Bởi vậy trong khoảng thời gian này, lãnh địa của Vũ La có thể nói là lưa thưa hai ba con chim sẻ, căn bản không có ai dám tới buôn bán.

Phương Lộc Hiếu lão gia tử lại dám mạo hiểm đắc tội bốn vị Tiên Tôn phái người ra.

Tổ Thiên Thu ở bên có chút cẩn thận nói:

- Tiên sinh, bên Lão Hắc trước kia cũng truyền lời tới, Phương lão gia tử lại tặng một nhóm Tiên nô, đều là tư chất rất xuất sắc, tiên tinh không phù đảo trong thời gian ngắn sẽ không lo về vấn đề nhân thủ.

Vũ La nhướng mày: Phương lão gia tử không khỏi quá “hào phóng” đi? Nếu nói lấy lòng một vị Tam Phù Thiên Công chính là bình thường, thế nhưng mạo hiểm đắc tội tứ đại Tiên Tôn để lấy lòng hắn, điều này có vẻ không đáng?

Vũ La vuốt cằm suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, chính hắn cũng ngạc nhiên há hốc mồm. Dường như muốn nói điều gì đó, thình lình ngậm lại, vẻ mặt lộ vẻ cực kỳ cổ quái, một lúc sau, mới không hài lòng vung tay lên:

- Ta biết rồi, ngươi lui ra trước đi, đợi bọn họ đến, báo cho ta một tiếng.

- Vâng.

Tổ Thiên Thu trong lòng hoài nghi lui xuống.

Trong cung điện hoa mỹ chỉ còn lại một mình Vũ La, hắn lẳng lặng ngồi, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười say lòng người.

Trên mặt Thiền cô nương che một tầng lụa mỏng màu xanh, cùng Lục thúc Tằng Tất Phàm đứng ở cửa lớn nghênh tiếp Vũ La...

Lãnh địa của Tinh Lôi Tiên Tôn giáp ranh với lãnh địa của Vũ La, nơi ở của Thiền cô nương chính là một tòa đạo quán, trên thực tế chính là một món Tiên Bảo động thiên. Thiền cô nương không tìm được nơi ở thích hợp trong lãnh địa này, Tinh Lôi Tiên Tôn đơn giản ban cho kiện Tiên Bảo này, trực tiếp sắp xếp ở trong lãnh địa.

Đạo quán gạch xanh ngói xanh, đá xanh rộng bằng hai ngón tay lát thành con đường nhỏ. Dọc theo hành lang đều trông loại thủy trúc cỡ ngón cái. Hai bên đường nhỏ điểm xuyết hoa cỏ các màu, mặc dù không xa hoa tráng lệ bằng hoàng cung của Vũ La, thế nhưng lại hơn ở chỗ khéo léo độc đáo, càng lộ vẻ thanh nhã.

Trong đạo quán này người hầu hạ không nhiều, nhưng đều là tâm phúc của Thiền cô nương.

Nhìn thấy Vũ La, Thiền cô nương lộ ra dáng tươi cười nhiệt tình, mặc dù cách một tầng lụa mỏng, vẫn làm cho người ta có thể cảm thụ được vẻ mỹ lệ của thiêu nữ.

- Tiên sinh tới rồi, mời vào trong.

Triệu Hiểu Hiểu vẫn theo sát phía sau Vũ La một tấc không rời, bốn người theo con đường đá tiến vào đạo quán. Hạ nhân đã sớm dựa theo sự phân phó của Thiền cô nương, bố trí một bàn tiệc rượu thanh nhã ở trong một tòa lương đình.

Thiền cô nương vén lụa mỏng kính Vũ La một chén rượu, liền đi thẳng vào vấn đề nói:

- Tiên sinh có tính toán gì đối với tương lai không?

Vũ La suy nghĩ một chút:

- Nếu ta nói không có, ngược lại có vẻ không đủ thẳng thắn thành khẩn.

Hắn nói xong câu này liền dừng lại.

Thiền cô nương ngầm hiểu, nhìn Tằng Tất Phàm một chút, người sau gật đầu. Thiền cô nương liền nói:

- Chúng ta mời tiên sinh tới đây, thực ra là có cách nghĩ. Có lẽ tiên sinh cũng biết tình cảnh hiện tại của Thiền nhi.

Vũ La nhớ tới Phương Địch Hương, âm thầm thở dài.

Hắn nhìn về phía Thiền cô nương:

- Ngươi muốn cái gì?

Trong mắt Thiền cô nương dấy lên một ngọn lửa bừng bừng:

- Tiên Tôn chi vị (địa vị Tiên Tôn)

Vũ La tức cười:

- Cũng không phải ta tự xem nhẹ mình, ham muốn của cô nương quá lớn, chỉ sợ...

- Tiên sinh vẫn tự xem nhẹ mình rồi, trong lòng ngài rất rõ ràng, ngài có thể làm được.

Lửa dã tâm trong mắt của Thiền cô nương càng thêm kịch liệt.

Vũ La cười khổ:

- Ngươi nói đúng, ta biết ta có thể làm được. Thế nhưng... Thứ nhất, ta có thể làm được cũng phải rất nhiều năm sau này. Thứ hai, vì sao ta phải giúp các ngươi chứ?

Đối với vấn đề này Thiền cô nương sớm có chuẩn bị.

- Nếu ta thành Tiên Tôn, nhất định cung phụng tiên sinh là chủ. Mà hiện tại, ta có thể tranh thủ sự ủng hộ toàn lực của cha ta cho tiên sinh. Ngoại trừ điều này, thủ hạ của ta có mười ba Tiên Nhân nhất phẩm, ba mươi tám Tiên Nhân nhị phẩm, các chiến sĩ đẳng cấp khác tổng cộng một ngàn người, đều có thể cho tiên sinh sai phái.

Vũ La liếc mắt nhìn Tằng Tất Phàm bên cạnh:

- Những vốn liếng này, là của Lục thúc chứ gì?...

Sắc mặt của Thiền cô nương đỏ lên, Tằng Tất Phàm cười hắc hắc:

- Biết không thể gạt được ngươi, của ta chính là của Thiền nha đầu, nàng có thể làm chủ, ngươi cứ yên tâm đi.

Thiền cô nương nói tiếp:

- Thực ra điều ta muốn cũng không nhiều lắm, Cửu Giới Tinh Hà vô cùng rộng lớn, tương lai ta muốn khai thác một mảnh Tinh Vực thuộc về mình, mà không phải đi cướp đoạt Tinh Vực của người khác.

Vũ La bừng tỉnh:

- Thì ra là thế.

Khai thác Tinh Vực, yêu cầu không chỉ có nhân thủ, quan trọng hơn chính là Tiên Khí uy lực lớn, ví dụ như Hồng Vũ Tiên Pháo của Vũ La.

Ở trong một mảnh Tinh Hải không biết, xác suất gặp phải tinh thú quá lớn, nếu như chỉ dựa vào chiến sĩ thủ hạ chém giết, vậy có bao nhiêu chiến sĩ cũng không đủ dùng.

Thế nhưng nếu như Vũ La có thể chi viện cho mấy chục khẩu Hồng Vũ Tiên Pháo, vậy cục diện sẽ thay đổi cực lớn.

Chỉ dựa vào việc Vũ La có thể chế tạo ra Phù Hạch Tiên Binh khủng bố như Hồng Vũ Tiên Pháo này, Thiền cô nương cũng muốn hợp tác với hắn.

Vũ La lộ ra một nụ cười:

- Hiệp nghị này, ta tiếp nhận.

Thiền cô nương thở phào một hơi thật dài, tuy nói nàng rất có lòng tin có thể thuyết phục Vũ La, thế nhưng trước khi sự tình không có xác định, dù sao cũng còn có biến số. Mà tranh thủ sự ủng hộ của Vũ La đối với nàng mà nói, thực sự là quá trọng yếu, đây là khâu quan trọng nhất trong việc khai thác Tinh Hải sau này của nàng.

Vũ La cũng không phủ nhận, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ dòm ngó Tiên Tôn.

Tằng Tất Phàm cùng uống rượu, thuận miệng hỏi:

- Không biết tiên sinh đã nghĩ được danh hiệu của Tiên Tôn chưa?

Vũ La nhướng mày:

- Nam Hoang Tiên Tôn.

Lục thúc và Thiền cô nương sửng sốt:

- Nam Hoang Tiên Tôn?

Đây rốt cuộc là danh hiệu gì?

Vũ La biết bọn họ không rõ, thản nhiên mỉm cười, nhưng giọng điệu kiên định:

- Nam Hoang Tiên Tôn!

Lục thúc và Thiền cô nương đều đi qua Ngũ Phương Giới, biết “Nam Hoang” là chỉ cái gì. Khi bọn họ đang phỏng đoán Vũ La vì sao lại lựa chọn Nam Hoang làm danh hiệu, bỗng nhiên Tổ Thiên Thu từ bên ngoài vội vã xông vào, nhìn thấy Vũ La vội vàng kêu lên:

- Tiên sinh, nhanh, sứ giả của Thính Băng tiểu thư tới rồi.

Thủ hạ của Thiền cô nương lúc này mới vội vàng theo vào, quỳ xuống nói:

- Tiểu thư thứ tội!

Sắc mặt của Thiền cô nương có chút khó coi, không phải bởi vì Tổ Thiên Thu xông vào, mà là bởi vì nghe được tên của Thính Băng tiểu thư.

Thính Băng tiểu thư Lương Thính Băng, Vũ La đi tới Tiên giới lâu như vậy cũng có nghe thấy.

Nói đến Lương Thính Băng thì không thể không nói đến phụ thân của nàng, phụ thân của nàng có địa vị cực cao trong Cửu Giới Tinh Hà, không chỉ là trong Tiên Vực, cho dù là trong Ma Vực cũng rất có uy vọng. Nói đến danh hiệu của Lương Phu Tử, có thể nói không ai không biết, không ai không hiểu.

Lương gia ở Cửu Giới Tinh Hà địa vị siêu nhiên, cũng không rõ bắt đầu từ khi nào, cao thủ trong Cửu Giới Tinh Hà, bao gồm cả Tiên Tôn trong đó, nếu như không tìm được truyền nhân tốt lại thích gửi truyền thừa của mình ở Lương gia.

Thậm chí vì thế Lương gia đã đặc biệt thành lập một tòa thư lâu, mệnh danh là “Cựu Vũ Lâu” (lầu bạn cũ).

Lương thị Cựu Vũ Lâu, tiếng tăm lừng lẫy.

Mà trân quý nhất trong đó, thực ra chính là út kỳ tu luyện của những Tiên Tôn kia, gần như đã bao gồm tất cả những vấn đề có thể gặp phải trong tu hành. Đã có bảy tám cao thủ Tiên giới khi gặp phải bình cảnh tu hành, khẩn cầu Lương gia, tiến vào Cựu Vũ Lâu, sau khi đi ra quả nhiên có đột phá. Mà những người nay, sau này đều đã trở thành Tiên Tôn danh chấn một phương.

Đến đời Lương Phu Tử, càng phát dương quang đại truyền thống này của Lương gia, bất kể người nào, chỉ cần Lương Phu Tử nhìn thấy thuận mắt, sẽ chỉ điểm vài câu. Mà người đã nhận sự chỉ điểm của hắn, về sau cũng đều mặc sức vùng vẫy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play