Nghe Diệp Dương Thành phun ra ba chữ, Lưu Tuyết Oánh cắn răng, giậm chân nói:

- Con người của ngươi sao lại như thế?

Lưu Tuyết Oánh bộc lộ bản tính cứng rắn:

- Ngươi bỏ bao nhiêu tiền cho Nhung Cầu? Trong vòng ba năm ta sẽ trả lại lãi ba phần trăm, nhưng nếu phải trả Nhung Cầu cho ta, nó...

Lưu Tuyết Oánh cứng giọng nhưng Diệp Dương Thành cũng không hiền, khuôn mặt cười tủm tỉm thoáng chốc sa sầm.

- Trong mắt nàng chẳng lẽ ta cứu Nhung Cầu là vì lãi ba phần trăm?

Diệp Dương Thành cứng miệng nói:

- Lưu Tuyết Oánh, bạn học Lưu, xin hãy nhận rõ, bây giờ Nhung Cầu là của ta, không phải của nàng! Nếu giờ nàng chịu bỏ tiền mua nó thì tại sao lúc trước bán nó đi?

Nói đến đây Diệp Dương Thành nổi cơn giận, nói năng không lựa lời:

- Nàng tính toán rất hay, bán nó được mấy mười mấy vạn, bây giờ mau lại cao lắm cỡ mấy vạn khối tiền đúng không? Sau đó thì sao? Lại vì lý do gì đó bán nó đi với giá cao? Gặp ai cũng nói mình bị bất đắc dĩ, bị ép buộc?

Diệp Dương Thành nói một tràng làm Lưu Tuyết Oánh nghẹn họng:

- Diệp Dương Thành... Ngươi...!

Tay Lưu Tuyết Oánh chỉ vào Diệp Dương Thành, nàng cắn môi, gằn từng chữ:

- Cắt... Đứt!

Diệp Dương Thành trợn trắng mắt:

- Xì, cắt đứt thì cắt, ai sợ ai?

Diệp Dương Thành xoay người đi hướng quầy, bỏ mặc Lưu Tuyết Oánh đứng tại chỗ.

Lưu Tuyết Oánh không ngờ Diệp Dương Thành là loại người không ăn mềm không ăn cứng:

Khi thốt ra câu kia Lưu Tuyết Oánh đã hối hận, nàng không ngờ Diệp Dương Thành sẽ dứt khoát đồng ý cắt đứt thật.

Có câu lời nói thốt ra như bát nước đổ đi, kêu Lưu Tuyết Oánh cúi đầu rút lại lời nói thì nàng tuyệt đối không làm được.

Lưu Tuyết Oánh chỉ có thể nghẹn ngào nói với bóng lưng Diệp Dương Thành:

- Ngươi... Ngươi ăn hiếp người!

Lưu Tuyết Oánh quay đầu bỏ chạy.

Vương Tuệ Tuệ học chung trường cấp 3 với Diệp Dương Thành nên biết đến Lưu Tuyết Oánh, càng nghe tin đồn về hai người này.

Thấy Diệp Dương Thành và Lưu Tuyết Oánh cãi nhau vì một con chó, Vương Tuệ Tuệ tốt bụng đứng ra nói một câu:

- Này lão Diệp, ngươi đối xử với nàng như vậy có phải là hơi quá đáng?

- Sớm biết như vậy lúc trước cần gì?

Diệp Dương Thành bĩu môi:

- Nếu nàng nói thẳng xin Nhung Cầu lại không chừng ta sẽ trả, nhưng nàng tuyệt đối không nên lấy tiền ra mua về. Nàng ta cho rằng trên đời này tiền là vạn năng sao?

Vương Tuệ Tuệ gật gù:

- Nói cũng đúng.

Vương Tuệ Tuệ không khuyên nhủ thêm.

Trong phút chốc đến ba giờ chiều. Diệp Dương Thành bị khách hàng chen chúc trong cửa tiệm lấn tới lấn lui, hắn bận rộn thu tiền vốn. Đến bốn giờ, hàng mới Diệp Dương Thành đặt hai ngày trước đã được cộng ty hậu cần đưa tới tiệm, giảm bớt nguy cấp hết hàng.

Năm giờ rưỡi, người dạo phố trên đường thưa dần, mọi người về nhà ăn cơm. Cuối cùng Diệp Dương Thành rảnh rang, hắn sai Diệp Cảnh Long đi tiệm cơm mua sáu món một canh, mấy người trong tiệm tụ lại qua loa ăn cơm chiều.

Ai ngờ mới mở hộp cơm ra thì cửa tiệm vọng vào tiếng cười nham nhở của Trần Thiếu Thanh:

- Đang ăn cơm? Chậc chậc, thơm quá.

Diệp Dương Thành giương mắt nhìn qua đối diện Trần Thiếu Thanh bước chân vào tiệm:

- Ủa? Sao ngươi đến đây?

Thấy Trần Thiếu Thanh mặc đồ cảnh sát, Diệp Dương Thành buông hộp cơm xuống, cười hỏi:

- Đã ăn chưa? Nếu chưa thì ăn chung đi.

Trần Thiếu Thanh làm bộ làm tịch than thở:

- Ài, trong nhà không có người lớn, cuộc sống thật khốn khó.

Trần Thiếu Thanh cực kỳ tự nhiên kéo ghế ngồi bên quầy, vừa xé bao nhựa đũa dùng một lần vừa nói với Diệp Dương Thành:

- Mau ăn cơm đi, chút nữa ta có việc muốn nói với ngươi.

Diệp Dương Thành nhướng mày, khẽ ừ:

- A?

Diệp Dương Thành suy đoán mục đích Trần Thiếu Thanh tới tìm mình, ngoài mặt tự nhiên bưng hộp cơm lên nhai.

Năm phút sau, ăn cơm xong Trần Thiếu Thanh đặt hộp rỗng xuống, thỏa mãn ợ chua.

Trần Thiếu Thanh vỗ vai Diệp Dương Thành, nói:

- Ra ngoài nói chuyện.

Diệp Dương Thành cười cười:

- Ừm! Đi.

Diệp Dương Thành đặt hộp cơm rỗng xuống bàn, theo đuôi Trần Thiếu Thanh vòng qua mặt sau kệ hàng.

Diệp Dương Thành nhìn Trần Thiếu Thanh lấy khăn giấy lau miệng, hỏi:

- Có chuyện gì?

- Ta tìm ngươi dĩ nhiên là chuyện tốt!

Trần Thiếu Thanh nhe răng cười nói:

- Ngày hôm qua huynh đệ ta đây may mắn phá một vụ án, cấp trên khen nức nở. Phó sở trưởng chỗ chúng ta có một người bị điều đi nên trống ghế, hôm qua chỉ đạo viên và sở trương kêu ta vào văn phòng, nghe ý bọn họ là muốn cất nhắc ta ngồi ghế này.

Nghe Trần Thiếu Thanh kể, phản ứng đầu tiên của Diệp Dương Thành là mơ mộng viễn vông.

- Chắc không dễ vậy đúng không?

Một cảnh sát nhân dân mới từ cấp thấp nhất chuyển sang chính thức, dù lập công cũng không nên nhanh chóng ngồi ghế phó sở trưởng.

- Phải có tiền, chuyện này đương nhiên sẽ không dễ dàng.

Trần Thiếu Thanh tự biết sức mình, giải thích rằng:

- Nhưng lão Diệp, ngươi có biết là từ khi xảy ra vụ giết người Dương gia Lưu Phường thôn thì Bảo Kinh Trấn chúng ta liên tục xảy ra mấy vụ án lớn? Cho đến nay chưa vụ nào được phá, mấy đại nhân vật trong sở đều muốn mau chóng điều khỏi Bảo Kinh Trấn, ném mớ bòng bong đó cho người đến sau.

Nói tới đây Trần Thiếu Thanh khẽ thở dài, lại bảo:

- Cho nên người bên ngoài quen biết chút ít sẽ không mong điều đến chỗ chúng ta, bên này ai có chút năng lực đều mong sớm đi ra ngoài. Tóm lại không ai muốn ghế sở trường nên ta nhặt được của hời.

Trần Thiếu Thanh không cho Diệp Dương Thành cơ hội trả lời, Trần Thiếu Thanh cười tự giễu nói:

- Hơn nữa đoạn thời gian này trong sở phá hai vụ án lớn toàn là ta công đầu, kết hợp lại ta ngồi cái ghế này là chắc rồi.

Diệp Dương Thành đã hiểu Trần Thiếu Thanh làm cách nào ngồi ghế phó sở trường, lòng thầm buồn cười.

Bề ngoài Diệp Dương Thành nghiêm túc nói:

- Dù thế nào thì làm phó sở trưởng cũng là chuyện tốt đúng không? Chỉ cần sau khi thăng cấp phá nhiều án, bắt nhiều tội phạm sẽ giữ chắc vị trí này!

Diệp Dương Thành vỗ vai Trần Thiếu Thanh, khuyên:

- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi! Người trẻ tuổi, nhìn xa chút.

Trần Thiếu Thanh than thở:

- Ta thật sự không có gì oán trách được thăng lên phó sở trưởng.

Sau đó Trần Thiếu Thanh cười nham nhở:

- Huống chi không chỉ mình ta xui, phó sở trưởng Trương Bảo Khang của chúng ta luôn muốn được điều đi huyện cục. Giờ thì tốt rồi, hắn chỉ có thể ở đây cùng ta chịu tội, ha ha ha ha ha ha!

Diệp Dương Thành cười cười:

- Ha ha...

Diệp Dương Thành hỏi tiếp:

- Ngươi tìm ta chắc không phải chỉ muốn khoe mình sắp làm phó sở trưởng đi?

Trần Thiếu Thanh cốc đầu mình:

- Suýt quên việc chính.

Trần Thiếu Thanh nhìn Diệp Dương Thành, nhỏ giọng nói:

- Khoảng ba, năm ngày nữa văn kiện bổ nhiệm ta sẽ gửi xuống. Thần tiên nhớ giúp ta, đừng để ta chưa kịp ngồi nóng ghế đã bị người đá bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play