Nhóm Lôi Cương thất kinh, bản thân hắn không hề nhận ra lão nhân đã đến nơi đây. Nếu như không phải là do lão nhân lên tiếng, chính mình còn không biết đến sự hiện diện của lão. Trong lòng hắn dấy lên sự đề phòng. Xem ra Thôn Ngu Gia quả nhiên là không đơn giản. Lôi Cương thầm suy nghĩ, mặt vẫn không đổi sắc, nhìn về phía lão nhân, cười nói: "Tiền bối! Ta thường xuyên ra ngoài đi săn, rất ít khi ở trong thôn trang a!"
"A?" Lão nhân khẽ nhíu mày, mặt hiện ra ý cười khó hiểu, nhìn Lôi Cương nói: "Ân, ở bên ngoài thu hoạch thế nào? Huyết ngục đã bắt đầu náo nhiệt rồi, có thể sống sót được nhất định là ngươi cũng có thực lực a!"
Lôi Cương nhìn sắc mặt lão nhân, trong lòng càng them cẩn thận, nhếch miệng cười, tịnh không nói gì thêm, chỉ gật đầu, liền xem xét phía trong cửa hàng.
"Ngu gia gia, cứu Huân nhi. Cha ta lại muốn ép ta đi tu luyện!" Đúng lúc này từ cửa vang lên một tiếng hét kinh hãi. Một bóng người đỏ như lửa tiến về phía lão nhân, lôi kéo cánh tay lão, rồi nói một cách nũng nịu.
Lôi Cương ngẩng đầu nhìn, hơi sửng sốt. Nữ tử kia mặc một bộ trang phục màu đỏ rực, khiến Lôi Cương không khỏi nghĩ tới một người. Hắn khẽ thở dài, không biết nàng hiện tại như thế nào.
Nữ tử áo đỏ cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương liền trừng mắt nhìn hắn, rồi lập tức quấn lấy cánh tay lão nhân, dịu dàng nói: "Ngu gia gia! Người cần phải giúp Huân nhi a, chỉ có người nói cha mới nghe thôi!"
Lão nhân cưng chiều nhìn mắt nữ tử áo đỏ, nói: "Huân nhi, việc này gia gia giúp ngươi, cũng là hại ngươi a. Ngươi không thể cả đời chỉ ở Thôn Ngu Gia, ngày sau còn phải hành tẩu giang hồ, chờ ngươi đột phá được kiếp cương đạt tới cương vương, cha ngươi sẽ không bức bách ngươi nữa!" Lời lão nhân nói khiến người khác cảm thấy không thể làm trái lời. Lôi Cương thầm nghĩ lão nhân này thân phận cũng không tầm thường, hơn nữa là, bản thân mình vô tình vào cửa hàng lại gặp phải một nhân vật như vậy.
Nữ tử áo đỏ hai mắt tối sầm lại, bĩu môi nhìn mắt Ngu gia gia, nhưng cũng không nói thêm gì, nữ tử làm sao mà không hiểu được những lời lão nhân nói? Nói một là một, nàng ta đã từng thử qua rồi. Đột nhiên nàng phát hiện thấy Lôi Cương vẫn đang nhìn mình chằm chằm, nàng không khỏi trừng mắt nhìn lại Lôi Cương, khẽ kêu nói: "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy mỹ nhân bao giờ sao?"
Lôi Cương ngưng thần, trong lòng thầm lắc đầu. Tuy rằng nàng cũng là mỹ nhân khó gặp, thế nhưng so với Tử Vận cùng Hỏa Hiết thì nàng còn thiếu chút khí chất trong tâm hồn. Lôi Cương liền tiếp tục quan sát linh khí trong cửa hàng.
Tuy rằng trong cửa hàng, linh khí và thú hạch tương đối nhiều, thậm chí còn có linh khí phòng ngự hiếm có, thế nhưng Lôi Cương cũng không màng tới. Trong giới chỉ của hắn thì linh thú hạch vẫn còn nhiều. Tuy rằng phần lớn bị Tiểu Giác gặm hết. Hơn nữa Lôi Cương tin tưởng chắc chắn rằng bản thân có sự công kích cùng phòng ngự mạnh nhất, nếu như luyện "Ngũ hành thể tu" đến bước cuối, e rằng càng đáng sợ hơn. Lôi Cương cũng không muốn quá nhanh, mọi việc đều phải từ từ mà đến. Hắn tin rằng ngay sau nhất định có thể đạt được đến cảnh giới đó.
Lôi Cương không khỏi nghĩ đến cái thế giới bốn màu cùng với sư tôn có thân hình khổng lồ, trong lòng chộn rộn không yên.
Lôi Cương liếc nhìn qua một lượt, định bụng rời đi, nhưng lại bị nữ tử áo đỏ tên Huân nhi quát lại. Nàng ta nhìn chằm chằm Lôi Cương. Đương lúc nàng đang quát, vậy mà người này dĩ nhiên không thèm liếc mắt, tỏ ý lãnh đạm, khiến Huân nhi vô cùng tức giận. Thấy Lôi Cương còn muốn bỏ đi, nhịn không được liền nói: "Ngươi là hậu duệ của trường lão nào? Sao trước đây ta chưa từng gặp qua ngươi?"
Lôi Cương liếc mắt nhìn Huân nhi, lần thứ hai định cất bước rời đi.
Huân nhi hơi biến sắc, hai má khẽ ửng hồng, đôi bàn tay trắng như phấn siết chặt lại. Lão nhân thấy vậy, ôn hòa cười nói: "Tiểu tử, nếu như trong này không có gì vừa mắt ngươi, xin mời đến nội thất của lão, đều là những thứ lão săn bắt được khi còn trẻ, có lẽ sẽ làm ngươi thỏa mãn chăng!"
Lôi Cương nghe vậy bươc chân chậm lại, trong lòng suy nghĩ một lát, liền quay đầu nói: "Hảo, xin nhờ tiền bối dẫn đường!"
Hai mắt nữ tử áo đỏ như tóe lửa trừng trừng nhìn Lôi Cương, rồi lại nhìn lão nhân đầy nũng nịu, gương mặt phớt hồng, đôi mắt to thoáng ướt bỗng chốc khiến nàng ta khả ái, mê người.
"Được rồi, Huân nhi, quay về tu luyện đi!" Lão nhân thản nhiên cười nói, rồi quay sang Lôi Cương nói: "Mời…" Lão cũng không để ý gì đến nữ tử áo đỏ nữa, đi vào gian phòng phía trong. Lôi Cương nối gót theo sau, lúc đi ngang qua nàng ta còn cảm nhận rõ được cơn phẫn nộ. Lôi Cương cười nhạt, chỉ là một nữ tử điêu ngoa mà thôi. Tới đây, hắn không khỏi nhớ đến Địch Tuyết, sát khí bỗng chốc nổi lên. Nhưng chỉ một chút sát khí toát ra cũng khiến sắc mặt Huân Nhi thay đổi, dần trở nên nhợt nhạt, càng thêm hoảng hốt, nàng đang định quát Lôi Cương thì đã phát hiện Lôi Cương đã đi vào trong gian phòng. Nữ tử áo đỏ vội vã đuổi theo, nhưng cửa đã tự động đóng lại, khiến nữ tử áo đỏ phải đứng tại chỗ bên ngoài, dậm dậm chân, đầy tức giận.
Lôi Cương đi vào gian phòng, thấy gian phòng sáng sủa, rộng rãi, được trang trí theo phong cách cổ xưa, trên tường khảm không ít hạt châu to bằng nắm tay, chiếu sáng cả căn phòng. Nhưng điều khiến Lôi Cương chú ý không phải là đây, mà là một thanh đoản đao giắt trên tường. Đoản đao có màu đen kịt, thân đao khắc văn tự cổ xưa, to bằng độ rộng của hư kiếm, dài hơn bốn xích, nếu đao tuyệt hảo có lẽ cũng không cần dùng đến hư kiếm
Điều khiến Lôi Cương ngac nhiên là thanh đoản đao tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc, khiến Lôi Cương cảm thấy vô cùng áp lực, Lôi Cương hết sức khiếp sợ, chẳng lẽ là… tiên khí? Nhìn về phía lão nhân, thấy lão nhân đang tươi cười, Lôi Cương kìm lại, liền hỏi: "Tiền bối, thanh đao này thật mạnh a!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Đao này tên là Hồn đao. Đây là vũ khí nhiều năm trước của lão phu!" Lão nhân chậm rãi nói, trong lời nói toát lên ý nuối tiếc, ánh sang trong mắt cũng mờ đục đi không ít.
Lôi Cương thầm chấn động, ánh mắt có sự ngạc nhiên, đánh giá lão nhân. Hắn thầm suy đoán, lão nhân này… rốt cuộc là nhân vật như thế nào? Vì sao lại sống như một người bình thường trong cửa hàng này?
"ha hả, ngươi cũng không cần khiếp sợ, tất cả đều đã là quá khứ, hơn nữa ta cũng không bao giờ có thể trở về như trước nữa". Lão nhân chua xót cười nói, vẻ tươi cười xen lẫn chút miễn cưỡng.
Lôi Cương lẳng lặng nghe cũng không nói gì.
"Ha ha, người trẻ tuổi, lão phu thấy ngươi rất mạnh, chắc trình độ cũng không thấp?" Lão nhân thay đổi ánh mắt, hai mắt tỏa ra tia nhìn u ám, nhìn về phía Lôi Cương cười nói.
Lôi Cương thầm thất kinh, sắc mặt khẽ động, làm sao lão nhân nhìn thấu được? Lôi Cương hít thở dồn dập, trong lòng chỉ sợ lão nhân là đạo quân, cương quân a. Lần đâu tiên hắn tiếp xúc với một cường giả gần như vậy, thật đáng sợ, liếc mắt liền có thể nhìn thấy toàn bộ.
"Ha hả, tuy rằng lão phu đã bị phế toàn bộ tu vi, thế nhưng kinh nghiệm cũng không có mất đi, tỷ như: ánh mắt …. Nếu như lão phu suy đoán không lầm thì ngươi cũng có vũ khí to tương tư như hồn đao của lão phu!" Lão nhân khẽ cười nói, khuôn mặt bình thản khiến người khác không thể đoán biết được lão đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt Lôi Cương biến đổi, bị phế toàn bộ tu vi? Hắn ngơ ngác nhìn lão nhân, nói không ra lời. Thảo nào… một người tiên khí mạnh như vậy làm sao có thể co đầu rút cổ trong cửa hàng như thế này? Tu vi bị phế? Đối với mỗi một tu luyện giả, đây là điều đau đớn nhất. Thử nghĩ mà xem, một người đang ở trên đỉnh cao, đột nhiên xuống dốc không phanh, chắc cũng cần phải tốn nhiều tâm sức mới có thể chấp nhận được đả kích như vậy? Lôi Cương nhìn về phía lão nhân, ánh mắt trở nên tôn kính, lập tức, xuất từ trong súc chỉ lấy ra Hư kiếm. Hư kiếm ngăm đen, to bản, phát ra u quang nhàn nhạt, chỉ mới chạm nhẹ đã vang lên tiếng rung boong boong, mà đoản đao trên tường cũng boong boong rung động theo, chậm rãi thoát khỏi bức tường, trôi nổi trong không trung. Từ thanh đoản đao một làn khí thế tỏa ra, mà tiếng boong boong rung động từ hư kiếm phát ra càng lợi hại. Từ từ rút lui về phía sau, thế nhưng hư kiếm cũng ngang ngạnh tìm cách chống đối, nỗ lực tiến về phía trước. Lôi Cương cũng bị khí thế của đoản đao trấn lui vài bước, cả cơ thể thiếu chút nữa ngưng tụ thành lân giáp.
Lão nhân nhìn về phía hư kiếm, ánh mắt thêm phần kinh ngạc, lập tức tay phải nhấc lên, nắm lấy đoản đao, thân đao trong nháy mắt thu lại khí thế đáng sợ, biến thành bình thường. Lão nhân nhẹ nhàng vuốt ve thân đoản đao, khuôn mặt cũng hiện lên ý cười bất đắc dĩ, trong mắt cực kỳ ôn hòa, phảng phất như đang nhìn hài tử của mình.