Lôi Cương đang bế quan. Nhưng tới lúc này tâm ý cảm thấy phiền loạn. Hắn đã đạt được tới Cương Vương huyền giai, chỉ còn cách một tầng nữa. Thế nhưng một tầng ngăn cách đó cho dù Lôi Cương làm cách nào cũng không thể phá được. Lôi Cương chìm vào trầm tư. Xem ra, không thể dựa vào tu luyện để đột phá mà phải nhờ kinh nghiệm thực tế. Nhận ra điều này khiến kế hoạch ban đầu của Lôi Cương phải thay đổi. Thở ra một hơi, Lôi Cương đứng dậy ra khỏi động.
Cái động mà Lôi Cương trú nằm ở nơi sâu nhất của Long Lân đoàn, đó là lý do vì sao cũng không có nhiều người ở đây. Lôi cương đi thẳng vào bên trong một bảo tháp nhỏ trên đỉnh núi, có thể thấy mấy vị ác nhân đang ngồi xếp bằng nỗ lực tu luyện, Lôi Cương đi thẳng tới một tầng ngầm, rồi lấy ra mấy trăm viên linh thạch thượng phẩm, bắt đầu bố trí tụ linh trận và tụ mộc trận, Lôi Cương mới phát hiện ra đám ác nhân này không hiểu được cách bố trí của tụ linh trận, điều này khiến Lôi Cương vô cùng kinh ngạc. Nếu quả thực như vậy thì rất tốt, mình có thể thông qua tụ linh trận thu lấy tâm của bọn họ. Chỉ cần bố trí tốt, số linh thạch này có thể duy trì được trận pháp trong vòng mười năm. Lôi Cương dự định đi ra ngoài rèn luyện một phen rồi mới trở về.
Lôi Cương lẳng lặng rời khỏi Long Lân đoàn. Trước khi bế quan Lôi Cương đã nói trước cho Luyện Huyền cùng Quách Kỳ Vân, đã như vậy cứ thế mà xuống thôi.
Lần thứ hai, Lôi Cương cải biến dung mạo, thành một người mày rậm mắt to, nhìn như một tay nam tử thô tục. Lôi Cương dự định quay trở lại thành Địch Ngược một chuyến. Tuy rằng mình cùng thành Địch Ngược đã kết oán thù, thế nhưng nếu đã thay đổi dung mạo chắc hẳn không ai nhận ra được?
Điều khiến Lôi Cương dở khóc dở cười chính là, ngày đầu tiên ly khai, lại gặp phải mấy tên ác nhân đang đi săn của Long Lân đoàn, chúng lại còn định giết chính mình. Lôi Cương liền đánh ngất hắn, đem giấu đi để tránh bị người chú ý rồi mới rời đi.
Lôi Cương một mạch thẳng tiến tới khu vực giữa của Huyết ngục. Dọc đường đi, Lôi Cương gặp không ít ác nhân. Hắn cũng không hề mềm lòng, sau khi giết chết liền đoạt lấy giới chỉ.
Tháng thứ hai sau khi Lôi Cương ly khai, Lôi Cương đi tới một thôn trang to lớn. Sau một hồi suy nghĩ liền hướng phía thôn trang đi đến.
Lôi Cương sử dụng thần thức xâm nhập thôn trang. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy thôn trang cũng chỉ là một thành thị cỡ nhỏ, vậy mà có đến mấy vạn tu luyện giả, trong đó cường giả Đạo Vương, Cương Vương nhiều vô số kể. Lôi Cương cảm thấy có chút nặng nề. Xem ra Long Lân đoàn muốn phát triển còn cần rất nhiều thời gian a. Thôn trang này e rằng có cả những nhân vật đáng sợ thuộc hàng đạo quân, cương quân. Suy nghĩ một lát, Lôi Cương quyết định xâm nhập thôn trang.
Thôn trang nằm trong khu trung tâm của một dãy núi trùng điệp trải dài không dứt. Nó tựa lưng vào núi non xung quanh. Nơi trung tâm, linh khí đặc biệt dày đặc, quả là nơi lý tưởng cho người tu luyện. Lôi Cương đi tới cổng vào của thôn trang, thì thấy trông rất giống cửa vào một thôn lớn ở trung xu giới. "Thôn Ngu Gia". Cái tên đó khiến Lôi Cương vô cùng kinh ngạc. Tên này dường như hắn đã nghe qua ở nơi nào, Lôi Cương thầm đi đến kết luận, e rằng thôn Ngu Gia ở Huyết ngục rất có tiếng tăm a.
Lôi Cương vừa đứng một lúc, phía trong đại môn liền có hai gã đệ tử thanh niên lạnh lùng đi ra, cảnh giác nhìn Lôi Cương. Tên thanh niên hơi cao nhìn Lôi Cương, chăm chằm rồi quát lên: "Không biết ngươi ghé qua Thôn Ngu Gia của chúng ta có việc gì?"
"Lôi kiếp thiên giai!" Lôi Cương liếc mắt nhìn qua liền đánh giá được tu vi của hai vị thanh niên. Cả hai đều là lôi kiếp thiên giai, tương đương với Kiếp Cương thiên giai. Trong lòng hắn thất kinh, thực lực của Thôn Ngu Gia thật đáng sợ, xem ra Thôn Ngu Gia này chắc chắn có quái nhân Đạo Quân, Cương Quân a. Lúc này, Lôi Cương thu liễm toàn bộ khí tức trên người, cũng không hề để lộ sát khí.
Lôi Cương khẽ cười, chất phác, cất giọng ngay thằng lấy lòng bọn chúng nói: "Ta là người ở thôn Ly Gia ra ngoài lịch duyệt giang hồ. Do đi ngang qua đây, liền nhớ tới Thôn Ngu Gia rất nổi tiếng." Nói xong, Lôi Cương không khỏi đưa mắt nhìn lên ba chữ to màu đỏ phía trên Thôn Ngu Gia. Phía sau ba chữ lớn là chữ "Địch" màu tím vô cùng đặc biệt khiến người khác phải chú ý.
"Thôn Ly Gia?" Tên thanh niên nhíu mày, lập tức trong mắt tràn ngập ý khinh bỉ nhìn Lôi Cương, nói: "Chưa từng nghe qua cái thôn trang nhỏ như vậy bao giờ!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lôi Cương hơi sửng sốt, cảm nhận được cái nhìn coi thường trong mắt hai gã thanh niên, trong lòng không ngớt cười khổ, nhưng vẫn gật đầu.
Thấy Lôi Cương xác nhận, hai gã thanh niên càng tỏ ra khinh thường. Nếu như không phải không nhìn thấu tu vi của Lôi Cương, sợ rằng hai gã đã sớm cản người lại. Thanh niên gầy gò liếc mắt nhìn Lôi Cương nói: "Đạo hữu nên sớm trở về đi. Kẻ ác bây giờ có ở khắp nơi, cứ gặp là cướp bóc, thế nên…" Hai gã thanh niên nói nghe dường như là lo lắng cho Lôi Cương, kỳ thực là có chút không nhẫn nhịn được. Có Thôn Ngu Gia to lớn đỡ lưng, sự kiêu ngạo của họ đã trở thành bản tính.
Lôi Cương làm sao không hiểu rõ ý tứ tên thanh niên này? Trong lòng thầm suy nghĩ một lát, rồi mới nói: "Chẳng hay hai vị đạo hữu có thể dàn xếp giúp tại hạ hay không? Tại hạ gặp hoàn cảnh khó khăn, cần một nơi an toàn để đột phá, chẳng hay…" Lôi Cương còn chưa nói xong, một gã thanh niên thấp lùn khác cũng đã đưa mắt đùa cợt, nhìn chằm chằm Lôi Cương nói: "Ngươi không biết tốt xấu có phải hay không? Thôn Ngu Gia, một trong mười đại thôn trang của Huyết Ngục là nơi ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi hay sao?
Lôi Cương sửng sốt, "mười đại thôn trang của Huyết ngục? Khó trách mình dường như đã từng nghe nói qua." Lập tức, Lôi Cương liếc trộm một chút, nhìn thấy thôn trang giống như cỡ thành phố nhỏ. Lần đầu tiên, Lôi Cương ở Huyết ngục nhìn thấy một thôn trang lớn như vậy, tự nhiên sẽ không bỏ qua. Lôi Cương không thể làm gì khác hơn là nói: "Hai đạo hữu, xin hãy dàn xếp giúp tại hạ một phen". Lập tức Lôi Cương liền móc trong giới chỉ ra hơn mười viên linh thạch thượng phẩm, lén đưa cho tên thanh niên gầy gò, rồi lại xuất ra hơn mười viên đưa cho thanh niên thấp lùn.
Hai gã thanh niên hơi sửng sốt, khuôn mặt có chút thay đổi. Tuy rằng bọn họ thân là đệ tử đại thôn trang, thế nhưng muốn thu được linh thạch cũng phải nỗ lực rất nhiều mới có được. Lúc này, Lôi Cương đưa một lúc hơn mười viên linh thạch thượng phẩm hỏi làm sao tâm của họ không động, hai người nhìn nhau một lúc, tên thanh niên thấp lùn nhíu mày nói: "Ngươi đang hối lộ chúng ta?"
Lôi Cương trong lòng vui vẻ, lại xuất ra hơn một trăm viên linh thạch thượng phẩm khác nhau đưa cho hai gã thanh niên, nói: "Này không thể gọi là hối lộ, tại hạ cần một nơi an toàn để tu luyện, linh thạch này coi như để thuê các người làm hộ pháp giúp ta một thời gian có được không?"
Hai gã thanh niên không khỏi liếc mắt nhìn Lôi Cương vài lần, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Ở Huyết ngục này linh thạch thượng phẩm rất quý a. Nhưng người kia vừa đưa ra mấy trăm viên cũng không phải là chuyện hiếm thấy ở Huyết ngục. Thế nhưng hai người cũng là kẻ biết điều, hơn nữa nghe Lôi Cương nói, trong lòng cũng an tâm hơn một chút. Nhìn nhau một lúc, tên thanh niên gầy gò nhíu mày nói: "Đã như vậy, ngươi đi đến gian phòng ta tu luyện đi. Có điều, sau khi đột phá, ngươi phải tự mình rời đi ngay lập tức, nhớ chưa?"
Lôi Cương gật đầu, hai gã thanh niên nhìn quanh bốn phía không thấy bóng người mới đưa Lôi Cương vào trong một tiểu viện phía trong Thôn Ngu Gia.
Căn dặn xong xuôi, hai người mới rời đi. Lôi Cương liền bố trí một đạo kết giới tại một tiểu phòng tao nhã phía trong tiểu viện, rồi bỏ đi khiến thần không biết quỷ không hay. Chỉ cần hai gã thanh niên chạm đến kết giới, Lôi Cương sẽ nhận biết ngay. Đến lúc đó, Lôi Cương lại trở về là được. Rời khỏi tiểu viện, Lôi Cương hơi thay đổi dung mạo một chút, rồi bắt đầu kiểm tra một trong mười thôn trang lớn của Huyết ngục.
Nói đây là thôn trang chỉ là là cách kiến giải của Huyết ngục, kỳ thực đây là một thành thị loại nhỏ, độc lập, có đường lớn, đường nhỏ chi thôn ra thành các khu. Xem ra Thôn Ngu Gia đã duy trì an bình được mấy năm, dường như tách biệt và cũng không có tranh đấu bên ngoài. ở đây mọi người cũng sinh hoạt như người bình thường a. Hơn nữa, Lôi Cương nhận thấy hai gã thanh niên đều không có dính mùi máu tanh, xem ra cũng ít khi ra khỏi Thôn Ngu Gia. Lôi Cương thầm than trong lòng, nếu như không có Thôn Ngu Gia, e rằng đám tu luyện giả này đã trở thành con mồi cho các ác nhân đi săn a.
Lôi Cương tiêu sái bước vào một cửa hàng, Lôi Cương dự định đi dạo khắp Thôn Ngu Gia này một phe. Dù sao Thôn Ngu Gia có thể đạt được như hiện tại chắc chắn đã tồn tại vô số năm, hơn nữa, các cửa hàng này có lẽ cũng đã có thật lâu trước đó rồi.
Quả nhiên, Lôi Cương đến đây liền phát hiện ngũ giai linh khí, cùng với mấy viên linh thú hạch cấp thú vương .
"Tiểu tử, nhìn ngươi rất lạ mắt a. Ha ha! Chẳng hay ngươi hợp ý cái gì?" Một lão nhân chất giọng già nua đi ra từ cửa hàng, ôn hòa nhìn Lôi Cương nói.