Diệp Niệm Am thở dài thật dài:

- Ta đã sớm phản ánh với cấp trên, nhưng Sở Tam Tuyệt chính là một trong những người có quyền lực nhất trong Trưởng Lão Hội, muốn lay động được lão cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nếu nói Vũ La không tức tối trong lòng là nói dối. Bất kể ai lập được công lao lớn như vậy, cuối cùng bị người gạt ra một bên cũng phải đùng đùng nổi giận. Sở dĩ hắn không để lộ cảm giác ra ngoài, đó là nhờ công phu hàm dưỡng của Đế Quân rất tốt.

Chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng:

- Mọi người không cần lo lắng. Sở Tam Tuyệt tự tung tự tác, thời gian qua trong phe Chính đạo người người oán hận. Ta nghĩ rằng lão còn sống yên ổn không bao lâu nữa. chúng ta hãy chống mắt chờ xem.

Kiều Hổ cười cười, nói tránh đi:

- Cũng phải nói Nhạc Băng Uyên thật sự là cổ quái, bên trong nghe đồn nguy hiểm như vậy, nhưng sinh vật bên trong lại không có chuyện gì. chỉ có chúng ta tiến vào lại trở nên suy nhược.

Mã Hồng cũng nói:

- Đúng vậy, ta còn thấy được bình nguyên, cây cối trong đó, còn có một con thỏ rừng.

Vũ La không vào, vẫn nghĩ rằng bên trong nhất định là tĩnh mịch một màng, cũng giống như Ma Lạc Uyên. Hiện tại nghe Mã Hồng nói như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Diệp Niệm Am nói:

- Trên thực tế bên trong Nhạc Băng Uyên sinh cơ dạt dào, đây cũng là điểm mà bao nhiêu năm qua mọi người hết sức lấy làm kỳ. Vì sao người ngoài đi vào lại bị lực lượng thần bí gây tổn hại, mà sinh vật bên trong lại không có việc gì?

- Đã từng có người đưa ra một phương án, chính là dùng một phương pháp để ngụy trang, biến bản thân mình thành sinh linh trong thế giới kia. Như vậy có khả năng sẽ không bị lực lượng thần bí này công kích, có thể ở bên trong thêm được một thời gian.

Ánh mắt Kiều Hổ cùng Mã Hồng sáng rực lên:

- Đây cũng là một phương pháp tốt...

Vũ La lại cau mày lắc đầu:

- Nói thì đơn giản, nhưng không có cách nào thực hiện. Bất kể là pháp bảo hay linh phù, thậm chí là pháp thuật, đều lây nhiễm một tia khí tức của kẻ làm nên ban đầu. Một khi tiến vào Nhạc Băng Uyên, lập tức sẽ bị phát hiện...

Vũ La vừa nói tới đây lập tức thoáng động trong lòng, không nói nhiều nữa, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.

Diệp Niệm Am tiếp lời hắn:

- Vũ La nói không sai, thật ra ý tưởng này chính là như vậy. Chỉ cần có được một loại pháp bảo có thể hoàn toàn không mang theo khí tức của bất cứ kẻ nào là có thể thực hiện được. Sau khi cho pháp bảo nọ tiến vào Nhạc Băng Uyên, dần dần hấp thu khí tức của Nhạc Băng Uyên, vậy sẽ lừa gạt mà qua ải.

Vũ La thình lình đứng dậy nói:

- Các ngươi hãy tiếp tục trò chuyện, mấy ngày nay ta không tu luyện, hiện tại về trước. Đúng rồi Diệp Đại nhân, ngày mai có thể ta sẽ không tới Khước Phong đường.

Diệp Niệm Am không suy nghĩ gì nhiều, lập tức khoát tay:

- Ngươi cứ đi đi, dù sao cũng không có chuyện gì.

Vũ La sải bước nhanh về chỗ ở của mình, trong lòng thầm tính toán. Theo như tu vi Bát Hoang Đoán Tạo của mình hiện tại, muốn tạo ra một chiếc áo giáp hẳn là không khó, bất quá cấp bậc không cao mà thôi.

Giống như lời Diệp Niệm Am, chỉ cần trong áo giáp này không có khí tức của kẻ rèn ra nó, sau khi tiến vào Nhạc Băng Uyên, cho dù là không thể hấp thu, tự nhiên xâm nhiễm, cũng sẽ dần dần mang khí tức Nhạc Băng Uyên. Lúc ấy sẽ có tám thành khả năng trà trộn vào trong mà không bị phát hiện.

Về phần lệnh cấm của Sở Tam Tuyệt, ngay cả Kiều Hổ và Mã Hồng cũng không hài lòng, cũng không tin cấp trên không có ai lấy chuyện này làm điều. Sở Tam Tuyệt là kẻ quyền cao chức trọng, người như vậy cũng có rất nhiều kẻ địch. Nhắm vào một điểm để đả kích đối thủ chính là sở trường của những người này.

Trong Thiên Phủ Chi Quốc có tài liệu, Vũ La vừa thu một đống từ mó quặng trở về.

Lần này Vũ La vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, rừng ngọc trúc có biến hóa lớn nhất. Sau lần Linh Long nuốt được Ngọc Thạch Tinh Khí trên Ngự Tràm Đài, tẩm bổ cho Thiên Phủ Chi Quốc, rừng ngọc trúc nhờ vậy mở rộng diện tích chừng gấp ba, hơn nữa ngọc trúc trưởng thành càng thêm tinh thuần, quả thật giống như dùng Ngọc Tủy điêu khắc mà thành.

Mầm ngọc trong rừng ngọc trúc lại càng khỏe mạnh, khiến cho Vũ La nhìn thấy hết sức vui mừng.

Hắn bắt đầu thu thập quặng Ô Thiết lại, tìm thêm vài loại quặng kim loại khác phối hợp với quặng Ô Thiết, tạo ra một bộ giáp cũng không có gì là trân quý. Sau khi tạo ra, có lẽ cũng chỉ tiến vào Nhạc Băng Uyên một lần, không cần quá tốt.

Sau khi thu thập tài liệu xong, Vũ La tưởng tượng trong đầu ngoại hình áo giáp, sau đó bắt đầu động thủ rèn.

Lúc trước Vũ La chưa từng chế tạo áo giáp, thậm chí luyện khí cũng không phải là sở trường của hắn. Bởi vậy có thể tưởng tượng được, hắn chế tạo loại pháp bảo có yêu cầu cao như vậy sẽ thế nào.

- Đầu khỏi... ừm, cũng được, có điều hơi giống thùng nước...

- Giáp ngực... ôi, xấu quá, kể cả mình cũng thấy không được, hay là làm lại cái khác...

- Cái này... nếu mình nhớ không lầm, chính là mảnh giáp bảo vệ tay...

Sau ba ngày, rốt cục Vũ La cũng đã rèn nên một bộ áo giáp phủ kín toàn thân, kể cả sương mặt. Đương nhiên không thể yêu cầu quá cao với kẻ mới chập chững vào nghề như hắn. dù sao áo giáp này cũng là chính hắn mặc, cho dù không được thoải mái lắm nhưng cũng sẽ không gây ra tai họa cho người khác.

Vũ La cũng không biết hắn bế quan ba ngày, sự tình đã bắt đầu ra khỏi tầm khống chế.

Vào ngày đầu tiên sau khi Vũ La bế quan. Kiều Hổ và Mã Hồng cũng đã bị cấm tiến vào Nhạc Băng Uyên, cũng là vì trưởng lão Sở Tam Tuyệt hạ lệnh. Kiều Hổ coi thường mệnh lệnh của vị cấp trên vô sỉ này, ngày kế tiếp y không mang ra gì nữa, nhưng tới ngày thứ ba, Kiều Hổ lại tìm được một khối khoáng thạch trân quý. Kết quả sang ngày thứ tư, lập tức có một mệnh lệnh mới đưa xuống: Ngục tốt Nhược Lô Ngục chỉ là trông coi tù phạm, không được làm việc khác.

Nói cách khác, không cho người Nhược Lô Ngục tiến vào Nhạc Băng Uyên nữa.

Kiều Hổ cùng Mã Hồng tức giận bất bình. Diệp Niệm Am vẫn luôn làm ra vẻ ung dung đạo mạo lần này cũng nổi nóng. Lão thông qua trận pháp truyền âm, oán hận báo cáo lên trên một trận, nhưng kết quả cũng đành cất tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Qua đó có thể thấy được thực lực của Sở Tam Tuyệt mạnh tới mức nào.

Không ngờ tới chuyện này lại làm cho Kiều Hổ và Mã Hồng nhân họa đắc phúc.

Đến ngày thứ năm, thảm kịch đã xảy ra.

Tất cả những người bốn ngày trước liên tục tiến vào Nhạc Băng Uyên, hôm nay toàn thân sung đỏ sốt nóng, hôn mê lầm bầm những từ không rõ.

Cho uống đủ các loại linh đan, không có chút tác dụng, các thủ đoạn chữa thương cũng không có tác dụng.

Bốn mươi người Chu gia, sáu mươi người của Hắc Thủy Tiên, tổng cộng một trăm tên tu sĩ. trong đó có cả tu sĩ đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh, không ai sống nổi quá Ngọ hôm ấy.

Lần này lập tức mọi người bừng tỉnh từ trong mộng đẹp. Nhạc Băng Uyên là nơi hung hiểm nhất trong ba vực sâu của Nhược Lô Ngục. Lúc trước từ bên trong đi ra bình yên. mang theo các loại bảo vật. mọi người vui sướng nhảy nhót không ngừng. lại quên rằng Nhạc Băng Uyên này chính là một từ địa.

So với lần trước xuất hiện, lần này Nhạc Băng Uyên càng đáng sợ hơn. Chẳng những lúc mở lối vào xảy ra thiên tai, mà còn hiện tại nó đã giết người trong vô hình.

Tuy rằng hiện tại quân của Chu gia đã có gần ngàn người khôi phục, vượt xa nhân số phe Hắc Thủy Tiên, nhưng hiện tại mọi người cũng không dám đi vào. Rốt cục vì sao xảy ra chuyện như vậy, vẫn không ai biết được rõ ràng.

Sau khi Vũ La xuất quan biết những chuyện này, cũng không khỏi trợn mắt há mồm.

Trên thực tế, nếu mọi người bình tĩnh một chút, không bị bảo vật bên trong Nhạc Băng Uyên làm cho hôn mê đầu óc, sẽ thấy lối vào vốn không có chuyện gì lớn lao trong những lần xuất hiện trước, lần này không hiểu vì sao nguy hiểm gấp mấy lần, chính là một điểm đáng ngờ rất lớn.

Kiều Hổ cùng Mã Hồng có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, nhất là Sở Tam Tuyệt trưởng lão tổn thất sáu mươi tên tâm phúc. Sở Tam Tuyệt không thể sánh bằng Chu gia, binh sĩ Chu gia có hàng ngàn, chết mấy chục người không có gì là lớn lao. Nhưng sáu mươi người của Sở Tam Tuyệt là thủ hạ vô cùng đắc lực của lão, những tên này chết đi cũng giống như Sở Tam Tuyệt bị chặt một cánh tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play