có liên quan gì nhiều với Vũ La. Bất quá Đồng trưởng lão thông báo trước một tiếng với Vũ La. có ý là lão đối nghịch cùng Sở Tam Tuyệt là ‘vì lão đệ cho nên ta mới đứng ra’.
Có thể lật đổ được Sở Tam Tuyệt là tốt nhất, Vũ La cũng trút giận phần nào, cho nên hắn cũng không phản đối.
Mỗi người chỉ có thể vào Nhạc Băng Uyên một lần, nhìn qua vô cùng bất lợi cho Sở Tam Tuyệt, bởi vì nhân thủ của lão không đủ. Nhưng ngay sau đó còn có mấy trăm tên tu sĩ tiến vào Nhược Lô Ngục. Lần này Nhược Lô Ngục kín người hết chỗ, các loại vấn đề nối đuôi nhau tới.
Sở Tam Tuyệt lại thể hiện ra điểm hùng mạnh của lão, tuy rằng chấp nhận cho người Nhược Lô Ngục tiến vào Nhạc Băng Uyên, nhưng lão lại phái người tiếp quàn canh giữ lối vào, chi để cho người Chu gia và người phe lão tiến vào trước, người Nhược Lô Ngục vào sau cùng.
Kiều Hổ cùng Mã Hồng đã không thể vào được nữa, trên thực tế chuyện này là vì ngăn chặn Diệp Niệm Am cùng Vũ La, chủ yếu là đối phó Vũ La.
Vốn Sở Tam Tuyệt không thèm để ý tới một tên Tổng Lãnh Ban Đầu nho nhỏ của Nhược Lô Ngục. Nhưng sau khi lão xem qua tư liệu do Hắc Thủy Tiên gởi về, phát hiện có vẻ như tên Tổng Lãnh Ban Đầu này có thể chiếm được lợi ích không nhỏ. Chuyện này khiến cho lão thật sự lo lắng, nếu Vũ La đi vào trước, lấy đi không ít bảo bối, chi để lại những thứ tầm thường cho người của mình, như vậy là không được.
Cho nên lão chết sống ngăn cản Vũ La bên ngoài. Hơn nữa lão thấy rằng một tên Tổng Lãnh Ban Đầu không làm gì được mình, cho nên thoải mái ngăn cản.
Nhưng sau khi người Chu gia và thủ hạ của Sở Tam Tuyệt tiến vào Nhạc Băng Uyên, lại có chuyện xảy ra.
Đám tu sĩ trước đây đã vào hai, ba lần, có một số người đã có cảm giác không ổn, dường như thương tổn bắt đầu dần dần phát tác.
Sau khi tất cả mọi người từ Nhạc Băng Uyên trở ra, đã có ba tên tu sĩ vì suy kiệt mà chết. Ngay cả nguyên hồn của chúng cũng khô héo, trở thành một tinh hạch không có chút sinh cơ.
Lần này tiến vào Nhạc Băng Uyên, hai bên đều có thu hoạch rất lớn. Nhưng lúc này không ai có lòng dạ nào xem lại mình thu hoạch được bảo vật gì, những người đã từng tiến vào Nhạc Băng Uyên đều trở nên lo lắng, không biết kế tiếp có tới lượt mình không.
Chu Cẩn dạo qua một vòng bên ngoài cửa phòng Vũ La. qua cửa nhưng không vào. Sau khi đi qua mấy chục trượng bèn quay lại, đi qua cửa lần nữa cũng không vào. Sau vài lượt như vậy, Chu Cẩn tức tối giậm chân:
- Con heo này sao không chịu ra, để cho bản cô nương ‘ngẫu nhiên’ gặp ngươi...
Không gặp ‘ngẫu nhiên’ được, Chu Cẩn bèn nghiến răng một cái, đập mạnh cửa phòng.
Tiếng đập cửa thật mạnh vang lên, Vũ La thầm nghĩ trong Nhược Lô Ngục này, còn ai dám đập cửa phòng nhìn như vậy, vừa mở cửa ra liền thấy Chu Cẩn.
Vũ La hết sức bất ngờ:
- Vì sao lại là nàng?
- Vì sao không thể là ta, sao hả, chẳng lẽ ngươi đang chờ nữ nhân khác, bị ta làm cản trở rồi sao?
Sau khi Chu Cẩn nói xong chợt hối hận, thật muốn cho mình một bạt tai. Mình thật hồ đồ, nói chuyện không suy nghĩ. như vậy không phải là đang ghen hay sao?
Quả nhiên Vũ La khẽ cau mày, như cười như không mời nàng vào phòng:
- Không có, Nhược Lô Ngục này không có bao nhiêu nữ nhân, ta chờ ai đây? Vào đi.
Chu Cẩn cúi đầu đỏ mặt đi vào, không nói nửa lời.
Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:
-Nàng đến tìm ta...
Chu Cẩn cất tiếng thở dài:
- Hay là ngươi đừng đi, tuy rằng hiện tại thoạt nhìn đi một lần cũng không có gì nguy hiểm, nhưng ai mà biết được? Không phải lúc trước người đi vào ba lượt cũng không cảm thấy gì sao? Đừng vì vật ngoại thân mà mạo hiểm tính mạng mình...
Vũ La còn đang sửng sốt. Chu Cẩn đã đỏ bừng mặt, cãi chày cãi cối:
- Bất kể thế nào, ngươi cũng là ân nhân cửu mạng ta, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi đi chịu chết...
Như vậy không khỏi càng nói càng lộ, từ trước tới nay nàng không xem vị ân nhân cửu mạng này ra gì.
Bất quá Vũ La vẫn có chút cảm động, mỉm cười nói:
- Nàng yên tâm đi, ta đã có chuẩn bị vạn toàn.
Chu Cẩn nổi giận đứng bật dậy:
- Được, ngươi muốn đi chịu chết thì cứ việc. Ngươi chết đi rồi sẽ không có ai đau lòng đâu, ta phải đi đây...
Vũ La vội vàng vọt sang bên, Chu Cẩn thở hồng hộc đi ra, đẩy cửa thật mạnh. Vũ La lắc lắc đầu, nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn người ta lật sách.
Bất quá vẫn có một nụ cười hiểu ý chậm rãi hiện lên trên mặt hắn.
Không riêng gì Chu Cẩn, Chu Hoành cũng đã tinh, sau khi biết được chuyện đã xảy ra, y bèn phái người mời Vũ La tới, bảo hắn trăm ngàn lần đừng đem thân vào nguy hiểm. Thủy chung Chu Hoành vẫn nhận định Vũ La là muội phu mình, không thể để cho hắn chết sớm như vậy được.
Diệp Niệm Am đã từ bỏ cơ hội tiến vào Nhạc Băng Uyên, lão không thiếu thứ gì, không cần mạo hiểm.
Nhưng Vũ La vẫn muốn vào xem, chính mình phát hiện được lối vào Nhạc Băng Uyên, nếu không vào xem thật sự có chút không cam lòng.
Nhược Lô Ngục là một chỉnh thể, từ Ly Nhân Uyên tới Ma Lạc Uyên, Phượng Nhãn Thần Vãn giống như một sợi chỉ nối liền trong đó. Thật ra Vũ La cũng hết sức tò mò, không biết trong Nhạc Băng Uyên có sợi chỉ này không.
Không riêng gì Vũ La. Chu gia cũng có hơn trăm tên binh sĩ chưa từng tiến vào Nhạc Băng Uyên, hiện tại chuẩn bị đi vào thứ thời vận.
Thủ hạ của Hắc Thủy Tiên lại được điều thêm sáu mươi tên nữa, cũng muốn vào xem.
Những người này không phải là người của Sở Tam Tuyệt, cho dù là Hắc Thủy Tiên, đối mặt với vị tu sĩ cầm đầu cũng tỏ ra vô cùng cung kính. Người nọ vừa xuất hiện, bên ngoài thân thể liền bao phủ một tầng sương khói, không ai có thể thấy được chân diện mục của y. Mọi người đều hiểu rõ ràng, thân phận của người này chắc chắn là không đơn giản, chỉ là không ai có thể khám phá ra.
Số tu sĩ đã tiến vào Nhạc Băng Uyên hai, ba lần, đã có quá nửa táng mạng trong đó. Thêm vào một trăm tu sĩ chết đầu tiên, lần này Nhạc Băng Uyên xuất hiện có thể nói là một trường đại nạn, đã làm chết đi mấy trăm người.
Nhưng những chuyện này cũng không thể ngăn cản đám tu sĩ cuồng nhiệt.
Lối vào Nhạc Băng Uyên xuất hiện tới ngày thứ chín. Vũ La cùng các tu sĩ khác cùng nhau đứng dưới tinh cầu đầu thú thật lớn kia, người Chu gia đông nghịt. Biết rõ có nguy hiểm trùng trùng, nhưng Chu gia vẫn phái ra một trăm tu sĩ, chủ yếu là vì trước đây bọn họ đã bị Hắc Thủy Tiên qua mặt không ít, hiện tại dù biết rõ nguy hiểm, cũng muốn liều mạng một lần cuối.
Đối với chuyện này, tuy rằng Vũ La không làm, nhưng hắn cũng không chỉ trích Chu Hoành.
Chu Hoành phải suy nghĩ cho cả Chu gia. Thế gia tu chân này hết sức khổng lồ, nhìn bề ngoài hết sức oai phong, trên thực tế nguy cơ tứ phía. Lần Nhạc Băng Uyên xuất hiện này, Chu gia chạy tới chia một phần canh đã đắc tội không ít người, cũng đạt thành thỏa hiệp với không ít người khác. Những chuyện này xét cho cùng, rốt cục cũng cần tới những gì mà bọn họ lấy ra được khỏi Nhạc Băng Uyên.
Đám binh sĩ cũng là tự nguyện, cũng liều mạng vì tiền đồ của mình.
Chu Du đánh Hoàng Cái, một bên chịu đánh một bên muốn đánh. Vũ La thật sự không có gì để nói.
Bất quá lúc mọi người tập trung lại, Vũ La chậm rãi mặc bộ ‘tiên giáp’ của mình vào, không khí Khước Phong đường vốn nghiêm trang nhất thời vang lên một tràng cười rộ.
Vũ La cũng cảm thấy trên mặt nóng bừng, không còn cách nào khác, chi vì đây là lần đầu tiên mình chế tạo áo giáp, thật sự là xấu xí vô cùng. Chính hắn mặc áo giáp này vào, cũng đã phải lấy hết can đảm.
- Đây là đồ chơi gì vậy?
Đám tu sĩ xung quanh Hắc Thủy Tiên xao động hẳn lên.
- Chẳng lẽ tiểu tử này muốn cải trang thành quái thú, cho rằng Nhạc Băng Uyên sẽ tha cho hắn?
- Ta thấy có lẽ hắn muốn giải trí cho mọi người. Gần đây ai nấy đều căng thẳng, tiểu tử này quả thật quên mình vì người khác, ha ha ha...
Đủ các lời chế nhạo vang lên. chỉ có sắc mặt Hắc Thủy Tiên vô cùng nghiêm nghị. Vị tu sĩ thân chìm trong sương mù đứng cạnh nàng lên tiếng hỏi:
- Ngươi có tâm sự gì sao?
Hắc Thủy Tiên nhìn nhìn Vũ La:
- Các ngươi phải cẩn thận, tiểu tử này quyết không thể vô duyên cớ khoác một bộ áo giáp xấu xí như vậy lên người.
Người nọ hừ một tiếng:
- Hắn chỉ là một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quàng Hạ. có thể làm được gì chứ? Ta thật sự không hiểu, vì sao Sở trưởng lão lại tỏ ra e ngại hắn như vậy...
Hắc Thủy Tiên còn muốn nói nữa, nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì chợt ngậm miệng lại, chỉ chăm chú quan sát Vũ La ở xa xa.
Chu Cẩn cũng đang nhìn Vũ La, lòng thầm mắng Vũ La là heo không biết bao lần. Chỉ là Chu Đại tiểu thư hồn nhiên không ý thức được rằng, thật ra biệt hiệu ‘heo’ này ít nhiều gì cũng có vẻ thân mật trong đó.
Người của Hắc Thủy Tiên vẫn đang canh giữ lối vào, bọn chúng cùng người Chu gia tiến vào, sau đó mới tới lượt Vũ La. Mấy tên tu sĩ canh giữ lối vào cười hì hì nhìn Vũ La:
- VỊ huynh đệ này, ngươi thật là can đảm, mau vào đi thôi. Nhưng ngươi nhất định phải còn sống trở ra, một người khỏi hài như ngươi vậy, chúng ta còn muốn nhìn thấy ngươi vài lần. vừa thấy ngươi đã buồn cười, ha ha ha...
Vũ La lạnh nhạt bay lên, giơ tay chạm vào tinh cầu. Toàn thân hắn lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng rất lớn hút lấy tay mình, kéo tuột và người mình vào bên trong.
Trước mắt Vũ La là một màng hào quang màu xanh, trong đó còn có từng phiến hào quang cũng màu xanh nhưng sáng hơn nhiều, giống như tia chớp chợt lóe lên rồi biến mất.
Bình... Vũ La ngã mạnh xuống mật đất cứng chắc, hào quang màu xanh biến mất, rốt cục Vũ La đã vào trong Nhạc Băng Uyên.
Từ lúc phát hiện lối vào Nhạc Băng Uyên cho tới bây giờ, đã chín ngày trôi qua. Bởi vì trưởng lão Sở Tam Tuyệt làm khó dễ, cho nên công thần phát hiện lối vào Nhạc Băng Uyên là Vũ La, mãi tới bây giờ mới được tiến vào.
Những người khác vừa tiến vào đã lập tức chạy như điên, hoặc bay thẳng lên không, ở trong Nhạc Băng Uyên thêm một khắc là thêm một phần nguy hiểm, mọi người đều tranh thủ thời gian nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể phát hiện ra cơ duyên thuộc về mình.
Vũ La không chút khẩn trương, khoanh chân ngồi xuống, để cho áo giáp của mình dần dần thích nghi với Nhạc Băng Uyên.
Đám tu sĩ xung quanh thấy Vũ La ngồi xuống như vậy, ai nấy thầm mắng hắn là ngu xuẩn. Nhạc Băng Uyên khác với những hung địa khác, hiện tại cũng không phải là lúc để ngồi xuống điều tức, điều chỉnh trạng thái thân thể đến mức tốt nhất. Tên ngốc này chỉ có thể chờ chết bên trong Nhạc Băng Uyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT