- Vũ Hạo, Vũ Hạo. . .

Từng tiếng kêu gọi đem ý thức của Hoắc Vũ Hạo kéo vào trong thế giới tinh thần của bản thân.

- Thiên Mộng ca. Băng Đế tỷ.

Hoắc Vũ Hạo vừa tiến vào Tinh Thần Hải, liền thấy hóa thân hình người của Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế sóng vai lơ lửng trên bầu trời Tinh Thần Hải.

Thiên Mộng Băng Tằm hừ một tiếng, nói:

- Đệ biết thứ vừa rồi Đế Thiên cho đệ là cái gì không?

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, lên tiếng:

- Không biết. Bất quá, có thể tưởng tượng ra được, hẳn là dùng để hộ thân a. Dù sao, an nguy của đệ liên hệ đến khí vận của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Thiên Mộng Băng Tằm thở dài một tiếng, nói:

- Tiểu tử ngốc, đồ vật này đối với đệ mà nói, là tốt, cũng là xấu a!

Hoắc Vũ Hạo thoáng ngẩn người:

- Là tốt, cũng là xấu? Có ý tứ gì?

Băng Đế tiếp lời nói:

- Mặt dây chuyền Đế Thiên đưa cho đệ, chính là nghịch lân của hắn.

- Nghịch lân?

Trong mắt Hoắc Vũ Hạo toát ra thần sắc suy tư:

- Rồng có nghịch lân, chạm vào tất khiến chúng giận dữ, thậm chí điên cuồng?

Băng Đế vuốt cằm nói:

- Không tệ, đúng là như thế. Đáng tiếc, chúng ta phát hiện đã chậm một bước, đệ đã đem nó đeo lên rồi. Ôi. . .

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Đệ đeo lên miếng nghịch lân này có cái gì không ổn sao?

Thiên Mộng Băng Tằm cả giận nói:

- Đương nhiên không ổn, phần lớn không tốt. Rồng có nghịch lân, chạm vào tất chết, cái này là thực tế. Đệ đoán cũng đúng, Đế Thiên đưa cho đệ khối nghịch lân này, nhất định có một chút năng lực bảo vệ. Mảnh nghịch lân này là hắn mỗi mười vạn năm tiếp nhận một lần Thiên Khiển, thông qua thuế biến mới rơi xuống. Ẩn chứa trong đó là lực lượng bản chất nhất của hắn, đến tột cùng có thể mang cho đệ phòng hộ như thế nào thì ca không biết, nhưng chắc chắn sẽ không kém. Nhưng trong khối nghịch lân này cũng đồng dạng mang theo một tia Thiên Khiển Chi Lực. Có Thiên Khiển Chi Lực, đệ liền không có khả năng thu hoạch được thần vị.

- Thần vị? Thần vị là cái gì?

Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ nói.

Băng Đế lên tiếng:

- Chúng ta đi theo đệ, là hi vọng có một ngày, đệ có thể bước ra cảnh giới đó, trở thành Chân Thần. Chỉ có thời điểm đó, đệ mới có thể giúp chúng ta một lần nữa độc lập tách ra. Hơn nữa, chúng ta đi theo đệ cùng nhau tiến vào Thần Giới, cũng liền tương đương với dựa vào sự giúp đỡ của đệ đột phá rào cản của thế giới này, sẽ không còn bị hạn chế niên hạn sinh mệnh. Mặc dù chuyện này rất xa vời, nhưng với tình huống phát triển và tu luyện trước mắt của đệ đến xem, cũng không phải là không có khả năng.

- Về phần Thần vị, là cánh cửa trọng yếu nhất để tiến vào Thần Giới. Trong thế giới của chúng ta, không ai có thể biết được tình huống cụ thể của Thần Giới, nhưng vẫn có một ít truyền thuyết, trong đó truyền thuyết liên quan đến Thần vị là chân thực nhất. Trên thế giới này, sau khi cường giả nhân loại của đệ đột phá cấp bậc Phong Hào Đấu La về sau, cũng đã trên đường tiến quân hướng về Thần Giới đại đạo. Hồn thú chúng ta thì thảm hơn nhiều, cho dù là tu luyện tới tu vi trăm vạn năm cũng rất khó thành Thần. Mấu chốt trong đó nằm ở Thần vị.

- Thần vị là cái gì, chuyện này có rất nhiều thuyết pháp chúng ta tương đối công nhận, một loại trong đó chính là, Thần Giới, trên thực tế có thể dung nạp Thần Linh là có hạn, mỗi một vị Thần đều có một vị trí thuộc về mình. Trước tiên phải có vị trí, mới có thể có Thần. Cho nên, bất luận là sinh vật nào muốn thành Thần, đầu tiên phải có một vị trí thuộc về mình tại Thần Giới. Sau đó, mới có thể thông qua liên hệ giữa bản thân và vị trí này đột phá hạn chế của Đấu La Đại Lục, đạt tới một cái tầng thứ khác, rồi thông qua thực lực của tầng thứ này đăng lâm Thần Giới.

- Đế Thiên đưa cho đệ vật này, tương đương với dùng sức mạnh của hắn cách trở đệ cùng bất luận Thần vị nào phát sinh liên hệ.

Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác nói:

- Gỡ xuống không được sao?

Thiên Mộng Băng Tằm cười lạnh nói:

- Chút nữa đệ có thể thử một chút, trừ phi là đệ chết, nếu không, muốn gỡ xuống căn bản là không có khả năng.

Hoắc Vũ Hạo rất nhanh liền bình tĩnh lại:

- Có biện pháp khác để đệ thu hoạch được thần vị không?

Băng Đế lên tiếng:

- Có. Thứ nhất, đệ giết Đế Thiên, nhưng đệ làm được không? Thứ hai, tu vi của đệ siêu việt hắn. Hắn đã đạt đến cực hạn của thế giới này, ngự trị ở trên hắn, chính là thần, đệ như thế nào siêu việt? Thứ ba, có Chân Thần hàng lâm, bài trừ phong ấn của khối nghịch lân này.

- Ba loại khả năng này nếu như xuất hiện, đệ xem như có cơ hội thu hoạch được thần vị, nhưng đệ cho rằng bản thân có thể hoàn thành cái nào? Coi như thiên phú của đệ cho dù tốt, muốn đạt tới tầng thứ như Đế Thiên cũng cần trăm năm. Nhưng cũng không thể chiến thắng được Long Vương Trảo của hắn. Đế Thiên mặc dù cách lần thứ chín Thiên Khiển thuế biến đã không xa, nhưng không xa là đối với hồn thú. Đế Thiên bây giờ đang áp chế tu vi của bản thân tăng lên, với khí tức trước mắt của hắn mà nói, ít nhất lại áp chế một vạn năm cũng không phải là vấn đề lớn. Đệ có thể sống đến một vạn năm sao? Mà sau khi đệ tự nhiên tử vong, Vận Mệnh Lực trên người liền sẽ tự hành tiêu tán, mà không phải đoạn tuyệt. Còn hắn có biện pháp nào tiếp nhận Vận Mệnh Lực hay không thì chúng ta không rõ ràng, nhưng hẳn là có biện pháp. Cho nên, hắn mới yêu cầu đệ sau khi làm xong sự tình phải ở lại phụ cận Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Nghe Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế nói qua, Hoắc Vũ Hạo không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, mặc dù hắn vẫn luôn biết mâu thuẫn giữa hồn thú và nhân loại rất khó điều hòa, nhưng cũng không nghĩ tới thế mà hiểm ác như thế. Bản thân vì để cho nhân loại cùng hồn thú hoàn thành truyền linh, mấy tháng nay có thể nói là mất ăn mất ngủ, hoàn toàn vô tư. Nhưng cuối cùng lại nhận được hồi báo như vậy.

Thiên Mộng Băng Tằm lên tiếng:

- Trên Đấu La Đại Lục một mực có truyền thuyết tồn tại thần vị, đệ quên rằng trong điển tịch của học viện Sử Lai Khắc ghi lại như thế nào sao? Vị tổ tiên Đường Tam của Đường Môn chính là phát hiện Thần vị Hải Thần, đồng thời thông qua được khảo hạch, thu hoạch được Thần vị tán thành, mới thành Thần. Nhưng loại tình huống này của đệ, cho dù là dưới cơ duyên xảo hợp phát hiện truyền thừa Thần vị, cũng không cách nào tiến hành. Đế Thiên dùng loại phương pháp này bóp chết khả năng thành Thần của đệ. Có câu nhân tâm hiểm ác, còn thú tâm, ha ha. . .

Băng Đế thở dài một tiếng, nói:

- Nói theo một ý nghĩa nào đó, Đế Thiên cũng không sai. Hắn là vương giả trong hồn thú, hắn đây cũng là vì truyền thừa của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Thiên Mộng Băng Tằm nổi giận mắng:

- Cái gì mà không có sai? Tất cả mọi người là hồn thú, chính hắn bên đó đốt lên khí thế ngất trời, xoay người lại ném một chậu nước lạnh, đem hi vọng của chúng ta dập tắt. Hỗn đản, hỗn đản. . .

- Thiên Mộng ca, Băng Đế.

Hoắc Vũ Hạo đột nhiên kêu lên.

Nghe trong âm thanh của hắn tựa hồ có chút khác thường, hai đại hồn thú không khỏi đều đem ánh mắt nhìn về phía hắn.

Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh lơ lửng trên Tinh Thần Hải, nhưng không biết nguyên nhân vì sao, giờ khắc này Băng Đế và Thiên Mộng Băng Tằm lại đều cảm giác được hắn tựa hồ có chút không giống với lúc trước.

Hắn đứng lẳng lặng ở đó, nhưng lại cho người ta cảm giác nguy nga sừng sững. Trong con ngươi của hắn hiện lên hào quang lóa mắt, ánh mắt của hắn kiên định, chấp nhất.

- Hai người tin tưởng đệ không?

Hoắc Vũ Hạo mang theo vài phần thanh âm kỳ dị quanh quẩn trong toàn bộ Tinh Thần Hải. Lập tức, Tinh Thần Hải vốn sôi trào mãnh liệt vậy mà lập tức bình tĩnh lại, không có nửa phần gợn sóng, tĩnh lặng giống như mặt đất kiên cố.

Hai đại hồn thú ngẩn ngơ, nhưng lại đều theo bản năng nhẹ gật đầu.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Thiên Mộng ca, nếu như lúc trước không có ca, hiện tại cũng không có đệ. Vũ hồn của đệ sẽ vẫn như cũ là phế vũ hồn, coi như đi theo đại sư huynh và Tiểu Nhã lão sư tiến vào học viện Sử Lai Khắc, cũng rất khó luyện thêm thành tựu gì. Về sau càng không có khả năng cùng Băng Đế dung hợp. Ca mang cho đệ bốn cái hồn hoàn cường đại và vũ hồn thứ hai. Hết thảy thành tựu hôm nay của đệ, có thể nói, đều từ thời điểm ca cùng đệ dung hợp mới có.

- Băng Đế, tỷ cũng giống vậy, lúc trước tỷ tán thành, để cho đệ có được Cực Hạn Băng, mới khiến cho đệ có thể trở thành hệ cường công, có mục tiêu và hình thức phát triển ban đầu. Tỷ đem đến cho đệ hồn hoàn, hồn cốt, mấy lần cứu đệ trong cơn nguy khốn. Hai người đều là ân nhân của đệ, nếu không có hai người, sẽ không có Hoắc Vũ Hạo ngày nay.

- Hai người đã tin tưởng đệ, vậy thì hôm nay, ở chỗ này, đệ hướng hai người cam đoan. Cho đệ ba mươi năm thời gian, trong vòng ba mươi năm, đệ nhất định toàn lực tu luyện, có được thực lực đủ để địch nổi Thần Thú, hướng hắn khiêu chiến. Dùng thực lực của chính bản thân đệ lấy xuống nghịch lân Hắc Long. Sau đó, trong tuế nguyệt, có lẽ, đệ chưa hẳn có thể tìm đến Thần vị, nhưng mà, đệ sẽ tận hết khả năng đi tìm, cho dù có một tia cơ hội cũng sẽ không từ bỏ. Đệ nhất định sẽ toàn lực ứng phó hoàn thành tâm nguyện của hai người. Được không?

Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo cũng không lớn, nhưng mỗi một câu nói lại đều như chém đinh chặt sắt. Nghe lời của hắn, sắc mặt của Băng Đế và Thiên Mộng Băng Tằm dần dần hoà hoãn lại, liếc nhìn nhau. Băng Đế nhẹ gật đầu, Thiên Mộng Băng Tằm hít sâu một hơi, lên tiếng:

- Vũ Hạo, thời gian không là vấn đề. Với tình huống hiện tại của đệ, cộng thêm Đế Hoàng Thụy Thú hiến tế, ít nhất có thể sống qua ba trăm tuổi. Trong vòng ba mươi năm chiến thắng Thần Thú quá khó khăn, chúng ta cũng sẽ không đặt mục tiêu này cho đệ, đệ chỉ cần có quyết tâm này liền tốt.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, lời nói như đinh đóng cột, đệ đã nói ra, lập tức nhất định cố gắng làm được.

Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế nhẹ gật đầu:

- Chúng ta cũng sẽ dốc hết hết thảy năng lực giúp đệ.

Ý niệm trở về bản thể, Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh tâm tình của mình, sau đó mới thông qua tinh thần lực dò xét nghịch lân Hắc Long trên cổ.

Tinh thần lực nhẹ nhàng dò xét, nghịch lân Hắc Long giống như một vực sâu không đáy, dễ như trở bàn tay hấp thu hết tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo, lại không có bất cứ phản hồi nào xuất hiện. Hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo cũng rõ ràng phát hiện, khối nghịch lân này đã hoàn toàn cùng da thịt trước ngực dán vào, phảng phất trở thành một phần thân thể của bản thân.

May mắn có Thiên Mộng ca và Băng Đế nhắc nhở a, nếu không mình còn tưởng rằng Đế Thiên có hảo ý thuần túy đây.

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo cũng có ý tứ không trách Đế Thiên, Đế Thiên là vì khí vận cùng tương lai của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, làm như thế, từ trên lợi ích mà nói cũng không có cái gì sai. Nhưng mà, trong lòng hắn, vị trí của Đế Thiên lại xuất hiện một chút biến hóa. Vốn sau khi tâm tình cùng Đế Thiên, làm hắn đối với vị Vạn Thú Chi Vương này có mấy phần kính nể, nhưng bây giờ, cũng chỉ có quan hệ hợp tác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play