Sắc mặt đám tu sĩ trở nên hết sức khó coi, ở đây cũng có mấy trăm tu sĩ, nếu bọn họ hung ác, muốn chém giết hết ba ngàn thành phòng quân này cũng không phải là chuyện khó, nhưng nếu tạo ra sát nghiệt như vậy, tương lai gây họa vô cùng, không ai chịu động thủ.

Tướng lãnh cầm đầu ba ngàn thành phòng quân này đang lo hiện tại là lúc thái bình thịnh trị, không kiếm được quân công, Đám phản quân trước mắt rõ ràng là đám người ô hợp, công lao hiếm có xảy ra trước mắt, sao lại phải rút lui vì một tên đầu lãnh bang hội?

Đám tu sĩ không làm sao được, Chu Hoành cũng chỉ có thể thở dài:

- Hay là chúng ta đi nơi khác đàm luận?

Đám tu sĩ không muốn động thủ, bay lên không thoát đi, không ai ngăn được.

Vũ La cau mày, Chu Hoành càng thêm xấu hổ, Đi mời người ta hỗ trợ, kết quả trở thành hỗn loạn thế này, Chu Hoành thầm mắng trong lòng, bọn này thật sự là thành sự không đủ, bại sự có thừa.

Vũ La lắc đầu:

- Ta không đi.

Đám người hầu phía sau Chu Hoành cũng hơi sốt ruột, lên tiếng khuyên nhủ:

- Vũ công tử, đám thành phòng quân này nhân số rất đông. Tuy rằng chúng ta không sợ, nhưng tàn sát nhiều phàm nhân như vậy, tạo ra sát nghiệt, quả thật là hành động không sáng suốt. Ngài cùng Nhị công tử chúng ta đều là người có tiền đồ rộng lớn, không cần phải dính tới vấn đề có liên quan tới Đại Đạo như vậy.

Những người đó nhìn ra tuy rằng Chu Hoành cầu Vũ La thật, nhưng Vũ La chỉ là một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, chúng cũng không cảm thấy Vũ La có tiền đồ rộng lớn gì, Đặt Vũ La ngang hàng cùng Chu Hoành như vậy nhìn qua là nể mặt hắn, thật ra quan tâm Chu Hoành hơn, Cũng như muốn nói cho hắn biết, nếu ngươi không muốn đi, cũng đừng làm liên lụy Chu Hoành.

Vũ La hừ lạnh một tiếng, Chu Hoành cũng căm tức quay đầu trừng mắt liếc nhìn thủ hạ một cái, nổi giận mắng:

- Câm miệng.

Vũ La cũng không thèm nhìn tới những người của Chu gia, nhìn thành phòng quân hỏi:

- Là vị võ tướng Đại Chu nào ở đây?

Trong quân có một soái kỳ đón gió tung bay, trên thêu một chữ Lư thật lớn, Có người quát lớn:

- Chính là lục phẩm võ tướng Lư Thừa Phong Lư tướng quân đương triều, phản tặc còn không mau bó tay chịu trói?

Vũ La lấy ra một chiếc ngọc bài, khẽ run lên, bạch quang chợt lóe, ngọc bài bay lên đỉnh cột cờ, nhất thời khiến cho đám binh sĩ xung quanh hoảng sợ.

Vũ La lạnh nhạt nói:

- Hoàng gia làm việc, kẻ không phận sự lập tức rút lui.

Ngọc bài nọ chính là trước khi Chu Thanh Băng chia tay đã đưa cho hắn, đương nhiên Thác Bạt Thao Thiên cũng có một cái.

Mấy tên binh sĩ, hao phí sức lực mới có thể lấy ngọc bài đem xuống, Lư Thừa Phong vừa thấy lập tức biến sắc, ai chẳng biết Băng Ca Công chúa chính là đứa con mà bệ hạ thương yêu nhất. Đừng nói là Lư Thừa Phong, cho dù là Thái Thú Kim Lăng cũng không dám đắc tội, Trước đó không lâu còn nghe nói Băng Ca Công Chúa phượng giá Đương Dương thành, ngay ngày hôm ấy đã thấy thủ cấp của Thái Thú Đương Dương.

Lư Thừa Phong vội vàng hạ lệnh rút quân, phái người cho ngọc bài vào trong một chiếc hộp gấm, đích thân mang tới trước mặt Vũ La, cung kính dâng lên, nhưng y tới gần Vũ La còn cách vài chục trượng, đám hộ vệ Chu Hoành trừng mắt. Y không dám tiến tới nữa, bèn quỳ xuống ngay tại chỗ sụp lạy, để hộp gấm xuống đất:

- Hạ quan có mắt như mù, xin thứ tội, không dám trì hoãn Đại nhân làm việc, hạ quan xin phép cáo lui.

Lư Thừa Phong giao hộp gấm xong, toát mồ hôi lạnh như mưa rời đi.

Đám người đi theo Chu Hoành trợn mắt há mồm, không ngờ chỉ một câu của Vũ La, ba ngàn thành phòng quân như lang như hổ lại tháo chạy như vậy.

Vũ La giơ tay chộp ra một trảo, hộp gấm bay về phía hắn.

Chu Hoành cũng đã không kiên nhẫn được nữa, lòng như lửa đốt, vội vàng kể hết sự tình cùng Vũ La. Sau đó còn sợ trong lòng Vũ La gút mắc, không chịu hỗ trợ, bèn cầm lấy cánh tay Vũ La cố gắng khẩn cầu:

- Vũ huynh đệ, chỉ cần ngươi cứu được A Cẩn, ngươi có yêu cầu gì, cho dù muốn Chu Hoành ta giao ra tính mạng, cũng nhất định không chút cau mày, ta...

Vũ La xua tay:

- Còn kịp hay không, đi mau.

Chu Hoành sửng sốt, Vũ La đáp ứng quá nhanh, làm y có chút chới với.

- Còn ngây người ra đó làm gì nữa, đi mau.

Chu Hoành vui mừng khôn xiết, kéo Vũ La:

- Chúng ta đi.

Tính thời gian, Chu Cẩn đã còn lại chỉ nửa canh giờ, Thời gian ngắn ngủi như vậy, lẽ ra dù chạy về Chu gia cũng đã không kịp, nhưng Chu Hoành có một môn bí thuật. Y dẫn theo Vũ La, chỉ cần hai khắc đã trở về tới Chu gia, Chu Hoành cũng phải trả giá là hộc ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo muốn ngã.

- Vũ huynh đệ, Diệp Đại nhân nói ngươi luyện chế linh phù giải độc cần thời gian hai canh giờ, phải chăng đã không còn kịp nữa?

Chu Hoành lo sợ hỏi.

Vũ La lấy ra một đạo linh phù giải độc nhanh như điện chớp:

- Lần trước ta luyện chế còn thừa vài đạo, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, không ngờ hôm nay lại có chỗ dùng.

Chu Hoành vui mừng quá đỗi, vội vàng phái nha hoàn mang tới cho Chu Cẩn.

Gần nửa canh giờ sau, nha hoàn trở lại bẩm báo, độc trên người tiểu thư đã được giải, chỉ là quá mệt mỏi, ngủ một giấc trước, ngày mai sẽ bái tạ đại ân của Vũ tiên sinh.

Chu Hoành thở phào một cái, nhìn Vũ La cười cảm kích, thình lình hai mắt trợn ngược, ngã lăn ra hôn mê.

Chu gia lại nháo nhào một trận, vội vàng cứu chữa Nhị thiếu gia.

Thật ra tình trạng Chu Hoành không có gì đáng lo, chỉ là hai ngày qua lo lắng trong lòng, Lại thêm lúc nãy đưa Vũ La trở về, thi triển bí thuật, về nhà đã hộc máu nhưng lại lo cho muội muội, không chịu nghỉ ngơi. Y cố gắng chịu đựng nửa canh giờ, sau khi biết được muội muội không có việc gì, trong lòng thả lỏng, rốt cục không chịu được ngất đi.

Người Chu gia chạy tới chạy lui, vội vàng chăm sóc Chu Hoành, không ai tiếp đãi Vũ La, Ngoại trừ huynh muội Chu Hoành ra, cả Chu gia cũng không ai biết Vũ La. Cuối cùng Diệp Niệm Am phải tiến vào, dẫn Vũ La ra ngoài.

Chu gia nằm trên một ngọn sơn phong phía Tây Bắc Chung Nam sơn, dựa vào núi xây nên một tòa sơn trang có quy mô khổng lồ.

Cả sơn trang chia làm ba tầng, tầng trên cùng đương nhiên là trung tâm, chính là nơi ở của họ hàng thân thích Chu gia cùng đám đệ tử đích truyền của Chu Thanh Giang.

Tầng giữa là chỗ ở của người hầu quan trọng hay đệ tử cấp thấp.

Tầng dưới cùng là nơi ở của đám tu sĩ tìm đến Chu gia nương tựa, cùng đám đệ tử đang chờ đợi thử thách nhập môn.

Tầng dưới cùng là lớn nhất, người ở đó cũng nhiều nhất, Diệp Niệm Am cũng tạm thời bị xếp ở nơi này, bởi vì hai tầng trên đều đã chật cứng người, Chu Hùng lại vội vàng cửu trị Chu Cẩn, không kịp bố trí phòng riêng cho Diệp Niệm Am, đành khuất tất lão ở tạm nơi này.

Chu gia quá mức khổng lồ, nội tình mười phần phức tạp, Ngoại trừ đám người hầu, đệ tử ra, cũng có không ít tu sĩ nương dựa. Tu sĩ tu luyện càng lên cao, càng hao phí tài nguyên, Một ít tán tu cơ hồ không có biện pháp, phải tìm một ít thế lực lớn mà nương dựa.

Đương nhiên cũng phải là người có chân tài thực học, không ai đi nuôi phế vật cả.

Tu sĩ có thể được Chu gia chấp nhận tự nhiên cũng có chút bản lãnh. Bất quá những người ở tầng dưới cùng đại đa số đều là mới tới, còn chưa có trải qua khảo hạch, hoặc là vừa mới thông qua khảo hạch, chưa được phân phối trách nhiệm cụ thể, có thể nói là rồng rắn hỗn tạp.

Tiểu viện nơi Diệp Niệm Am ở tường trắng ngói xanh, cũng có thể coi như sạch sẽ. Tiểu viện giống như vậy có thể thấy ở bất cứ đâu trong tầng dưới này. Sau khi Diệp Niệm Am dẫn Vũ La về đây, bày ra một cái bàn trong sân viện nhìn ra ngoài sông, lại lấy ghế từ trong phòng ra.

Hiện tại đã là buổi chiều, trong Chung Nam sơn vô cùng mát mẻ, Diệp Niệm Am biết Vũ La chịu oan ức, cho nên tỏ ra ân cần, tự mình nấu nước pha trả, Hai người ngồi trong sân uống trà, chợt thấy ngoài cửa viện có một cái đầu thò ra, sau đó có một người xông ra, cười nói:

- ủa, đã có hàng xóm mới tới đây, các ngươi cũng tới đầu nhập Chu gia ư? Ha ha ha, hạnh ngộ hạnh ngộ, ta là Lưu Vân, không biết nhị vị huynh đài xưng hô thế nào?

N

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play