Hôm nay, khí trời có chút âm u, tầng mây nặng trĩu như muốn ép xuống mặt đất làm cho người ta có cảm giác không thở nổi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mưa.

Nếu là ngày bình thường, trong thời tiết như thế này thì hầu hết mọi người, trừ khi phải làm chuyện vô cùng quan trọng bằng không sẽ không ra ngoài. Nhưng hôm nay lại là ngày đặc biệt.

Sáng sớm cả Minh Đô đã trở nên náo nhiệt, những dòng người không ngớt nối đuôi nhau từ vùng ngoại ô hội tụ về nội thành Minh Đô.

Từ rạng sáng quân đội phụ trách duy trì trật tự của Đế Quốc Nhật Nguyệt đã bắt đầu bảo vệ trật tự nơi diễn ra giải đấu, tránh xảy ra những vụ giẫm đạp, chen lấn nhau. Hôm nay, khán giả đến xem các trận đấu cũng đạt tới con số kỷ lục từ khi bắt đầu giải đấu đến nay.

Dòng người cuồn cuộn như hồng thủy, nhìn mãi không thấy cuối.

Có câu nói là, người qua một vạn, vô biên vô tận, mà bây giờ lượng người ở đây đâu chỉ dừng lại ở con số một vạn.

Mấy chục vạn người vây kín mít xung quanh đài thi đấu, khoảng cách xa nhất đến đài thi đấu thậm chí còn vượt qua hai cây số. Những người ở vị trí này phải dùng kính viễn vọng với có thể quan sát được tình huống trên đài thi đấu, mà dù dùng kính viễn vọng cũng không nhìn được tất cả một cách rõ ràng.

Bốn chiến đội lần lượt vào sân, có thể xuất hiện tại đây vào ngày hôm nay bọn họ đã phải trải qua rất nhiều trận đấu tranh tài. Đối với bọn họ mà nói, việc có mặt trong vòng bán kết này đã là một vinh dự vô cùng lớn rồi. Nhưng dù sao thì quán quân cũng chỉ có một mà thôi.

Đến cuối cùng ai có thể trở thành người chiến thắng? Vấn đề này bây giờ vẫn chưa có người nào nghĩ đến, điều quan trọng nhất vào thời khắc này chính là chiến đội nào có thể vượt qua trận đấu ngày hôm nay.

Hai chiến đội Đường Môn và Học Viện Sử Lai Khắc cùng ngồi một phía. Cho dù mấy người Đái Hoa Bân, Vu Phong không có cảm tình tốt với Đường Môn thì họ cũng sẽ không sẵn lòng lại gần Tà Hồn Sư hoặc là đối thủ sắp tới của mình là Thiên Long Môn.

Bên phía Học Viện Sử Lai Khắc vẫn không có bất kỳ sư phụ nào dẫn đội như trước mà chỉ có đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên dẫn theo các học đệ, học muội tham gia giải đấu. Sắc mặt mỗi người đều rất nghiêm túc, hôm nay họ phải đối mặt với đối thủ rất mạnh.

Thánh Linh Tông tổng cộng đã có tám người có mặt, từ dáng người có thể dễ dàng nhận ra người ngồi đầu tiên chính là Đường Nhã, sau lưng nàng, mỗi đội viên của Thánh Linh Tông đều mặc áo choàng lớn che kín thân thể. Ngồi ở sau cùng chính là nữ tử từng khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy nàng là một tồn tại vượt bậc.

Khi các đội viên của Đường Môn tiến vào khu nghỉ ngơi bên phía Thánh Linh Tông thỉnh thoảng lại có mấy ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác bồn chồn không yên.

Bên phía Đường Môn, ngoại trừ Từ Tam Thạch còn có chút suy yếu thì tất cả những người khác đều đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Trong trận đấu hôm nay, áp lực mà họ đón nhận còn lớn hơn gấp mấy lần của Học Viện Sử Lai Khắc.

Khi đối mặt với Tà Hồn Sư khái niệm thắng thua đã không đủ dùng rồi, ở đây chỉ có sống hoặc chết mà thôi. Đây cũng là lý do vì sao hôm qua Trương Nhạc Huyên dặn dò Bối Bối phải lấy an toàn tính mạng làm trọng.

Sáng sớm hôm nay, trước khi lên đường Bối Bối cũng dặn dò đồng đội của mình như vậy nhưng khi tiến vào cuộc chiến thật sự thì mọi người có thể khống chế được không đây? Điểm này không ai dám cam đoan. Nhưng họ sẽ chiến đấu vì thắng lợi, vì vinh quang của Đường Môn.

Sắc mặt Sử Lai Khắc Thất Quái đều vô cùng kiên định. Tà Hồn Sư thì thế nào? Bọn họ cũng không phải chưa từng chiến thắng Tà Hồn Sư.

Đài thi đấu đã được sửa chữa xong, vì nghênh đón vòng bán kết mà mặt ngoài của đài thi đấu đã được kiến tạo lại lần nữa, được bổ sung những tấm thép dày. Thậm chí cả vòng bảo hộ hồn đạo cũng được bố trí lại lần nữa vì sợ sẽ xuất hiện tình huống vòng bảo hộ sẽ bị phá hỏng.

Hôm nay có khoảng hai vạn đạo quân phụ trách duy trì trật tự, đao thương mọc lên san sát như rừng, khôi giáp lấp lánh chói mắt.

Áo giáp của Đế Quốc Nhật Nguyệt đều là màu trắng, cho dù là cấp bậc gì thì màu áo giáp đều giống nhau, chỉ khác nhau ở phương thức chế tạo. Mỗi cấp bậc tướng sĩ khác nhau đều có một đặc điểm chế tạo áo giáp nhau, đó chính là lông vũ trên mũ giáp của họ.

Cấp bậc khác nhau thì màu sắc của lông vũ cũng khác nhau.

Cũng vì có đại quân đến duy trì bảo an nên trật tự trong địa điểm thi đấu tương đối ổn định. Không có người dân nào dám mạo phạm đến uy nghiêm của quân đội, đó chẳng khác nào hành vi đi tìm cái chết.

Trên đài cao, Từ Thiên Nhiên cùng bách quan đã đến địa điểm thi đấu. Vị Quốc Sư thần bí ngồi bên trái và Quất Tử vẫn ngồi bên phải hắn như trước.

Hôm nay thần sắc Từ Thiên Nhiên nhìn qua rất khoan khoái, trên mặt luôn duy trì nụ cười, lúc này mặt trời mới vừa lên cao, mặc dù thời tiết không tốt nhưng tâm tình của hắn không hề bị ảnh hưởng.

Nhận lấy chén trà thơm nhấp một ngụm, Từ Thiên Nhiên mỉm cười:

- Quất, nàng nói xem trong trận đấu buổi sáng hôm nay đội nào sẽ thắng?

Quất Tử sửng sốt một chút rồi lắc đầu nói:

- Nô tỳ không dám đoán bừa nhưng trong trận đấu này thắng hay bại phụ thuộc rất nhiều vào đội trưởng của hai chiến đội. Nô tỳ nghe nói bên ngoài truyền tai nhau xem ai là Hồn Sư có Võ hồn Long mạnh nhất giải đấu. Vương Thu Nhi có thể nói là người đại diện chiến đội Sử Lai Khắc cũng là trung tâm của cả chiến đội. Nếu như nàng ấy thất bại thì chỉ sợ sức chiến đấu của chiến đội Sử Lai Khắc sẽ bị giảm sút nghiêm trọng. Còn tình huống bên Thiên Long Môn cũng không khác là mấy, thực lực của Ngọc Thiên Long rõ ràng mạnh hơn những đồng đội còn lại của mình một bậc.

Hơn nữa hắn là người thừa kế vị trí Môn Chủ Thiên Long Môn đời kế tiếp, địa vị trong tông môn đã rất cao rồi.

Từ Thiên Nhiên thỏa mãn gật nhẹ đầu nói:

- Chúng ta thử đoán xem hai người họ có chạm mặt nhau trong vòng loại cá nhân hay không?

Quất Tử mỉm cười:

- Vậy nô tỳ muốn đoán trước.

Từ Thiên Nhiên cười nói:

- Tốt, để nàng đoán trước nhưng trước tiên chúng ta nên nói xem sẽ đánh cược thứ gì đã.

Quất Tử lắc đầu nói:

- Nô tỳ không đánh bạc mà chỉ muốn đoán để giúp Bệ Hạ thêm chút vui thú mà thôi. Tất cả nô tỳ đều là của Bể Hạ, lấy gì để đánh cược đây?

Từ Thiên Nhiên nghe xong lời nàng nói thì tâm tình càng tốt, hắn giang tay ôm lấy eo nàng:

- Nói hay lắm, không hổ là Quất của ta. Nói đi, nàng đoán thế nào?

Quất Tử nói;

- Nô tỳ đoán bọn họ sẽ chạm mặt nhau ở vòng loại thải cá nhân.

- A?

Từ Thiên Nhiên kinh ngạc nhìn gương mặt vô cùng mịn màng, xinh xắn của nàng nói:

- Vì sao?

Quất Tử nói:

- Bởi vì đều là người tâm cao khí ngạo* nên họ cần một trận chiến công bằng để chứng minh bản thân. Nhất là Ngọc Thiên Long! Trong giải đấu này thanh danh đệ nhất của Vương Thu Nhi vang dội như vậy, mỗi trận đấu nàng đều là người đầu tiên xuất chiến. Trong khi đó Ngọc Thiên Long là nam tử hán đại trượng phu, cũng có Vũ hồn là Long, không có khả năng không có tranh đấu. Mà nếu lần này Vương Thu Nhi không xuất chiến đầu tiên thì khí thế của Học Viện Sử Lai Khắc sẽ bị yếu đi. Hơn nữa Vương Thu Nhi luôn lấy khí thế là phương thức chiến đấu vậy nên tất nhiên nàng sẽ tiếp tục xuất trận đầu tiên. Chính vì vậy nô tỳ đoán rằng bọn họ sẽ chạm mặt nhau ngay trận đầu.


*tâm cao khí ngạo: người cao ngạo

- Hay, Quất thật thông minh. Xem ra giao quân đội cho nàng ta có thể yên tâm được rồi.

Từ Thiên Nhiên mỉm cười gật đầu.

Quất Tử vui mừng muốn đứng dậy bái tạ thì lại bị Từ Thiên Nhiên kéo lại.

- Quất, nàng hãy nhớ kỹ nàng đã không còn là thuộc hạ của ta từ lâu rồi. Nàng là vợ ta nên từ nay về sau không cần hành lễ với ta. Không phải nàng đã nói tất cả mọi thứ của nàng đều thuộc về ta sao? Mà ta cũng coi nàng là phần quan trọng nhất trong sinh mệnh mình, cho dù ta cho nàng cái gì thì nàng cũng phải chấp nhận, huống chi tâm nguyện của nàng ta nhất định giúp nàng hoàn thành. Mặc dù nàng chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng làm Thiên Soái thì vẫn đủ sức. Cố gắng lên, chỉ cần nàng lập được chiến công thì rất nhanh nàng sẽ có thể giúp ta khống chế quân đội. Giao quân đội cho nàng ta rất yên tâm.

- Cảm ơn Điện hạ.

Từ Thiên Nhiên cười nói:

- Được rồi, xem trận đấu đi, sắp bắt đầu rồi.

Trong khu nghỉ ngơi.

Vương Thu Nhi ngồi ở vị trí trung tâm của chiến đội Sử Lai Khắc, lưng thẳng tắp, tư thế ngồi của nàng rất đoan chính, không có bất kỳ tạp niệm gì. Nàng khép hai mắt dưỡng thần.

Đúng lúc này, bên phía Thiên Long Môn, Ngọc Thiên Long đang đứng đầu tiên chợt đi nhanh về phía Vương Thu Nhi.

Thấy động tác của hắn Đái Hoa Bân ngồi sau lưng Vương Thu Nhi đứng bật lên, trong đôi mắt phát ra tia lạnh lẽo.

- Ngồi xuống.

Vương Thu Nhi trầm giọng quát.

Đái Hoa Bân biến sắc nhưng vẫn thành thật ngồi xuống.

Đội viên Đường Môn bên cạnh Học Viện Sử Lai Khắc thấy một người ương ngạnh bướng bỉnh như Đái Hoa Bân mà Vương Thu Nhi nói gì nghe nấy thì cho dù là Hoắc Vũ Hạo- người có hận thù sâu nặng với hắn- cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Qủa nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chỉ khi có thực lực mới có thể làm được như vậy. Xem ra Đái Hoa Bân đã hoàn toàn cảm phục Vương Thu Nhi rồi.

Ngọc Thiên Long đi đến vị trí cách Vương Thu Nhi ba mét thì dừng lại.

- Vương Thu Nhi.

Nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt ánh mắt Ngọc Thiên Long tỏa sáng, thậm chí hắn còn không thèm liếc nhìn Đái Hoa Bân vừa đứng lên, tất cả lực chú ý của hắn đều dồn vào Vương Thu Nhi.

Nàng thật sự rất đẹp, đồng phục xanh sẫm mặc trên người nàng càng khiến da thịt trắng nõn thêm nổi bật. Mái tóc màu xanh da trời lượn sóng xõa tung sau lưng giống như sóng nước biển khơi. Gương mặt tinh xảo động lòng người không một chút tỳ vết, tuy đôi mắt nhắm nghiền nhưng đôi hàng mi cong vút kia vẫn làm say lòng người.

Ngọc Thiên Long tự nhận rằng mình có định lực hơn người nhưng khi nhìn Vương Thu Nhi ở khoảng cách gần hô hấp của hắn vẫn không tự giác mà trở nên dồn dập.

- Chuyện gì?

Âm thanh lạnh như băng từ miệng Vương Thu Nhi phát ra.

Ngọc Thiên Long trầm giọng nói:

- Có dám cùng ta đánh cược một lần không?

- Đánh cược gì?

Vương Thu Nhi lạnh lùng nói.

Ngọc Thiên Long nói:

- Trận đầu tiên của vòng loại thải cá nhân ta sẽ xuất chiến, hy vọng có thể cùng nàng quyết phân thắng bại. Nếu như ta thua, ta sẽ gia nhập Học Viện Sử Lai Khắc, còn nếu nàng thua thì phải gia nhập Thiên Long Môn chúng ta. Có dám đánh cược với ta không?

Khóe miệng Vương Thu Nhi toát ra một tia khinh thường:

- Học Viện Sử Lai Khắc chúng ta không nhận phế vật.

- Ngươi nói cái gì?

Cách đó không xa đội viên Thiên Long Môn cùng đứng lên, trên mặt ai nấy đều tức giận.

Ngọc Thiên Long giơ tay ý bảo huynh đệ Thiên Long Môn kiềm chế cơn giận, hắn trầm giọng nói:

- Nàng sợ?

Vương Thu Nhi dường như khinh thường tiếp chuyện với hắn, nàng vẫn nhắm mắt, một từ cũng không buồn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play