Ra Vạn Tượng các, Lôi Cương đem thần thức phát tán, hy vọng có thể cảm nhận được thần thức kia. Khi Lôi Cương đến chỗ thao luyện, thần thức kia cũng không xuất hiện, điều này làm cho sự cảnh giác của Lôi Cương từ từ giảm xuống. Xem ra có thể mình đã lầm.
"Nghe nói chưa? Phụng Thiên tuyển tám gã Đô thống. Sợ rằng sẽ có không ít cao thủ vào thành Phụng Thiên. Đến lúc đó Phụng Thiên quật khởi, chúng ta cũng không cần phải lo lắng đến một ngày U phủ và Địa linh tông lấy thịt đè người" một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai Lôi Cương. Lôi Cương đi chậm lại, nghiêng tai lắng nghe.
"Đô thống? Phụng Thiên không phải chỉ có thống lĩnh, đại thống lĩnh thôi sao? Sao lại có cả Đô thống ?" Một nam tử khác nói nghi hoặc.
"Đô thống đứng dưới thống lĩnh, trên đại đội trưởng. Quản lý mười người đại đội trưởng. Ta nghe nói có hai cường giả Cương tiên, Đạo tiên cũng đến đây tham chiến. Hơn nữa Phụng Thiên cũng nói rõ, khi đạt được chức Đô thống thì có thể khiêu chiến với thống lĩnh, thậm chí cả đại thống lĩnh. Và có thể tiến cao hơn nữa, được hưởng sự đãi ngộ cao nhất từ Phụng Thiên." Tên nam tử kia lại nói.
Lôi Cương nghe vậy sửng sốt, cau mày. Trở thành Đô thống Phụng Thiên sẽ có tư cách khiêu chiến thống lĩnh, đại thống lĩnh ư? Không phải như vậy thì bốn vị thống lĩnh và đại thống lĩnh sẽ trở thành mục tiêu khiêu chiến sao? Có điều tu vi của bốn vị thống lĩnh chắc chắn không tầm thường còn đại thống lĩnh kia chắc phải là cao thủ tuyệt đỉnh. Phụng Thiên làm vây khiến mọi người tu luyện càng mạnh mẽ hơn và thu sẽ thu hút thêm nhiều cao thủ vào Phụng Thiên.
Thủ đoạn như vậy khiến cho Phụng thiên trong một thời gian ngắn đã trở nên ngang hàng với U phủ và Địa linh tông truyền thừa từ lâu đời. Lẽ nào Phụng Thiên thực sự đủ mạnh có thể áp chế được hai thế lực kia ngay cả khi bọn họ liên kết với nhau? Bỗng nhiên Lôi Cương nhớ tới trước đây, bên trong Phụng Thiên có hơn một nghìn cương đế cường giả, mà sợ rằng trong đó cương tiên cường giả cũng không phải không có. Rốt cục Vực chủ Phụng Thiên có địa vị như thế nào mà cuồng vọng tới mức không thèm đếm xỉa đến U phủ và Địa linh tông.
"Có nên đi tham gia tranh vị trí Đô Thống hay không? Chỉ cần không phải cường giả Cương Tiên, Đạo Tiên, mình sẽ nắm chắc phần thắng." Lôi cương nghĩ bụng.
Lúc trở lại chỗ thao luyện, Lôi Cương sốt ruột triệu tập bốn mươi chín đệ tử là cương đế, đạo đế trong danh sách ra xem.
Lôi Cương liếc nhanh qua bốn mươi chín đệ tử. Trong lòng hắn chợt cười khổ, bốn mươi chín tên đệ tử này nhìn mình chắc ánh mắt cũng đầy chiến ý, hiếu kỳ và nóng lòng. Lúc trước hắn đánh bại Tề mãnh bọn họ đều biết, nếu không họ đã sớm đến khiêu chiến với hắn rồi. Lôi Cương nói: "Các ngươi là những người nổi bật trong đại đội sáu. Từ hôm nay, các ngươi ở tại phủ đệ của ta tu luyện, các ngươi không cần quay về tiểu đội, trực tiếp nghe lệnh của Cương Ma ta, rõ chưa?"
Mọi người sửng sốt, lập tức một gã nam tử áo nho nghi hoặc nói: "Cương Ma đại đội trưởng, lẽ nào điều đó với việc chúng ta ở trong tiểu đội có sự khác nhau sao?"
"Ha ha…Thực lực càng mạnh, ngạo khí càng cao, lẽ nào các ngươi cam tâm phục tùng các tiểu đội trưởng có tu vi kém hơn các ngươi?" Lôi Cương điềm nhiên cười nói, ánh mắt đảo qua bốn mươi chín tên đệ tử. Trong mắt hiền hòa, tuy rằng tu vi của hắn chỉ là cương hoàng địa giai, nhưng cũng đủ để kháng lại những cường giả.Cương đế, Đạo đế
Lôi Cương nói khiến các đệ tử cùng sửng sốt, vì Lôi Cương nói trúng nội tâm bọn họ. Hơn nữa vào Phụng Thiên bọn họ cũng muốn so tài cao thấp. Nếu tiểu đội trưởng có tu vi thấp hơn, làm sao để bọn họ tâm phục khẩu phục? Bất quá cũng có vài tên đệ tử có phản ứng, nghi hoặc hỏi: "Cương Ma đội trưởng, đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi chứ thực chất không thay đổi được gì."
Lôi Cương cười nhạt, chậm rãi nói: "Ta có thể cho các ngươi một nơi tuyệt hảo để tu luyện, nhưng các ngươi toàn bộ chỉ nghe lệnh của ta mà không phải là của Phụng Thiên." Lôi Cương nói một hồi, rồi chiếc nhẫn màu tím trên ngón tay cái chậm rãi thay đổi, trong nháy mắt một tòa phủ đệ nhỏ xuất hiện trong không trung. Phủ đệ này chính là hạo huyền Lôi phủ. Lôi Cương liếc mắt mọi người nói: "Vào thôi, bên trong độ dầy linh khí rất lớn ở đây không thể bằng được". Lúc này, Lôi Cương vung tay phải lên, bốn mươi chín tên đệ tử đều tiến vào trong hạo huyền Lôi phủ.
Tiến vào trong hạo huyền Lôi phủ, bốn mươi chín tên đệ tử đều cảm nhận được linh khí dầy đặc không gì sánh được. Ánh mắt bọn họ trở nên kích động, nếu như ở chỗ này chăm chỉ luyện tập, thì có thể so sánh với tu luyện bên ngoài một trăm năm, thậm chí lâu hơn nữa.
"Chúng ta gia nhập Phụng Thiên kỳ thực chỉ là kiếm chỗ dựa mà thôi, nghe lệnh ai cũng không quan trọng. Nếu Cương Ma đội trưởng muốn chúng tôi nghe lệnh người thì chúng ta xin tuân mệnh" tên nam tử áo nho thản nhiên cười nói. Âm thanh hết sức thành thật, ánh mắt cháy bỏng đang nhìn quanh đánh giá hạo huyền Lôi phủ.
"Ha ha… ta tự biết trong lòng các ngươi nghĩ gì, muốn ở đây tu luyện lâu dài thì ta cũng có một điều kiện" Lôi Cương thản nhiên nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt các đệ tử, thu hết khuôn mặt bọn họ vào trong đáy mắt.
"Điều kiện gì?" Nam tử áo nho sửng sốt vội vã hỏi.
"Mỗi người các ngươi cho ta một giọt máu, đồng thời phải đưa ra lời thề máu." Khuôn mặt Lôi Cương càng tươi hơn. Lôi Cương cũng không ngốc, bon họ ngoài miệng nói sẽ phục tùng, thế nhưng trong lòng khó có thể biết thế nào. Chỉ cần bọn họ phát lời thề máu như vậy sinh mạng của bọn họ sẽ bị mình khống chế.
Lời thề máu tại Cửu U giới phổ biến là dùng miệng mà phát ra lời thề cả đời đều nghe lệnh người khác, sinh tử đều do người khác quyết định.
Lôi Cương nói khiến sắc mặt các đệ tử biến đổi mạnh, rất nhiều khuôn mặt hiện lên sự phẫn nộ, tên Nam tử áo nho cau mày, thanh âm lạnh lẽo nói: "Cương Ma đội trưởng, ngươi làm như vậy có hợp lẽ thường không? Cho ngươi máu huyết, chúng ta phát lời thề máu như vậy sinh tử chúng ta đều nằm trong tay ngươi sao?"
"Ha ha..chỉ cần các ngươi đối với ta trung thành và tận tâm thì Cương Ma ta sẽ không hại đến tính mạng các ngươi. Chỉ cần các ngươi phát lời thề máu như vậy thì có thể ở đây tu luyện nhiều ít tùy ý, ta không có ý kiến gì. Các ngươi thấy sao?" Lôi Cương cười nhạt nói, ngữ âm cũng trở lên mạnh mẽ vô cùng.
"Hừ, chúng ta đi. Bao chúng ta đem tính mạng giao cho ngươi ư. Cương Ma ngươi nghĩ chúng ta đều là những đứa trẻ lên ba sao?" Một gã nam tử khôi ngô phẫn nộ nói. Nhưng ngay lập tức thân thể hắn chấn động, cũng không biết làm sao mà văng ra khỏi hạo huyền Lôi phủ.
"Ha ha.. Hiện tại các ngươi chỉ có hai con đường để chọn lựa, một là phát lời thề máu, hai là chết" Lôi Cương cười nhạt, ánh mắt trở lên sắc bén vô cùng, âm thanh hạ xuống âm trầm.
"Ngươi !" Gã nam tử khôi ngô phẫn nộ nhìn chằm chằm Lôi Cương, lấy linh khí muốn tấn công hắn.
"Vù….." Trong không gian bỗng nhiên vang lên tiếng động, một thanh kiếm tiên màu sắc sặc sỡ từ trên không trung phóng tới, lơ lửng bên người Lôi cương. Kiếm tiên tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, vừa xuất hiện thì tất cả các đệ tử đều lùi vài bước, sắc mặt trở lên tái nhợt không gì sánh được.
"Tiên khí thật khủng khiếp. Khí tức của nó thật mạnh !!" Các đệ tử khiếp sợ nghĩ thầm, không ít đệ tử mặt xám như tro tàn, bọn họ biết, ngày hôm nay chỉ có thể chọn một trong hai con đường.
"Cương Ma, ngươi giết chúng ta không sợ Phụng Thiên phát hiện hay sao?" Nam tử khôi ngô tức giận quát.
Lôi cương lắc đầu nói: "Ta thân là đại đội trưởng, việc này không cần ngươi phải quan tâm. Hiện tại ta cho các ngươi ba ngày để suy nghĩ. Ba ngày sau, nếu các ngươi không đồng ý thì đừng trách Cương Ma ta." Nói xong, Lôi Cương biến mất trước mặt toàn bộ các đệ tử.
Hắn để lại các đệ tử vẻ mặt tức giận mà tâm thần bất định.
Lôi Cương hiện lên ở phía trong phủ đệ, sắc mặt hắn hết sức điềm tĩnh. Dẫn bọn họ vào hạo huyền Lôi phủ. Dứt khoát, bức bách bọn họ đưa ra quyết cũng là việc không còn cách nào khác. Nói đến cường giả Cương đế, Đạo đế làm sao để người khác nắm tính mạng trong tay. Chỉ có thể hiện tài năng như vậy mới bức họ chọn một trong hai con đường. Đối mặt với cái chết khiến bọn họ cũng phải nhượng bộ. Chỉ mong bọn họ đừng làm cho mình thất vọng.
Ngay lúc Lôi Cương đang suy tư, tại một phủ đệ ở sườn đông thành Phụng Thiên, hai gã nam tử đang ngồi bàn bạc gì đó.
"Ngươi nói, Cương Ma cảm nhận được thần thức của ngươi sao?" Một gã trung niên mặc áo nâu, nhíu mày nghi hoặc nói.
"Ừ, đúng là hắn cảm nhận được, ta không nghĩ tên tiểu tử đẳng cấp Cương hoàng địa giai lại có thể cảm nhận được thần thức của lão phu. Xem ra lời đồn quả không sai, không có lửa thì làm sao có khói." Một gã khác mặc áo xám, khuôn mặt điềm nhiên, ánh mắt đầy vẻ bí mật mang theo sự nghi hoặc nói.
"Vậy hắn có phản ứng gì không?" Trung niên nam tử nghi hoặc hỏi, ánh mắt cũng hết sức kinh ngạc.
"Đã cảnh giác. Xem ra lần này lão phu đã đánh rắn động cỏ, chưa tìm được Kỳ Minh lại đánh động Cương Ma. Sợ rằng lúc đánh gục Cương Ma, Kỳ Minh ở Phụng Thiên càng thêm được bảo vệ. Lúc đó chúng ta rất khó tiêu diệt được Kỳ Minh" Lão áo xám trầm giọng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Ừ, Kỳ Minh như biến mất khỏi thành Phụng Thiên. Kỳ Minh với Cương Ma bị tông chủ hạ lệnh tiêu diệt không được để mắc sai lầm. Nếu như để Phụng Thiên bồi dưỡng hai người, sợ rằng sau này sẽ là cường địch của Địa linh tông ta" Trung niên nam tử trả lời nói.
Lão nhân áo xám gật đầu chau mày chìm vào suy nghĩ
"Được rồi, lần này Phụng Thiên khua chiêng gõ trống để tuyển chọn Đô thống. Ta e là Cương Ma và Kỳ Minh cũng sẽ tham gia tuyển chọn. Đến lúc đó chúng ta sẽ giết họ một cách hợp tình, hợp lý." Trung niên nam tử trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt sáng ngời nói.
Sắc mặt lão nhân áo xám khẽ động, liền nói: " Đó cũng là một cách, nhưng hai người chúng ta không thích hợp xuất đầu lộ diện. Xem ra phái vài tên đệ tử tìm cách lẩn vào trong đó, rồi nhân cơ hội đánh gục hai người họ".
Trung niên nam tử gật đầu, phủ đệ lần thứ hai chìm trong sự vắng vẻ.