Ba ngày sau, Lôi Cương xuất hiện tại hạo huyền Lôi phủ, thấy mọi người ngồi xuống tu luyện mà sửng sốt đồng thời cảm thấy vui mừng. Bốn mươi chín đệ tử cũng không giống Lôi Cương. Ở hạo huyền Lôi phủ thì làm sao mà phản kháng được. Mà ý định tiếp tục tu luyện trong hạo huyền Lôi phủ với dày đặc linh khí khiến bọn họ bị mê hoặc.

"Thế nào, các ngươi nghĩ thế nào?" tiếng Lôi Cương vang lên trong không gian khiến các đệ tử đang nhắm mắt tu luyện đều mở to. Một đệ tử với khuôn mặt khôi ngô, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lôi Cương.

"Mặc dù, cách thức của ngươi khiến chúng ta rất bất mãn thế nhưng đây cũng là cách duy nhất. Nếu ngươi không uy hiếp chúng ta, chúng ta cũng không chịu khuất phục. Nếu chỉ có hai con đường như vậy thì thế gian còn có cái gì quan trọng hơn mạng sống? Có thể sống lâu hơn một ngày thì một ngày cũng được. Ở đây tốc độ của tu luyện mặc dù nhanh có thể bồi thường lại …Ngươi muốn chúng ta dùng máu để thề vậy thì chúng ta sẽ làm." Nam tử mặc áo nho lên tiếng với giọng nói bình thản . Lúc đầu, nam tử này và các đệ tử khác cũng giống như nam tử khôi ngô đều nổi giận. Nhưng ở hạo huyền Lôi phủ ba ngày cũng khiến cho bọn họ thay đổi. Ở đây tốc độ của tu luyện so với bên ngoài thì nhanh hơn gần hai mươi lần. Hơn nữa phát lời thề máu sẽ không khiến bị chết ngay được, chỉ cần không vi phạm với Cương Ma thì việc còn sống sót là khả quan rồi. So với việc phải chết thì chẳng bằng khuất phục. Nói không chừng ngày nào đó khi tu vi đạt đến đỉnh cao có lẽ Lôi Cương sẽ vui vẻ và giải phóng cho mọi người.

Trong lòng Lôi Cương thấy rất hài lòng, gật đầu nói: "Các ngươi nghĩ như vậy đúng là không còn gì tốt hơn. Chỉ cần các ngươi không làm loạn, Cương Ma ta sẽ không điên cuồng mà thủ tiêu tính mệnh của các ngươi. Hơn nữa các ngươi ở Phụng Thiên, sợ rằng ngày sau U Phủ và Địa linh tông tuyên chiến thì lúc đó các ngươi cũng hồn phiêu phách tán với xác suất còn lớn hơn một chút"

Lập tức các đệ tử đều đứng lên, dùng chính dòng máu trong cơ thể mình, rồi cùng nhau nói: "Lấy máu để làm chất dẫn, nhận Cương Ma làm chủ. Nếu chúng ta mà có ý khác thì sẽ bị hồn phi phách tán". Thanh âm của mọi người rơi vào khoảng không. Không gian bên trong phát ra tiếng vù vù. Một đạo sát khí màu đen đột ngột xuất hiện trong không trung, cuối cùng bay vào trong máu huyết của đám đệ tử. Rồi cùng với máu huyết biến mất vào không trung.

Đột nhiên, Lôi Cương cảm thấy trong đầu có một thứ gì đó khác lạ. Lôi Cương phát hiện ra sinh mệnh bốn mươi chín đệ tử dường như đang bị mình khống chế. Trong lòng thầm than thứ lời thề máu thật thần kỳ. Lúc này Lôi Cương nói:"Các ngươi ở đây tu luyện , những năm gần đây các ngươi chủ yếu làm cho thực lực tăng lên. hãy tu luyện cho tốt. Thực ra đối với các ngươi mà nói thì điều đó là rất tốt"

Sau khi ra khỏi hạo huyền Lôi Phủ, Lôi Cương thấy rất yên lòng. Bốn mươi chín đệ tử đó lúc này chính là thực lực của bản thân. Lôi Cương mong muốn họ có thể làm cho tu vi tăng lên nhanh chóng. Còn Quân Thắng không biết lúc này tại phía Tây của Cửu U giới thế nào rồi. Tất cả đều theo kế hoạch tiến hành. Lôi Cương biết mục tiêu trước mắt đó là trở thành Đô thống của Phụng Thiên. Cho dù thế nào thì đối với việc rèn luyện của hắn ở đây thực sự là một môi trường rất tốt

Ánh mắt Lôi Cương chợt lóe lên, nhìn chăm chú phía trước. Trong đầu Lôi Cương đã có ý định sẽ đi hướng nào sau này. Bất kể làm thế nào cũng phải chen vào tiền bát, trở thành Đô thống của Phụng Thiên. Đây chính là cơ sở để Lôi Cương từng bước xây dựng thế lực cho mình. Vì tương lai còn dài. Trước khi Ngũ hành thể tu đạt tới phần bốn, bản thân cũng có đủ thời gian để xây dựng. Trong lòng Lôi Cương thầm nghĩ ai có thể nghĩ đến việc mình có thể thành lập thế lực riêng vì mạng sống này? Lôi Cương thở ra khí đục, chậm rãi ngồi xuống tĩnh lặng chìm vào suy nghĩ để diễn luyện khai thiên.

Lôi Cương không vào trong hạo huyền Lôi Phủ vì mỗi lần sau khi diễn luyện xong Lôi Cương cảm nhận được tình trạng kiệt sức của mình. Thế nhưng tại hạo huyền Lôi phủ thì không cảm nhận được ở đó linh khí nồng nặc khiến Lôi Cương trong lúc diễn luyện không cảm thấy mệt mỏi rã rời. Mà với tình trạng kiệt sức thế này Lôi Cương phát hiện ra sau mỗi lần như vậy sẽ làm cho sức mạnh ngày càng được tăng cường. Vì thế có thể với cảnh giới Cương Hoàng việc chiến thắng cao thủ Cương tiên chính là dựa vào sức mạnh của bản thân. Càng đến gần giai đoạn cuối Lôi Cương càng cảm nhận được sự mạnh mẽ. Nếu nói là tu vi chỉ sợ có cầm tiên khí cũng không có khả năng vượt qua được cao thủ có thực lực cao hơn. Nhưng sức mạnh thân thể thì khác. Với lực lượng lớn mạnh đủ để đánh bại kết giới phòng ngự của các cao thủ Cương Tiên. lực lượng thân thể mạnh mẽ không phải là thứ mà người không tu luyện Thể Tu quyết có thể chống lại.

Sau khi diễn luyện ba lần, Lôi Cương kiệt sức ngồi trên mặt đất, ói ra khí đục. Khuôn mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi nhễ nhại. Với tu vi Cương hoàng huyền giai mỗi lần diễn luyện đều phải cật lực như vậy. Mà nghĩ tới những chiêu thức về sau, bản thân muốn diễn luyện cũng phải trải qua bao gian nan. Hắn lấy hỗn mộc kim nhũ từ trong giới chỉ ra. sau khi nuốt xong một giọt, Lôi Cương ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện. Hỗn mộc kim nhũ như một dòng nước ấm chảy trong cơ thể. Sức mạnh của dược liệu khiến thân thể Lôi Cương chấn động, cấp tốc vận công hấp thụ dược liệu hỗn mộc kim nhũ

Một lát sau, sắc mặt Lôi Cương đã hồi phục lại. Dưới Dược liệu của Hỗn mộc kim nhũ Lôi Cương tiến vào tu luyện. Hỗn mộc kim nhũ tuy chỉ là một giọt nhưng lại ẩn chứa dược lực kinh khủng. Vì thế trước đây các cường giả rất hay nhòm ngó. Có thể nói trong nháy mắt cương khí và nội công đã khôi phục hoàn toàn. Tình trạng kiệt sức của Lôi Cương cũng biến mất. Thần thức Lôi Cương quan sát cái cây nhỏ trong đan điền một cách chăm chú thìphát hiện ra phiến lá thứ tư lại lớn hơn một chút. Mà phần lớn dược liệu của Hỗn mộc kim nhũ bị cái cây nhỏ hấp thu. Xem ra trước kia theo như lời Thụ nhân thì Hỗn mộc kim nhũ đúng là rất có ích với cây sinh mệnh. Thần thức của hắn lại nhìn tên tiểu nhân áo tím ngồi xếp bằng bên cạnh. Trong lòng Lôi Cương chỉ biết cười khổ, đứa bé áo tím ngồi ngay bên cạnh nhưng Lôi Cương vẫn cảm thấy xa lạ. Thở dài một cái Lôi Cương thu hồi thần thức và tĩnh tâm.

Lôi Cương không biết, thần thức vừa rời khỏi đan điền. Đứa bé áo tím bỗng mở hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, bụng hõm vào hít một hơi thật sâu hút hết dược lực mà cái cây nhỏ tích tụ và hấp thụ trong miệng hắn. Mấy con tiểu long trên hai tay và hai chân của đứa bé áo tím tỏa ra một thứ ánh sángmột lúc lâu sau mới trở lại bình thường. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sâu trong thành của Phụng Thiên, phía trước bức tường cao thần bí là nơi cư trú của hơn một nghìn Đạo đế. Cương đế cường giả. Trong một phòng nhỏ, Kỳ Minh ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, nhíu mày, sắc mặt tái nhợt. Lúc trước Kỳ Minh bị Lôi Cương đánh thương nặng gần thiệt mạng, cũng may cuối cùng Chiến Phong vận dụng lục giai tiên đan để giữ tính mạng cho Kỳ Minh.

Lúc này Kỳ Minh đã hoàn toàn bình phục.

Trước mặt Kỳ Minh có một gã trung niên lạnh lùng đang đứng hai tay chai sạn, khuôn mặt đờ đẫn không biểu hiện cảm xúc gì

Đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, Kỳ Minh chậm rãi mở mắt thì thấy Chiến Phong ngay trước mặt. Thân thể Kỳ Minh chấn động vội vàng cung kính nói "Kỳ Minh bái kiến sư tôn"

"Minh Nhi, không cần khách sáo, lần này hồi phục đến đâu rồi?" Chiến Phong nói với giọng bình thản, ánh mắt cũng ẩn chứa sự quan tâm, lo lắng.

"Sư tôn, Minh nhi không sao. Hơn nữa đối với Minh Nhi lần này tưởng là gặp họa nhưng lại hóa phúc" Kỳ Minh chậm rãi nói. Khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như việc thắng thua không khiến hắn buồn rầu.

"Sao?" Khuôn mặt đờ đẫn của Chiến Phong chợt biến đổi. Đôi hàng lông mày dựng thẳng lên. Ánh mắt chợt sáng lên tỏ vẻ kinh ngạc và nói: "Đột phá tầng thứ hai?"

"Dạ, tuy rằng chưa thử nhưng Minh Nhi tin rằng mình có thể khống chế được một trăm thanh Kiếm tiên" Kỳ Minh xúc động nói. Từ trước tới nay Kỳ Minh có thể chế ngự được chín mươi chín thanh tiên khí nhưng hiện tại vẫn không có cách nào đột phá qua con số này. Không ngờ lần này bị thương nặng, nhân họa đắc phúc đột phá được bức tường chắn ngăn cản nhiều năm.

"Như vậy rất tốt. Về chuyện tiên khí, vi sư sẽ dặn dò người đi chế tạo. Đến lúc ngươi cảm thấy quen thuộc thì tham gia tranh chức Đô Thống" Chiến Phong nhìn Kỳ Minh chăm chú mà nói

"Đô thống?" ánh mắt Kỳ Minh nghi hoặc nhìn Chiến Phong hỏi.

"Ừ, Đô thống dưới thống lĩnh, trên đại đội trưởng. Đến lúc đó Cửu U giới, các cường giả sẽ tham gia đánh một trận nhưng đối với ngươi đó là cơ hội tốt để ngươi rèn luyện" Chiến Phong thấp giọng nói.

"Sư tôn, vậy … Cương Ma có tham gia không? Đồ Nhi bị bại lần này là do có chút sơ suất nên không cam lòng." khuôn mặt Kỳ Minh lạnh lùng hiện lên chiến ý. Lúc trước bị Lôi Cương đánh bị thương nặng trong lòng Kỳ Minh không cam lòng.

Chiến Phong gật đầu trầm tư nói: "Minh Nhi ngươi cần phải dùng hết khả năng đánh bại được Cương Ma. Nếu không Cương Ma sẽ trở thành khúc mắc trong lòng ngươi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play