Mọi người cúi đầu, vẻ mặt khó khăn, vấn đề này thật sự vượt ngoài phạm vi năng lực của bọn họ.
Đặc biệt là Ngô Chấn Cương, hắn tu luyện Hỏa Thần Quyết, chỉ cần ra tay liền làm ra đại động tĩnh, đề cao cây bạch dương? Chỉ sợ đến lúc đó hủy diệt thì đúng hơn.
Diệp Dương Thành cũng biết yêu cầu của mình vượt ngoài phạm vi năng lực của bọn họ, chỉ cười cười định bỏ qua, Dương Đằng Phi đột nhiên bước tới chỉ vào một gốc tiểu thảo vô danh.
Bàn tay hắn tràn ra hôi sắc quang mang, gốc tiểu thảo cũng không hề nhúc nhích, nhưng mặt đất dưới thân của nó lại mấp máy, ngay sau đó từng điểm sáng màu vàng cực nhỏ từ trong mặt đất bay ra, hội tụ lên hệ rễ tiểu thảo, sau đó…
- Lớn lên!
Triệu Dung Dung lập tức phát hiện động tĩnh của gốc tiểu thảo kia, được những điểm sáng màu vàng bồi dưỡng, đang điên cuồng lớn lên! Không qua bao lâu, tiểu thảo đã cao hơn nửa thước, tuy rằng không nhận ra là loại thực vật gì, nhưng cũng không ảnh hưởng mọi người phát hiện biến hóa của nó, hiển nhiên, Dương Đằng Phi thành công!
- Thành!
Mà bản thân Dương Đằng Phi còn đang tinh tế hồi tưởng loại cảm giác này, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, vui sướng nói:
- Chủ nhân, lão bộc…hình như lão bộc đã tìm được bổn nguyên của mình!
- Gì?
Diệp Dương Thành ngây dại, nhìn nhìn gốc tiểu thảo, lại nhìn vẻ mặt vui mừng của Dương Đằng Phi, có chút ngẩn người:
- Bổn nguyên gì?
- Chính là…chính là bổn nguyên cần có được để đột phá tầng thứ hai Thần Tu thuật, thăng chức tứ giai thần sử!
- Phàm là thực vật cắm rễ trên mặt đất đều cần thông qua dinh dưỡng của đất mà lớn dần, lão bộc có thể dùng khả năng lớn nhất cải thiện hoàn cảnh sinh trưởng của chúng nó, hơn nữa có thổ lực tẩm bổ, cho nên gốc tiểu thảo kia…
- Dừng!
Không đợi Dương Đằng Phi nói hết lời, Diệp Dương Thành đã làm ra thủ thế ngăn cản hắn, sau đó toàn bộ thế giới đều an tĩnh…
- Ngươi đã tìm được cửa hạm tu luyện đột phá cảnh giới?
- Như vậy công tác mà Ưu Tử lưu lại có thể giao cho ngươi tiến hành?
Diệp Dương Thành hỏi tiếp.
- Dạ!
Dương Đằng Phi gật mạnh đầu, nói:
- Lão bộc còn có thể thông qua việc đề cao cây bạch dương mà tỉ mỉ thể hội bổn nguyên đại địa, chỉ cần nắm giữ mấu chốt, liền có thể đột phá cảnh giới hiện tại! Cho nên…
- Khoan đã, chờ một chút!
Dương Đằng Phi càng nói càng phấn khởi, Diệp Dương Thành lại ngắt lời của hắn, cau mày đưa tay xoa xoa cằm, lẩm bẩm:
- Ưu Tử tìm được bổn nguyên của mình là vì đề cao hạt thóc, mà hạt thóc là thực vật…ngươi cảm nhận được bổn nguyên là vì đề cao thực vật, chẳng qua ngươi dùng chính là dinh dưỡng của đất…
Nỉ non tự nhủ, hai mắt Diệp Dương Thành chợt sáng ngời, hắn phá lên cười:
- Ha ha ha ha…thì ra là thế, thì ra là thế!
Nhóm người Dương Đằng Phi không khỏi ngây người, không hiểu vì sao Diệp Dương Thành lại bật cười.
Diệp Dương Thành ngừng lại, cười nói:
- Ngươi phụ trách đến Ô Tố sa địa tiếp tục gieo trồng cây bạch dương, khi nào hoàn toàn nắm giữ bổn nguyên đại địa, thăng chức tứ giai thần sử hãy về tìm ta.
Dứt lời, hắn cũng không đợi Dương Đằng Phi trả lời, đưa mắt nhìn Vương Minh Khi phân phó:
- Từ giờ trở đi, ngươi đi vườn bách thú, lại đến đại thảo nguyên Châu Phi, đi thử thử ở chung cùng mãng xà, cùng sư tử, cùng cá sấu, cẩn thận đi quan sát sự khác nhau giữa động vật vườn bách thú cùng động vật hoang dã, tìm được tiếng nói chung với chúng!
Sau đó hắn nhìn Đường Thái Nguyên:
- Mà ngươi cũng không cần làm gì khác, chỉ cần chạy khắp thế giới, nơi nào có sấm sét thì ngươi đi tới đó, mà những tầng mây đen kia chính là địa phương ngươi đi vào!
Lại đến Tống Lâm Lập:
- Về phần ngươi lập tức vào trong biển rộng tắm rửa, đừng dùng phòng hộ tráo, cẩn thận quan sát thể hội chân lý của biển khơi, sóng thần gì đó, phải tinh tế kiểm tra.
Đến lượt Ngô Chấn Cương:
- Còn ngươi đến nhà máy điện, nhà máy cung ứng hệ thống sưởi, đám cháy rừng rậm, đi vào trong lửa nếm thử hương vị của ngọn lửa…tóm lại những nơi nào có lửa ngươi tận lực lao tới đi!
Sau đó hắn nhìn Sở Minh Hiên, nhíu mày:
- Ngươi thì phiền toái, Chân Dương Quyết tu luyện là Thái Dương Thần chi đạo…như vậy ngươi đến địa phương gần xích đạo, lại tìm một kính lúp khổng lồ điều chỉnh xong, nằm bên dưới kính lúp phơi nắng, nhưng ta cũng không rõ làm vậy có hữu hiệu hay không, tóm lại thử một chút cũng không chết người.
Lần lượt phân phó xuống, nhóm người Dương Đằng Phi đều đã hiểu được, một đám người vô cùng hưng phấn, bởi vì Diệp Dương Thành còn chưa hạ lệnh xuất phát, nếu không họ đã sớm chạy đi!
Diệp Dương Thành cười cười, nói:
- Được rồi, muốn đi thì nhanh chóng đi đi, không cần dằn nén!
- Dạ, chủ nhân!
Mọi người mừng rỡ hành lễ, vội vàng rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại bốn người Âm Hỏa quỷ vương ở lại, Diệp Dương Thành mang theo ý cười hỏi:
- Bốn người các ngươi đây? Tiến triển như thế nào?
- Việc này…
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Âm Kim quỷ vương tiến lên một bước, khom người nói:
- Chủ tử, bốn người thuộc hạ mấy ngày trước đã tìm được cánh cửa đột phá, nhưng không được chủ nhân cho phép cho nên…
- Cần vài ngày?
Diệp Dương Thành xoa xoa cằm, hỏi.
- Nhanh thì năm ba ngày, chậm thì bảy tám ngày.
Âm Kim quỷ vương châm chước nói:
- Mong chủ nhân phê chuẩn.
- Bảy tám ngày sao…
Diệp Dương Thành thầm tính toán thời gian, nếu bên Nam Hạo quỷ vương tiến triển thuận lợi, muốn thu võng cũng phải chờ mười ngày nửa tháng.
Nghĩ tới đây hắn gật đầu nói:
- Đi thôi, nhưng trong vòng mười ngày phải trình diện với ta!
- Dạ!
Bốn người mừng rỡ đáp.
Vì vậy bốn người cũng rời khỏi nơi đó, đi tìm nơi cửu âm thích hợp hoàn thành việc đột phá lên tầng cuối cùng cấp bậc quỷ vương.
- A, chỉ huy cô đơn!
Tự mình chế giễu, Diệp Dương Thành quay về phù không thần điện.
Hai người Mã Kiến Đông đã được mang ra khỏi phù không thần điện, Mao Kim Bưu khai xong tin tức cũng đã chết, miễn được một phen tra tấn sống không bằng chết.
Cho nên khi Diệp Dương Thành quay về phù không thần điện, cả tòa thần điện chỉ có một mình hắn, cùng một ít hạt thóc đê giai ngũ đẳng, tràn đầy hai mươi bốn túi lớn, nặng năm ngàn cân.
Với số lượng hạt thóc trước mắt này, đủ thỏa mãn một người trưởng thành ăn năm mươi ngàn bữa cơm!
Nếu tính ra có thể cung cấp đủ cơm cho một người trưởng thành suốt bốn mươi lăm năm, lại đủ cho mười lăm người dùng hơn một năm thời gian.
Tính toán một lúc, Diệp Dương Thành vung tay lên thu vào Cửu Tiêu không gian, đồng thời đi vào Hoa Hạ thần điện, tựa hồ đang suy nghĩ nên phân phối số gạo này cho ai.
Diệp gia có thật nhiều thân thích, nhưng quan hệ tốt nhất cũng chỉ có vài gia đình, có nên tặng cho họ hay không? Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Dương Thành bỏ qua ý nghĩ này, cũng không phải hắn lãnh huyết vô tình, mà là công hiệu của loại hạt thóc này quả thật quá khác người.
Bởi vì một khi tin tức bị truyền ra, cửa nhà Diệp gia nhất định sẽ bị người giẫm nát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT