Lôi Cương gật đầu, bay nhanh về phía trước, dừng lại sát bên kết giới. Nghĩ đến kết giới không gian của Hỗn Kim Chi Nguyên không gây ra chút trở ngại nào cho mình, Lôi Cương trầm ngâm trong chốc lát, liền bước lên trước một bước. Cả kết giới bao phủ đột nhiên rung động nhè nhẹ, thân thể Lôi Cương dung nhập vào trong kết giới.

Cách đó không xa, Mộc Trủng đang trợn mắt há mồm nhìn Lôi Cương tiến vào trong kết giới, hắn cũng từng thử tiến vào trong kết giới này, nhưng lần nào cũng thất bại quay về. Mà lúc này Lôi Cương lại tiến vào không chút trở ngại.

- Không hổ là người mà mẫu thụ chấp nhận, mẫu thụ… trong truyền thuyết dưỡng tạo ra hàng ngàn hàng vạn nguồn gốc sinh mệnh…

Mộc Trủng nhìn về phía trước lẩm bẩm nói.

Sau khi tiến vào trong kết giới, Lôi Cương phát hiện xung quanh là một khoang trống, phóng mắt nhìn ra, phía trước có một cây lớn chọc trời. Lôi Cương khuyếch tán thần thức ra, tìm kiếm Hỗn Mộc Chi Nguyên, thân thể bay về phía trước thăm dò.

Một mạch tìm kiếm Hỗn Mộc Chi Nguyên, cuối cùng Lôi Cương phát hiện trong kết giới này trừ cây đại thụ phía trước ra không còn vật gì khác, điều này khiến Lôi Cương không khỏi kinh ngạc. Đứng dưới cây đại thụ, Lôi Cương thầm suy ngẫm, Hỗn Mộc Chi Nguyên lẽ nào chính là cây đại thụ này? Thần thức Lôi Cương thăm dò vào trong cây đại thụ, một dòng linh khí thuộc tính Mộc hùng hậu ập vào mặt hắn. Lôi Cương trừng hai mắt, chỉ thấy một con tiểu long màu nâu tử trong cây đại thụ chui ra, xông vào trong phần bụng của mình. Không đợi Lôi Cương kịp phản ứng lại, tiểu long màu nâu đã biến mất, còn cây đại thụ chọc trời trước mắt bỗng từ từ hư hóa, không đến nửa khắc đã hóa thành vô số mảnh vụn, biến mất trong tầm nhìn của Lôi Cương.

Lôi Cương kinh ngạc vô cùng. Trong không gian Hỗn Kim Chi Nguyên cũng vậy, sau khi tỉnh lại Hỗn Kim Chi Nguyên đã ở trong nội thể mình rồi, mà lúc này Hỗn Mộc Chi Nguyên cũng tự tiến vào trong nội thể mình. Lôi Cương đã đoán định việc này có liên quan tới Tiểu Giác, nếu không, không có khả năng dễ dàng như vậy. Lôi Cương đoán không sai, Tiểu Giác đã giao phó xong mọi thứ, để Lôi Cương tự mình đến, chẳng qua là muốn giúp Lôi Cương rèn luyện một phen. Dù sao tiên thú ngoài kết giới này thực lực bất phàm, đủ để giúp Lôi Cương rèn luyện, nhưng lại không ngờ rằng thực lực của Lôi Cương đã vượt trên tiên thú. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Hỗn Mộc Chi Nguyên tiến vào nội thể, trực tiếp dung nhập vào người nhỏ màu nâu trong cơ thể. Lôi Cương chỉ cảm thấy ý nghĩa huyền ảo hệ Mộc của mình đập lên kịch liệt. Lôi Cương mừng rỡ, vội vàng ngồi xuống. Nếu đoán không nhầm, thì lúc này, Mộc chi áo nghĩa đã mượn lực lượng của Hỗn Mộc Chi Nguyên đột phá. Có điều, Lôi Cương không biết rằng, không chỉ có Hỗn Mộc Chi Nguyên, mà đa phần là nhờ cây sinh mệnh, tồn tại cực kỳ thần bí này.

Lúc Lôi Cương ngồi xuống, linh khí thuộc tính Mộc dồi dào trong kết giới đột nhiên trở nên cuồng bạo chui vào nội thể Lôi Cương. Tiểu long trong nội thể người nhỏ màu nâu từ từ hiện ra, cuối cùng thoát khỏi người nhỏ màu nâu, không ngừng di động trong đan điền Lôi Cương, còn cây sinh mệnh cũng gia tăng tốc độ đâm chồi nảy lộc.

Cùng lúc đó, Dung Luyện Giới, thành Tụ Hỏa

Trận U Tuyết sau khi ra khỏi Vạn Tượng Các, sắc mặt vô cùng đau khổ, nàng gần như đã chắc chắn rằng Lôi Cương đã biến mất rồi, nếu không không thể nào không có chút tin tức nào như vậy. Những năm nay, mỗi lần đến Vạn Tượng Các, Trận U Tuyết đều để lại lời nhắn cho Lôi Cương, nhưng chưa từng nhận được hồi đáp. Điều này khiến Trận U Tuyết vô cùng đau khổ. Ra khỏi Vạn Tượng Các, Trận U Tuyết phát hiện có người chặn mình lại, ngẩng đầu lên liền phát hiện một thanh niên áo tím đang tươi cười nhìn mình chăm chú, trong mắt toát lên sự dịu dàng sâu sắc.

Thân thể Trận U Tuyết khẽ run lên, hai mắt phức tạp nhìn Quân Lâm, một lúc lâu sau, trong mắt Trận U Tuyết tụ đầy nước mắt, chầm chậm đi về phía cổng Thành Tụ Hỏa.

Ra khỏi Thành Tụ Hỏa, cả người Trận U Tuyết như mất hết sức lực, bước đi cũng có vẻ không còn chút hơi sức. Còn thanh niên áo tím đó theo sau Trận U Tuyết, thanh niên này chính là Quân Lâm.

Lúc này, trong lòng Trận U Tuyết đang giằng xé, nàng cũng đã nghe nói cường giả Ngũ Hành Giới biến mất, cũng suy đoán được toàn bộ đều có liên quan đến người thanh niên phía sau này. Cái làm nàng chấn đống là thực lực của thanh niên này, lời nói lúc trước của Quân Lâm vẫn quanh quẩn bên tai Trận U Tuyết.

- Nàng đáp ứng ta, ta giúp nàng báo thù xong, nàng có thể theo ta không?

- Ta không miễn cưỡng nàng, ta muốn nàng cam tâm tình nguyện theo ta. Sau khi ta giúp nàng báo thù xong, hy vọng nàng có thể thận trọng suy nghĩ.

- Ổn rồi, đừng đau lòng nữa, ta sẽ giúp nàng báo thù. Ta đi trước, nhớ kỹ, ta sẽ không miễn cưỡng nàng bất cứ việc gì. Cái ta cần là nàng cam tâm tình nguyện!

Nhớ lại lời nói của Quân Lâm, bước chân Trần U Tuyêt chậm lại, chầm chậm ngoảnh đầu lại nhìn về Quân Lâm phía sau.

Nụ cười trên mặt Quân lâm từ từ thu liễm lại, hữu quyền khẽ nắm chặt. Cơ thịt trên mặt hơi co rút lại. Nếu có người biết Quân Lâm ở đây thì sợ rằng sẽ vô cùng chấn động, Quân Lâm mà lại căng thẳng? Đúng vậy, Quân Lâm lúc này rất căng thẳng. Hắn biết, thời khắc những gì hắn bỏ ra có thể đổi lại ý trung nhân hay không đến rồi.

Chăm chú nhìn Quân Lâm, Trận U Tuyết vẫn đang giằng co trong lòng. Không nghi ngờ gì nữa, Quân Lâm đã làm được rồi, hắn đã giúp Lôi Cương báo thù, nhưng bản thân thật sự có thể cam tâm tình nguyện đi theo hắn sao? Xác nhận Lôi Cương đã chết, lòng Trận U Tuyết đã tan nát.

- Trận U Tuyết, ta sẽ không miễn cưỡng nàng. Nếu nàng không muốn, từ giờ trở đi ta sẽ không đến tìm nàng nữa, ta không muốn làm nàng phải giằng co đau khổ.

Quân Lâm nhìn nước mắt trong mắt Trận U Tuyết, không đành lòng nói.

Trận U Tuyết trong đầu khẽ lung lay, thống khổ đáp:

- Quân Lâm, xin lỗi, ta, ta…

Sắc mặt Quân Lâm hơi cứng đờ, chăm chú nhìn Trận U Tuyết, thở dài dịu dàng nói:

- Không sao, chỉ cần nàng vui là được. Có lẽ, đây chính là duyên phận, chẳng qua ta xuất hiện trước mặt nàng muộn hơn hắn mà thôi.

Nước mắt Trận U Tuyết rơi xuống dọc hai gò má, hóa thành trân châu rơi xuống đất. Trái tim Trận U Tuyết rất thuần khiết, cái tốt của Quân Lâm nàng đã cảm nhận được, giết chết mười cường giả hắn cũng làm được rồi, nhưng bản thân nàng lại làm không được, khiến nàng vô cùng áy náy.

- Đừng khóc, đây chính là duyên phận, hãy bảo trọng.

Quân lâm nặn ra một nụ cười, chăm chú nhìn Trận U Tuyết mà nói. Tiếp đó, thân thể chầm chậm bay lên, vội vã rời đi.

Trận U Tuyết nhìn Quân Lâm bay lên, trong lòng càng thêm áy náy, run rẩy nói:

- Đợi chút.

Quân Lâm đạp không nhìn chăm chú Trận U Tuyết, ánh mắt thay đổi.

- Ta… ta đồng ý.

Trận U Tuyết đau khổ đáp.

- Đây là nàng cam tâm tình nguyện?

Quân Lâm không lộ ra thần sắc vui mừng, mà chỉ chậm rãi hỏi.

Thân thể Trận U Tuyết khẽ run lên, từ hỏi mình:

- Là mình cam tâm tình nguyện sao? Lôi Cương chết rồi, bản thân mình cũng không còn mặt mũi nào trở về Trận Tông nữa, mình có thể đi đâu? Quân Lâm đã giúp Lôi Cương báo thù, đây cũng là mình nợ hắn, vậy hãy để mình hoàn trả. Có lẽ, có một ngày, ta có thể tìm ra kẻ đã thật sự giết Lôi Cương.

Trận U Tuyết không ngốc, tuy tâm linh thuần khiết, nhưng không có nghĩa là Trận U Tuyết ngốc. Nàng biết mười Cương Thần muốn giết Lôi Cương này chắc chắn không phải chủ mưu. Trận U Tuyết không biết là ai, nhưng lúc này, nàng biết rằng sẽ có một ngày bản thân nhất định sẽ biết, mà còn phải mượn lực lượng của Quân Lâm. Trận U Tuyết nắm chặt song quyền, trong lòng lộ ra sát khí.

Không thể không nói, việc của Lôi Cương đã làm Trận U Tuyết thực sự trưởng thành!

- Ta cam tâm tình nguyện.

Trận U Tuyết ngẩng đầu nói dứt khoát với Quân Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play