Hai người mỉm cười, báo ra tên họ mình, Lưu Vân cũng chưa từng nghe qua, nhưng miệng vẫn nói cửu ngưỡng cửu ngưỡng.

Tên của Diệp Niệm Am và Vũ La chỉ có người trong Thẩm Phán Đình mới biết. Ra ngoài phạm vi này, người đàm luận sự tình về bọn họ cũng ít, tự nhiên thanh danh không lộ.

Tự nhiên Diệp Niệm Am không để ý, cũng không tỏ vẻ ta đây, rót cho Lưu Vân một chén trà.

Lưu Vân uống trà của người, bắt đầu vỗ ngực khoác lác:

- Hai vị mới tới, còn chưa biết hoàn cảnh ở Chu gia khắc nghiệt tới mức nào. Nếu muốn sống ở nơi này, chậc chậc, cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Bất quá may mắn các ngươi gặp ta, Lưu Vân ta cũng có chút năng lực ở tầng thứ ba này, Chuyện khác không nói, có chuyện gì không hiểu cứ việc tới hỏi ta, nếu xảy xung đột với người nào cũng có thể tới tìm ta, ta có thể giúp các ngươi dàn hòa.

Cuối cùng y vỗ bàn đánh rầm, giống như tổng kết:

- Hai người các ngươi làm hàng xóm của ta, coi như đã gặp may, Yên tâm đi, có ta che chở, tầng thứ ba này không ai dám ức hiếp các ngươi.

Ánh mắt Diệp Niệm Am tỏ ra phiêu hốt, nhìn sang Vũ La, Vũ La chỉ cười cười, không có phản ứng gì khác.

Đột nhiên Lưu Vân hạ giọng, nói với vẻ thần bí:

- Hai vị vẫn chưa vượt qua khảo hạch của Chu gia, có lẽ không biết khảo hạch này nghiêm khắc tới mức nào...

Diệp Niệm Am nhìn Vũ La, lắc đầu nói:

- Đương nhiên không biết.

Lưu Vân tỏ vẻ rất đau lòng:

- Không phải ta hù dọa các ngươi, tán tu hàng năm đến đầu nhập vào Chu gia, không có một ngàn cũng có tám trăm, đều bị khảo hạch nọ đánh rớt, số có thể lưu lại, mười phần không còn được một.

Vũ La nghe vậy cười thầm trong lòng, chỉ trong vòng một năm, không có một ngàn cũng có tám trăm... Tu sĩ trong thiên hạ tổng cộng có bao nhiêu, hàng năm tán tu đầu nhập Chu gia nhiều như vậy, không có khả năng...

Vũ La nhìn Lưu Vân với vẻ giễu cợt, nhưng không nói gì, Không ngờ Lưu Vân trừng mắt nhìn hắn:

- Sao hả, Vũ La ngươi không tin ta ư?

Đương nhiên Vũ La cũng không khách sáo:

- Nếu nói hàng năm có vài trăm tán tu đầu nhập Chu gia, ta còn tin được, Hơn một ngàn... quả thật ta không tin.

Lưu Vân cười hăng hắc:

- ngươi cảm thấy rằng bằng vào bản lãnh của mình nhất định sẽ thông qua được khảo hạch này ư? Hừ, ngươi cho rằng dễ tiến thân ở Chu gia vậy sao? Không phải ta coi thường ngươi, chỉ bằng vào cảnh giới của Vũ La ngươi, hừ hừ, hết chín phần là sẽ bị loại.

Vũ La nhướng mày, cảm thấy không nên tranh luận với người như vậy, bèn nâng chén trà lên uống, không muốn nói thêm gì nữa.

Lưu Vân lại cảm thấy mình bị coi thường, sắc mặt sa sầm, đặt mạnh chén trà xuống bàn:

- Hừ, hôm nay xem ra là Lưu mỗ mang mặt nóng đến, lại áp vào mông lạnh. Nếu hai vị đã không biết tốt xấu như vậy, hừ, Lưu mỗ xin cáo từ, Đến lúc hai vị bị người quét ra khỏi cửa, cũng đừng tới cầu Lưu mỗ ra mặt.

Y vỗ mông mà đi, Vũ La thật không hiểu nổi, như vậy cũng đắc tội với ngươi sao, thật là không tin được...

Bất quá tính tình thiên hạ đệ nhất hung nhân vô cùng mạnh mẽ, đắc tội thì đã sao, ngươi làm gì được ta chứ... Vũ La không chút để bụng chuyện này,

Lưu Vân đi ra tới cửa bỗng nhiên nhìn thấy ai đó, kinh ngạc sững sờ, ngay sau đó vội vàng quỳ xuống đất vái lạy:

- Đại thiếu gia.

Chu Hùng long hành hổ bộ, mang theo ba tên thủ hạ hấp tấp vọt vào sân, không thèm nhìn tới Lưu Vân đang quỳ bái, Đối với Chu Hùng, hiện tại Lưu Vân cũng chẳng khác gì con kiến đang bò dưới đất.

Vũ La cũng sửng sốt một chút, bởi vì hiện tại dáng vẻ Chu Hùng có chút khác thường. Y để trần nửa người trên, lộ ra một thân cơ bắp cường tráng, từng múi thịt nổi vồng lên cứng như sắt đá. Trên lưng y buộc một chiếc rơi gai, máu tươi nhỏ giọt xuống đất.

Chu Hùng vừa tiến vào đã vái dài sát đất:

- Vũ huynh đệ, là ta sai lầm rồi, không ngờ Vũ huynh đệ là người rộng lượng, lấy đức báo oán, cứu mạng muội tử ta, ta... Ta thật sự không biết nói gì cho phải, cho nên đặc biệt tới đây phụ kinh thỉnh tội, Ta biết Vũ huynh đệ uất ức vô cùng, xin hãy đánh thẳng tay, chỉ cần ngươi có thể hết giận là được.

Vũ La nhướng mày:

- ngươi làm cái gì vậy? Làm cho ai xem?

Chu Hùng sửng sốt:

- Ta thật lòng thỉnh tội, ngoài ra... còn có chút chuyện khác...

Y tiến tới một bước, hạ giọng khẽ nói:

- Vũ huynh đệ, ngươi nện ta một trận, xả hết bực dọc trong lòng, sau đó cân nhắc lại chuyện của muội muội lần nữa được chăng, muội muội ta vẫn là tấm thân trong trắng không tỳ vết...

Vũ La tức tối trừng mắt:

- Chẳng lẽ ngươi không chịu từ bỏ ý định này?

Bất quá thấy thái độ của Chu Hùng như vậy, Vũ La cũng hết giận, bất đắc dĩ khoát tay nói:

- Tất nhiên là ta không đánh ngươi làm gì, nếu ngươi muốn thể hiện thành ý, hãy lấy ra chút hoàng kim bạc trắng. Ta rất thích các loại đan dược, tài liệu trân quý, dù là ngọc túy cũng được, Đừng quá ít, ít quá e rằng không thể hiện đầy đủ thành ý của ngươi.

Cho tới bây giờ Chu Hùng chưa từng thấy người nào như vậy, ngẩn người ra một lúc mới cười khổ:

-Muội phu...

Vũ La trừng mắt, Chu Hùng vội vàng nuốt xuống:

- ngươi thật là thẳng thắn.

Chu Hùng vứt roi gai trên lưng, toét miệng cười:

- Đau thật, nếu biết rằng ngươi không mắc bẫy, ta cũng không giở trò này ra làm gì.

Diệp Niệm Am ở bên cạnh vuốt râu thầm nhủ: “Cạnh tranh kịch liệt thật, cháu gái của mình dường như... có lẽ... thật sự không có chút ưu thế nào..."

Diệp Niệm Am bàng hoàng ngơ ngác không nói, Lưu Vân nãy giờ vẫn còn quỳ dưới đất đang sợ hãi ngây người, vốn y tưởng rằng ở nơi này toàn là những tán tu thấp kém, tìm tới muốn đầu nhập Chu gia, Không ngờ Vũ La có địa vị cao như vậy cũng tới đây, ngay cả Đại công tử Chu gia, hắn cũng không xem ra gì, Hơn nữa xem ra, cho dù là Vũ La vênh mặt hất hàm sai khiến, Đại công tử Chu gia cũng phải lấy lòng nịnh bợ hắn, rốt cục người này có thân phận thế nào?

Từ trước tới nay Lưu Vân vẫn sống ở tầng dưới cùng, đúng như lời y nói, hiểu rõ mọi chuyện như lòng bàn tay.

Y là kẻ kinh doanh buôn bán, nhận tiền bạc của đám tán tu không thể vượt qua khảo hạch, sau đó giúp bọn họ chạy chợt lo lót, tìm cách để được ở lại Chu gia.

Hôm nay y cố ý tới đây bắt chuyện với hai người mới tới, cuối cùng lại cố ý trở mặt, chính là muốn cho hai người biết mùi một chút, Sau đó sẽ đưa hai người đi tham gia khảo hạch, cuối cùng tất nhiên là không thông qua, chỉ có thể tìm tới nhờ y hỗ trợ.

Tuy rằng Vũ La cơ trí, nhưng tiền kiếp của hắn quen ở trên cao, đương nhiên không thể biết được ở tầng lớp dưới vẫn có loại người xảo trá, thừa cơ kiếm chác như vậy.

chỉ là Lưu Vân không ngờ chiêu thức của mình thường ngày không hề sai trật, lại hoàn toàn vô dụng đối với Vũ La, bởi vì người ta không cùng một đẳng cấp với hắn.

Chu Hùng nhìn quanh, thình lình vỗ trán:

- Trời oi, quên bẵng Diệp Đại nhân, thật là xấu hổ...

Diệp Niệm Am cười khà khà, luôn miệng nói không sao, Chu Hùng lập tức dặn dò thủ hạ, dành ra một tòa biệt viện ở tầng cao nhất sơn trang cho Vũ La cùng Diệp Niệm Am.

Người nọ lập tức đi, không bao lâu sau đã trở về báo cáo, tất cả đã xong xuôi, Chu Hùng cười nói với hai người:

- Vũ huynh đệ, xin đừng trách móc, ngàn vạn sai lầm đều do ta cả, chúng ta lên đó đi thôi.

nhưng Vũ La không đi, chỉ nói:

- Không phải ngươi muốn đáp tạ sao, thành ý đâu?

Chu Hùng đã quên bẵng chuyện vừa rồi, hiện tại nghe Vũ La nói lập tức sững sờ, sau đó bật cười rộ, tiện tay lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Vũ La:

- Trong này có sáu trăm miếng Ngọc Túy Tinh Phách, có đủ thành ý chưa?

Tất cả mọi người ở đây hít sâu một hơi khí lạnh, Ngọc Túy Tinh Phách cao hơn ngọc túy phách một cấp, cao hơn ngọc túy mà tu sĩ bình thường hay sử dụng hai cấp, đây quả thật không phải thành ý thông thường.

Vũ La tỏ ra miễn cưỡng:

- Ta cứu mạng muội tử ngươi, chẳng lẽ giá trị của nàng chỉ có bấy nhiêu?

Chu Hùng nở một nụ cười khổ, y cũng đã nhìn ra, Vũ La không phải thật sự muốn tiền, chỉ là mượn cớ làm khó y một chút, Ai bảo lúc trước mình bức hắn cưới muội muội, đắc tội với hắn?

Y bèn ôm quyền thi lễ:

- Vũ huynh đệ, ngươi đừng ép ta, ta cho ngươi đánh ngươi lại không chịu, vậy ngươi nói đi, rốt cục muốn như thế nào?

Vũ La lòng đầy hy vọng, bèn nói:

- ngươi hãy hứa rằng sau này sẽ không mang muội muội ngươi ra mời chào ta nữa.

Chu Hùng thẳng thắn cự tuyệt, không chút khách sáo:

- Trong nhà ta, từ ta cho tới Nhị đệ đều hết lòng lo cho A Cẩn. Tất cả thiếu niên tài tuấn ở Trung Châu, hầu như hai ta đã xem qua, nhưng không thấy ai xứng với nó. Khó khăn lắm cả hai huynh đệ ta mới cảm thấy ngươi không tệ, làm sao dễ dàng buông tha ngươi như vậy?

Vũ La tỏ ra bất đắc dĩ:

- Ta biết trước ngươi sẽ nói như vậy...

Hắn đứng dậy vỗ mông:

- Thôi được, chúng ta đi.

Chu Hùng mừng rỡ, vội vàng đi trước dẫn đường, Mọi người ra khỏi viện, từ đầu chí cuối Lưu Vân vẫn quỳ mọp dưới đất, không dám ngẩng đầu lên, trên lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nếu vừa rồi Vũ La tùy tiện nói một câu nửa chữ về y, với tính tình của huynh đệ Chu gia, cho dù Lưu Vân có thể giữ lại được mạng, cũng phải lập tức cuốn gói cút đi.

Biệt viện mà Chu Hùng dành cho Vũ La nằm bên cạnh nơi ở của y, bên trái là nơi ở của Chu Hoành, đối diện là... khuê các của Chu Cẩn.

Vũ La cảm thấy dường như mình đã bị lừa.

Sáng hôm sau, Chu Cẩn cùng Chu Hoành đều đã khỏe lại, hai huynh đệ dẫn theo muội muội tới chỗ Vũ La bái tạ.

Vũ La cười hề hề tiếp đón, quan sát cẩn thận Chu Cẩn vài lần. Thiếu nữ này quả thật như lời huynh đệ Chu Hùng đã nói, quốc sắc thiên hương, giai nhân tuyệt đại.

Chu Cẩn thuộc loại nữ nhân nếu nhìn mặt nàng sẽ quên đi dáng người nàng, nếu nhìn dáng người nàng sẽ quên đi dung mạo, Vũ La thầm cảm thán trong lòng, nếu tính tình Chu Cẩn cũng giống như hai vị ca ca của nàng đã nói, dịu dàng cao quý, thiếu nữ như vậy nhất định là giấc mộng của tất cả nam nhân.

Ánh mắt quan sát Chu Cẩn của Vũ La lọt vào trong mắt huynh đệ Chu Hùng. Hai người tự nhiên vô cùng đắc ý, bọn họ hết sức tin tưởng vào muội muội mình, tin rằng chỉ cần Vũ La tiếp xúc với muội muội mình lâu hơn, nhất định hắn sẽ chủ động xếp giáp quy hàng.

Chu Hùng đứng lên nói:

- Ta cùng Nhị đệ còn có chút sự tình cần xử lý, A Cẩn muội hãy bồi tiếp Vũ huynh đệ, cũng đừng ở mãi trong phòng, hãy đưa Vũ huynh đệ ra ngoài dạo chơi.

Chu Cẩn bĩu môi, nhưng không có phản đối:

- Biết rồi.

Chu Hoành vội vàng đi theo Đại ca ra ngoài, hai người vừa ra khỏi cửa đã nghe vang lên một trận cười tà.

Vũ La cười khổ không thôi, Chu Cẩn cúi thấp đầu, thình lình dựng hai tai lên đánh soạt, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Sau khi phát hiện hai vị ca ca đã đi xa, chỉ thấy thân hình nàng chớp lên một cái, bóng hồng xinh đẹp lao thẳng tới Vũ La, không đợi Vũ La kịp phản ứng lại, đã nghe rầm một tiếng, cả người lẫn ghế ngã lăn ra đất, Chu Cẩn nhấc chân, chiếc chân thon dài của nàng giẫm lên má Vũ La, khiến cho mặt hắn nghiêng sang bên. Mỹ nữ vẫn là mỹ nữ như cũ, chỉ là khí chất hoàn toàn khác trước, Vũ La kinh ngạc ngoái cổ nhìn nữ nhân giống như đạo tặc trước mắt, sửng sốt một hồi mới hỏi:

- Chẳng lẽ cô nương chính là Bách Biến Ma nữ Đạo Thiên Gia trong truyền thuyết?

Đáng tiếc dưới váy Chu Cẩn mặc một chiếc trường quần màu xanh nhạt, cho nên Vũ La không có nhãn phúc.

Chu Cẩn dương dương nói:

- Ta cảnh cáo ngươi, hai vị ca ca ta già hồ đồ, một lòng muốn gả ta ra ngoài. Bản cô nương cũng sẽ không thành gia thất, bằng vào cái gì mà phải gả gà theo gà, gả chó theo chó, phu xướng phụ tùy? Bản cô nương quyết không chịu sống cuộc sống như vậy, cho nên ngươi cũng đừng tơ tưởng mất công.

Chu Hùng và Chu Hoành trong miệng Chu Cẩn đã biến thành hai tên ‘già hồ đồ' không biết hai huynh đệ nghe được lời này của muội muội mình, có rơi lệ đầm đìa hay không...

Vũ La liếc mắt nhìn nàng:

- Nàng đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?

Chu Cẩn cười hăng hắc, gác khuỷu tay lên đầu gối, chỉ tay vào mặt Vũ La, dáng vẻ hết sức lưu manh:

- Chúng ta hãy nói với nhau rõ ràng thẳng thắn, kẻo sau này khó ăn khó nói với nhau, ngươi là ân nhân của ta, đương nhiên ta sẽ báo đáp ngươi... ừm, để xem nào, dù sao ngươi cũng đã nhìn thấy thân hình của bản cô nương, nể tình ngươi là ân nhân cứu mạng của bản cô nương, bản cô nương chấp thuận cho ngươi được phép ý dâm trong tưởng tượng với đôi chân ngà ngọc của bản cô nương.

Hai đời Vũ La gặp qua vô số mỹ nữ, nhưng chưa từng thấy qua nữ nhân nào lưu manh như vậy. Nếu so sánh với nàng, Ma Tử Câm chính là thiếu nữ nhà lành.

Thấy bộ dạng thất thần của Vũ La, Chu Cẩn tỏ ra hung thần ác sát, dùng ngón tay mình chọc mạnh một cái vào mặt Vũ La, suýt chút nữa trúng vào mắt hắn:

- chỉ được tưởng tượng đôi chân ngọc của bản cô nương mà thôi, không được tưởng tượng địa phương khác.

Nàng còn hung hăng trừng mắt hứ một cái, sau đó mới ung dung giở chân lên, kéo cả người lẫn ghế Vũ La dựng thẳng trở lại như trước.

Vũ La thầm toát mồ hôi lạnh, quả nhiên thê tử ngoan hiền gì đó chỉ có trong truyền thuyết...

- Nàng cứ yên tâm, tối thiểu cũng có một điểm chúng ta nhất trí với nhau, ta quyết không cưới nàng.

Chu Cẩn cười với vẻ hài lòng, nhưng thần sắc nàng vẫn tỏ ra căng thẳng:

- Hai người bọn họ không thành vấn đề, ngươi vẫn còn chưa đối mặt với vấn đề chân chính.

- Vấn đề chân chính ư?

Vũ La cau mày, đúng lúc này, ngoài cửa có người hầu tiến tới bẩm báo:

- Vũ tiên sinh, lão gia nhà ta cho mời.

Chu Cẩn nói:

- Vấn đề chân chính, tới rồi.

Nói thật Vũ La không quen với chuyện chủ động đi gặp người khác, bởi vì tiền kiếp hắn muốn gặp người nào, chỉ cần phát một đạo ngọc bài ra ngoài, người đó sẽ cắm mỏ mà chạy tới Hoang Vân thành, chờ hắn tiếp kiến.

Đối với hành vi trịch thượng của Chu Thanh Giang, Vũ La hết sức không hài lòng. Tốt xấu gì ta cũng cứu mạng con gái lão, làm sao lão cũng phải đích thân tới chỗ ta nói lời cảm tạ mới phải.

Bất quá nhìn thấy dáng vẻ Chu Cẩn như lâm đại địch, Vũ La cũng không thể không cẩn thận, cùng đi với Chu Cẩn đi tới sảnh chính của sơn trang.

Trên thực tế, Chu Thanh Giang cũng không có ý làm ra vẻ như vậy, chỉ là thói quen của lão mà thôi.

Thông thường nhân vật cấp Chưởng môn của Cửu Đại Thiên Môn tới đây, mới được hưởng đãi ngộ được tiếp ở sảnh chính của sơn trang, những người khác chỉ được tiếp ở sảnh bên, cho nên có thể nói rằng Vũ La cũng được vô cùng trọng vọng.

Chu Thanh Giang nhìn qua hơn năm mươi tuổi, thân thể hơi phục phịch, đầu bạc trắng, gương mặt lão không có vẻ gì là kinh người, nhưng đôi mắt rực sáng.

Vũ La có thể khẳng định, huynh muội Chu gia sinh ra bề ngoài đẹp đẽ, chắc chắn là được di truyền từ riêng mẫu thân mình.

trước mặt người nhà, Chu Cẩn lập tức khôi phục bộ dáng tiểu thư khuê các, tới trước mặt Chu Thanh Giang kính cẩn cúi đầu:

- Ra mắt phụ thân Đại nhân.

Chu Thanh Giang nhìn Vũ La, xua tay với Chu Cẩn:

- Ngồi xuống đó đi.

Chu Thanh Giang không phải là huynh đệ Chu gia, Chu Cẩn đã vô sự, vậy bắt đầu tính tới chuyện trừng phạt, ai cho phép ngươi lén lút chuồn ra?

Chu Cẩn khẽ bĩu môi, biết phen này không thể tránh khỏi bị phạt, e rằng ba tháng sau không có cách nào ra khỏi sơn trang.

Vũ La đành phải tiến lên, ôm quyền nói:

- Vãn bối Vũ La, bái kiến Chu Đại trưởng lão.

Chu Thanh Giang quan sát hắn cẩn thận, dần dần trên mặt nở một nụ cười. Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Cẩn, nụ cười của lão càng ngày càng tươi, cuối cùng đường đường Chu Đại trưởng lão nở một nụ cười toe toét trên gương mặt già nua, ân cần bước xuống đỡ lấy Vũ La:

- Khụ, hiền điệt cần gì phải khách sáo như vậy, ngươi đã cứu con gái ta, vậy chính là ân nhân của Chu gia ta, lão phu không biết làm thế nào để báo đáp ngươi...

Chu Cẩn ở bên cạnh mân mê đôi môi mọng, con là con gái của phụ thân, vì sao người lại đối xử với ân nhân cứu mạng của con tốt hơn con vậy?

Vũ La có hơi kỳ quái, theo trực giác, hắn cảm thấy Chu Thanh Giang cũng không phải bình dị gần gũi như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play