Lực Thần Văn cuồn cuộn không ngừng trình độ tinh thuần cũng chỉ có năng lượng trong Thần Huyết Thạch có thể so sánh được. Vũ La gần như là hấp thu vào là có thể lập tức lắng đọng.

Đã có kinh nghiệm tu luyện của con Linh Long thứ nhất, con Linh Long thứ hai này Vũ La gần như không tồn tại trói buộc trên đạo tâm.

Công pháp bình thường đều là càng về sau càng gian nan thế nhưng Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp của Vũ La lại càng về sau căng dễ dàng.

Dưới sự gia trì của lực Thần Văn, Vũ La tâm không chút vướng bận hoàn toàn quên đi năm tháng...

Con Linh Long thứ hai vốn chỉ là Long Nguyên sơ cấp thế nhưng không có phí sức đã đề thăng đến Long Nguyên trung cấp. Lực lượng của thần văn xa xachỉ như vậy, Vũ La tiếp tục tu luyện, dễ dàng xông qua từng đạo quan ải.

Trong hư không trên đỉnh đầu theo Vũ La không ngừng hấp thu tử quang của thần văn cũng càng ngày càng mãnh liệt, dần dần có thể nhìn thấy những thần văn do tinh thạch hình thành, trong đó đã bắt đầu có dịch thế màu tím chảy xuôi.

Mà sau đó. Những dịch thể này không ngờ theo quang mang rót vào trong thất khiếu của Vũ La.

Vũ La chấn động toàn thân, lực Thần Văn gia tăng cực lớn hắn đang ở cửa ải khẩn yếu, bằng vào những lực lượng này dễ dàng đột phá một cửa kia...

Lực Thần Văn cũng mang tới từng đạo ý niệm, Vũ La cũng đã hiểu được, thạch noãn đông đảo phía dưới này không ngờ đều là trứng của tinh thú.

Tinh thú hùng mạnh một khi thụ thai đều sẽ xuyên qua Hỗn Loạn Tinh Lưu, trở về nơi này sinh ra trứng của mình, bởi vì bọn chúng biết, trứng được tử quang của thần văn tẩy rửa qua tiền đồ tương lai càng thêm rộng lớn.

Xuyên qua Hỗn Loạn Tinh Lưu cho dù là đối với tinh thú cũng không dễ dàng, những cơn lốc ngũ hành và Hắc Minh Tinh Nhãn cũng sẽ không phân biệt kẻ đó rốt cuộc là Tiên Nhân hay là tinh thú.

Nhưng vì hậu đại tình mẫu tử của các tinh thú đã phát huy tác dụng, vẫn mạo hiểm cực lớn không ngừng tiến vào Hỗn Loạn Tinh Lưu.

Mà những tinh thú này ở lại trong Hỗn Loạn Tinh Lưu không đi ra ngoài, thực ra cũng đều muốn có cơ hội lần thứ hai tiến vào nơi này tiếp nhận tử quang của thần văn tẩy luyện.

Nếu như không phải như vậy, những tinh thú này đã sớm lao ra như ong vỡ tổ rồi.

Bốn mươi chín đạo thần văn này liên quan đến khung năng lượng cơ bản của toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà, chính là một trong những bộ phận cấu thành bản nguyên thế giới.

Chỉ cần toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà không diệt, bốn mươi chín đạo thần văn sẽ tồn tại vĩnh viễn, tuyệt đối sẽ không tiêu vong.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, lực Thần Văn trong cơ thể Vũ La dần dần yếu đi rồi biến mất. Những tử quang không ngừng trút xuống kia cũng chậm rãi biến nhạt, cuối cùng biến mất trong bốn mươi chín tầng quang tráo màu tím, Vũ La chậm rãi mở mắt ra.

Trong đôi mắt, bên ngoài con ngươi hiện lên một vòng kim quang.

Mắt trái ngân sắc, mắt phải tử sắc, hai đạo Linh Long cực nhỏ lóe qua.

Bốn mươi chín đạo tinh thạch thần văn, một trong những bộ phận cơ bản cấu thành bổn nguyên của vũ trụ, Vũ La dựa vào sự trợ giúp của chúng, từ Long Nguyên sơ cấp nhảy vọt lên Long Hồn đỉnh phong.

Phẩm cấp hiện tại, dựa theo tiêu chuẩn của Cửu Giới Tinh Hà để tính toán, đã là Nhất phẩm đỉnh phong, chỉ kém một bước là có thể bước vào Thần Vị.

Mà mà quan trọng nhất chính là, không chỉ có cái này đề thăng, mà ở trong mi tâm của hắn đã ngưng tụ bốn mươi chín đạo thần văn. Sau này hắn muốn dùng lực lượng của những thần văn này, chỉ cần giơ tay nhấc nhân là có thể phóng ra.

Bốn mươi chín đạo thần văn này chính là lực lượng quy tắc cơ bản nhất của thế giới, miểu sát tất cả linh văn.

Mà thần văn còn giúp hắn mở Cửu Cung, tương lai tu luyện Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp làm ít hưởng nhiều.

Bốn mươi chín tầng quang tráo bên ngoài thân thể từng tầng từng tầng tán đi.

Vũ La tâm thần khẽ động, Động Động, Phù Cổ, hai con rùa toàn bộ đều phóng ra, thậm chí mở ra toàn bộ Đại Thiên Thế Giới, tử quang chảy xuôi, ích lợi các loại nói không hết được.

Trên Cự Tượng Tinh, Lương Mạt Vũ vô cùng cẩn thận từ trên một cung điện kim sắc mái cong thò đầu ra, nhìn xung quanh một chút, lại phóng Tiên hồn ra quét qua một lần, sau khi xác định không có ai mới từ trên đỉnh phòng nhảy xuống.

Rơi xuống mặt đất, hắn lại nhìn xung quanh, gió lạnh vù vù, quỷ ảnh cũng không có một cái, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhổm, vỗ vỗ quần áo đang định đi, đột nhiên nhìn thấy phía trước không xa, một nữ hài đứng đó cười hì hì nhìn hắn. Lương Mạt Vũ vô cùng tức tối:

- Lương Thính Băng, không cần ngươi giúp, dám khi dễ ca ca cảnh giới không bằng ngươi.

Nữ hài này chính là Lương Thính Băng đệ nhất mỹ nhân Tiên giới đại danh đỉnh đỉnh.

Phàm là người được tôn là “Đệ nhất mỹ nhân”, nhất định là cái nhìn đầu tiên kinh diễm, hơn nữa càng nhìn càng muốn nhìn, Lương Thính Băng chính là như vậy. Nếu như đổi thành người khác, không phải là Lương Mạt Vũ nhìn thấy nàng lớn lên từ nhỏ, khi nhìn thấy nàng khẳng định sẽ ngây ngốc một chút.

Lương Thính Băng cười hì hì, có chút làm nũng, có chút kiêu ngạo, hơi nhếch mũi nói:

- Ca ca, ngươi nói cho ta biết, tên gia hỏa kia rốt cuộc đi đâu có được hay không?

Lương Mạt Vũ lắc đầu:

- Ta sẽ không nói với ngươi. Lần trước chỉ là thuận miệng nói với ngươi một chút, ngươi đã làm ra chuyện như vậy, lão ca ta thiếu chút nữa bị ngượng chết.

Lương Thính Băng không phục:

- Làm sao vậy? Hiền Tài Yến này của ta, bao nhiêu người muốn tới bản cô nương còn chướng mắt, cho hắn một cơ hội, hắn ngược lại tốt rồi, mắt cao quá trán, không ngờ đánh người đưa thiệp của bản cô nương, ca ca, ngươi nói đi, mặt mũi ta để chỗ nào?

Lương Mạt Vũ trợn mắt nhìn nàng:

- Ở trước mặt ta còn giả bộ? Còn nhỏ da mặt mỏng, có cô nương nào da mặt dày như ngươi không?

Lương Thính Băng không ngờ cũng không đỏ mặt, có thể thấy được Lương Mạt Vũ hiểu rất rõ nàng.

- Hì hì, ca ca, ta cũng chỉ ở trước mặt ngươi và cha mẹ mới như vậy, bản sắc nữ nhi thứ này đương nhiên không thể để ngoại nhân nhìn thấy.

Lương Mạt Vũ xua tay:

- Được rồi, ngươi đừng quấn lấy ta nữa, ta sẽ không nói. Hiền Tài Yến kia của ngươi, có thể lừa bịp những người tự cho là tài tuấn của Tiên giới kia, Vũ La nhất định sẽ là người lưu lại dấu ấn đậm nét trong lịch sử Tiên giới...

Lương Thính Băng cắt lời hắn:

- Ta quản hắn nhiều như vậy làm gì. Gia hỏa này không ngờ đối với danh tiếng Tiên giới đệ nhất mỹ nữ của bản cô nương lại không thèm nhìn một cái, ca ca, ngươi biết, danh tiếng này đối với nữ hài tử quan trọng như thế nào.

Lương Mạt Vũ bất đắc dĩ:

- Ta đây cũng không quản. Nếu như ngươi không phục hãy tự đi tìm hắn, đừng quấn lấy ta. Nếu lần này ta không ngậm chặt miệng, sau này sẽ không ngẩng đầu lên được ở trước mặt gia hỏa kia.

Lương Mạt Vũ nói xong, chắp tay sau đít nghiêm mặt ngẩng đầu, lẹp xẹp bước đi. Lương Thính Băng nghiến răng nghiến lợi, má đào phấn hồng, môi đỏ ôn nhuận, ngược lại cực kỳ đáng yêu.

- Hừ, bản cô nương cũng không tin, hắn dựa vào cái gì mà xem thường danh tiếng của bản cô nương?

Lương Thính Băng thật sự rất tự tin với dung mạo và khí chất của mình, nàng đã tính toán làm thế nào bất ngờ xuất hiện ở trước mặt của Vũ La, làm cho hắn kinh hãi một chút.

Tưởng tượng vẻ mặt kinh hãi của Vũ La khi nhìn thấy mình, cơn tức của Lương Thính Băng đã tiêu hết, ngây thơ nở một nụ cười.

Khi Vũ La xuất hiện ở trên tinh không phù đảo, đám người Lão Hắc thở dài một hơi.

- Tiên sinh ngài rốt cuộc đã trở về.

Mấy người Lão Hắc và Dạ Huy vội vàng nghênh đón. Dạ Huy cười khổ nói:

- Ngài đợi một chút, ta đi gọi Triệu Hiểu Hiểu. Nha đầu kia mỗi ngày đều tĩnh tọa ở trong phòng của mình, bên người đặt một thanh đao, nếu như ngài thật sự có gì bất trắc, phỏng chừng nàng sẽ lập tức tự sát...

Vũ La tin tưởng Triệu Hiểu Hiểu có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Dạ Huy đi rồi, Vũ La hỏi Lão Hắc:

- Gần đây bên này có chuyện gì không?

Lão Hắc lắc đầu:

- Tất cả đều tốt, chưa từng phát sinh chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play